Tôi Muốn Gặp Lại Anh

Chương 18


Bạn đang đọc Tôi Muốn Gặp Lại Anh – Chương 18

– Này! Anh nhỏ nhen vừa thôi! Anh giận tôi chuyện gì thì anh nói đi chứ cứ im im lì lì ai mà biết được.
– Tôi giận cô???
– Ừ…chứ không sao anh cứ lơ tôi hoài thế? Tôi hỏi mà không thèm trả lời còn gì???
– Ừ! Thì sao?
– Anh còn tức tôi chuyện lúc ở nhà ngoại anh àh?
– Không!
– Vậy thì chuyện gì?
– …………
– Rõ ràng là anh đang giận tôi chuyện đó mà!…Chuyện cũng đã lâu rồi mà!
– Cô thật sự nghĩ thế sao?
– uhm…- nó nhìn Long ngây thơ.
– Thì cứ cho là vậy đi!
– Vậy…bây giờ tôi làm gì anh mới hết giận???… Hay là…anh muốn đánh tôi thì đánh đi, tôi sẽ không né đâu!
– Không né thật chứ? Đứng im cho tôi đánh à?
– Ừ…nhưng nhẹ tay thôi nhá!
– Nhắm mắt lại!
– …………- nó nhìn Long nghi ngờ một lúc thì cũng nhắm mắt lại.

Nó đang chuẩn bị tinh thần để ăn đòn, cảm giác rất hồi hộp, không biết sẽ bị gì nữa…cùng lắm là một cú đấm trời giáng thôi mà…có gì đâu…nó tự trấn an mình như thế nhưng cái cảm giác hồi hộp nó vẫn bám lấy nó mãi.
– Không được mở mắt đó!!!
– Biết rồi! Nhẹ tay chút nhá!- nó nói nhưng hơi thở nó gấp gáp hơn.
Nó sắp chịu không nổi mở mắt ra thì có thứ gì đó nóng nóng mềm mềm đang chạm vào môi nó. Nó giật mình đẩy Long ra rồi tròn mắt nhìn Long.
– Cảm giác thế nào??? Giờ thì chắc cô biết cảm giác khi bị đối xử như thế rồi chứ???
– …………- nó vẫn đứng im không nói tiếng nào nhìn Long trân trân.
– Được rồi! Tôi không giận cô nữa!- Long đi thẳng về lớp mà miệng thì cứ cười tủm tỉm.
Thật sự thì Long không có giận nó chuyện lúc ở nhà ngoại như lời nó nói mà Long tức vì thấy nó lúc nào cũng thân mật với Thiên. Lúc này thì hắn đã nhận ra được một điều…hắn đã yêu nó mất rồi.
Về lớp tuy bị mắng một chút nhưng chuyện đó giờ chẳng là vấn đề gì cả mà lại còn cười thích thú như thằng điên nữa nên Duy nghĩ chắc trong bụng là nó đã làm hòa với con Pul rồi cũng ngồi cười theo hắn luôn. Thầy giáo nhìn xuống tưởng Duy và Long giỡn trong lớp nên đuổi cả hai ra ngoài đứng hết tiết.
– Tại mày mà tao mới bị ra ngoài này đứng đó!!!- Duy nhìn Long lộ rõ vẻ bực dọc.
– Mắc gì tại tao? Tao có làm gì mày đâu!- Long ngây thơ chẳng hiểu gì.
– Tại mày cứ cười mãi làm tao cười theo nên ổng mới tưởng tao với mày giỡn nên…
– Ai bảo mày rãnh rỗi cười ké rồi còn la làng nữa hả?- Long nói mà vẫn giữ nét mắt hớn hở như lúc mới vào.
– Mà thi xong rồi có học hành gì đâu…giỡn xíu cũng có sao đâu! hừ…- Duy tức tối dặm chân cái rầm.
– Mày không biết ông già đó có bệnh ghét handsome boy àk?
– Ừ thì…thôi mệt quá! Mà mày làm cái quỷ gì mà cứ cười như thằng trốn trại thế?
– Có gì đâu! Hì…- Long cười tít mắt.

Ra ngoài đứng nhưng Long vẫn cười mãi không thôi còn Duy thì tức mà chẳng nói gì được cái ông thầy khó tính ghét trai đẹp đó, khi không chẳng làm gì mà lại bị ra ngoài đứng nắng còn cái thằng điên này thì bị ra ngoài là đáng thôi, mình có tội tình gì đâu! Hứ!
Sau khi Long đi khỏi nó ngồi phịch xuống đất mắt nhìn lên trời, nó nhìn thấy bầu trời hôm nay rất đẹp…nhưng sao hôm nay ông trời lại trêu đùa nó như thế. Nó không nghĩ là Long lại hành động như thế, nó còn tưởng hôm nay sẽ vác cái mặt bầm tím về nữa chứ… không bị đánh nhưng cũng rất đau và khó chịu, đau vì nó đã hiểu được cái cảm giác khi bị đùa cợt như thế, khó chịu vì người làm nó đau lại là Long. Nhưng chính nó cũng từng đùa với Long như thế mà nên nó không giận Long được. Xem như hòa vậy, nhưng sao cứ ấm ức trong lòng làm sao. Những cơn gió thỉnh thoảng cứ nhè nhẹ lướt qua mặt nó làm nó có cảm giác dễ chịu hơn và từ từ đưa nó chìm dần vào giấc ngủ.
Thiên ngồi trong lớp đợi nó mãi ra về rồi mà vẫn không thấy nó đâu. Thiên cứ nghĩ nó đi cùng Long nên lại càng tức hơn. Thiên quyết định tối nay sẽ tỏ tình với nó, không thể chờ thêm nữa nếu không cơ hội sẽ vụt mất.
Đang mãi suy nghĩ thì Thiên thấy Duy và Long đang đi cùng nhau nói chuyện gì đó không biết Thiên vội chạy lại chỗ Duy và Long đang đứng:
– Này! Bảo Minh đâu rồi??? Chap 32:
– Ủa…nó không có trong lớp hả?- Duy ngạc nhiên nhìn Thiên rồi quay sang Long- Không phải lúc nãy nó đi với mày sao?
– Ừh…nhưng tao tưởng nó về lớp rồi chứ.
– Nếu về rồi thì tôi hỏi hai người làm cái gì?!
– Tôi không biết thật mà!
Vừa nói dứt lời thì thấy nó lù lù đi ra từ phía sân sau trường mặt mày ủ rũ chắc chắn là mới ngủ dậy. Thiên chạy ngay lại chỗ nó, lúc này nó mới tình ngủ, nó nhìn Thiên cười cười, Thiên khoác tay nó đi về nhưng nó cũng chẳng buồn để ý vì nó đang nhìn sang Long…hai ánh mắt lại chạm nhau…không chứa chan tình cảm…cũng không tóe lửa mà nó chỉ đơn giản là nhìn phớt qua nhau thôi. Thấy nó như thế Long có chút tội lỗi. Long biết tính nó vô tư như thế…cũng không cố ý chọc giận người khác…nhưng lúc nãy Long làm vậy hình như có hơi quá.
– Mày với nó sao rồi???- Duy khều khều Long.
– Sao trăng mây gió mưa nắng cầu vồng gì???- Long làm ột dây để tránh trả lời câu hỏi của Duy.
– Tao chỉ hỏi sao thôi chứ không cần phải lôi một mớ hiện tượng thiên nhiên vào đâu!- Duy hơi choáng với một loạt hiện tượng thiên nhiên của Long.
– Tao với nó không sao hết!!!
– Chứ lúc nãy…mày với nó đi đâu?

– Sân sau trường!
– Có nói gì đặc biệt không?
– Không!
– Vậy sao…lúc nãy vô lớp mày cười như thằng điên thế?
– Tự nhiên mắc cười thì cười thôi!
– Chán hai đứa mày quá! Mày là cái thằng bệnh nặng nhất mà tao từng gặp đó!!! Điên ơi là điên! Heizzzzzz…
………………
Thiên đưa nó về tận nhà rồi mới quay đi. Đi được vài bước thì thấy dáng ai xa xa trông giống Duy lắm…Thiên nấp vào lùm cây bên đường quan sát xem Duy đi đâu. Duy dừng lại ngay cổng nhà nó… chính xác là nhà nó. Không hiểu Duy với nó có quan hệ gì mà cùng nhau đi học rồi tan học Duy lại mò tới nhà tìm nó nữa. Mà thôi…tối nay sẽ rõ.
Về đến nhà Thiên mới sực nhớ ra là chưa trả cặp cho nó. Đúng là đãng trí thật mà. Thiên vào phòng đặt cặp nó lên bàn rồi đi tắm, nhưng Thiên chợt khựng lại, chiếc hộp hôm bữa…đúng rồi…
– HÙ!!!
– Con bé này!… muốn anh “đi” sớm àh?- Thiên mắng yêu em gái mình.
– hì…Mẹ gọi hai ra ăn cơm kìa!!!- em gái Thiên cười đắc ý khi thấy Thiên giật mình làm rơi chiếc cặp xuống đất.
– Ừ biết rồi! Ra ngoài hai thay đồ xong rồi xuống!- Thiên cuối xuống nhặt những thứ rơi ra khỏi cặp.
– Ủa! Cái gì thế nhỉ? Hình như là…nhật kí…-Thiên sửng sốt nhìn vào cái cuốn sổ nhỏ nhỏ đang cầm trên tay.
………………
Duy lên phòng nó hỏi thử xem mọi chuyện ra sao rồi mà lúc nãy thấy thái độ của nó với Long hình như còn chưa hết giận nhau thì phải.
– Pul ơi!
– Gì đó! Cửa không có khóa đâu!
– Ừh…- Duy mở cửa bước vào.

– Có gì hok?- nó ngồi trên bàn tay cầm quyển truyện.
– Lúc sáng thằng Long nói gì với mày thế?
– Có gì đâu! Tự nhiên lôi tao ra…ngồi im chẳng nói tiếng nào…rồi bỏ đi về!
– Rãnh zậy!
– Tao không biết!- nó lắc đầu ngán ngẩm.
– Cái thằng…đó nó thích mày hả?
– Thằng nào???
– Thì cái thằng Thiên gì gì đó! Nó thích mày đúng không?
– Mày khùng hả? Nó sao mà thích tao được!- nó cười khẩy.
– Đúng là vậy mà!- Duy nói chắc nịch vì Duy tin vào mắt mình.
– Làm gì có! Mày đừng có rãnh rỗi mà nói tầm bậy tầm bạ! Không bao giờ có chuyện đó đâu!!!- nó vẫn tiếp tục đọc truyện gương mặt không chút cảm xúc.
– Không tin mày đi hỏi nó thử đi…mà mày cũng thích nó đúng hok?…chứ không sao mặt đỏ hết lên rồi kìa!
-Hừm…!!!- nó đứng dậy đi tới chỗ gương soi qua soi lại không thấy đỏ nên tới mắng Duy một trận- Thằng điên kia…mặt tao vậy mà kêu đỏ hả mày? Có khùng thì khùng vừa thôi! Mày không biết phân biệt màu sắc àh?
– Tao hỏi thiệt mày đó! Mày thích nó đúng không?- lúc nãy Duy chỉ giỡn thôi nhưng bây giờ thì rất nghiêm túc.
– ừ…thì…lúc trước có…nhưng giờ thì…hết thích rồi!
– Thiệt hok???
– Không tin thì hỏi làm gì?
– Vậy giờ mày thích ai? Thằng Long đúng không?
– Có đâu!- mặt nó nóng ran lên.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.