Tôi Muốn Có Một Mái Nhà

Chương 18


Đọc truyện Tôi Muốn Có Một Mái Nhà – Chương 18

Hạ Phương Húc ra khỏi tòa nhà kí túc lại đi lên tòa nhà làm việc của nhân viên, cả đường đi anh ta không nói một lời, Lâm Gia Nhạc đành phải im lặng theo sau. Lâm Gia Nhạc nghĩ, nếu đã giải quyết việc công, vì sao không bảo ai đó đến gọi cậu, sao anh ta phải tự đi. Chẳng qua nếu anh ta không đến, chắc chắn cậu sẽ không đi.

Vào văn phòng, Hạ Phương Húc đóng cửa, Lâm Gia Nhạc hơi hồi hộp nhìn cánh cửa kia. Hạ Phương Húc chỉ vào sofa nói “Ngồi đi. Muốn tôi mở cửa nói chuyện sao?”

Lâm Gia Nhạc im lặng ngồi vào sofa, việc này thật sự không thể mở cửa nói. Hạ Phương Húc rót cho cậu một ly nước, anh ta ngồi ở sofa bên kia “A Nhạc, anh mới đi vắng vài ngày em đã gây ra chuyện như thế? Anh cảm thấy thật thất vọng, đây là Lâm Gia Nhạc mà anh xem trọng sao?”

Lâm Gia Nhạc cúi đầu không biết nói gì, trong lòng cảm thấy khó chịu nhưng lại vẫn sợ hãi Hạ Phương Húc, tuy nhiên sự kính trọng dành cho anh ta lại tăng thêm một ít, trước kia là anh ta xem trọng cậu mới chuyện cậu đến bộ phận bán hàng, chẳng mấy chốc đã xảy ra chuyện thế này, thật có lỗi với sự đề bạt đó. Cậu nói nhỏ “Xin lỗi, anh Hạ.”

Hạ Phương Húc nhìn cậu “Lâm  Gia Nhạc, anh không muốn nghe em xin lỗi gì cả. Anh cảm thấy thất vọng vì em chịu tiếng xấu thay người khác, thay người khác gánh tội.” Hạ Phương Húc hơi giận, gọi to tên cậu.

Trong lòng Lâm Gia Nhạc giật mình, cũng cảm thấy càng thêm khó chịu.

Hạ Phương Húc nói tiếp “Em cho việc này của em là trượng nghĩa sao? Chủ nghĩa anh hùng của em anh thấy thật đáng cười. Đây là việc nội bộ, không ra khỏi Hồng Thụy Hán, em ra ngoài vẫn tìm được việc. Nếu chuyện này xảy ra ở Hồng Kông thì em phải mang tiếng xấu cả đời! Em không có tín nhiệm, còn ai dám thuê em sao? Em đi đâu tìm việc? Em nghĩ thế giới này quá đơn giản! Mà cứ cho là chuyện này không truyền ra khỏi công xưởng, em đi tìm việc nhất định sẽ có người gọi cho nhà máy chứng thực nhân phẩm của em. Em vẫn nghĩ có thể đến công xưởng khác làm việc, rồi chăm chỉ làm tiếp được sao!”

Từ trước đến nay Lâm Gia Nhạc không suy xét chuyện này nhiều đến vậy, cậu chỉ nghĩ nếu đi khỏi đây rồi tìm việc ở công xưởng khác thì cũng không có vấn đề gì cả.

Hạ Phương Húc nói tiếp “Chuyện của em với Amy anh biết rõ, trách nhiệm không phải ở em, em đừng có gánh tội thay cô ta. Bất kể là ai, làm sai thì phải tự chịu, chuyện này anh sẽ xử lý.”

Lâm Gia Nhạc lẳng lặng ghi nhớ những lời này, cậu nói “Cảm ơn anh Hạ, tôi sẽ nhớ kĩ.”


Hạ Phương Húc nói “Chuyện của em anh sẽ sắp xếp ổn thỏa, em không phải đi đâu nữa.”

Lâm Gia Nhạc nhìn Hạ Phương Húc “Anh Hạ, cảm ơn anh, nhưng tôi vẫn muốn đi. Tôi cam đoan với anh sau này sẽ không bao giờ phạm sai lầm như vậy nữa.”

Hạ Phương Húc nhìn chằm chằm vào cậu, trong ánh mắt có thể nhìn ra sự phẫn nộ, cuối cùng lại cười “Em thật sự không thiếu quyết định. Không phải em không muốn làm việc với anh, cho nên mới nhân cơ hội này để bỏ đi chứ?”

Lời này nói trúng tâm đen của Lâm Gia nhạc, cậu đỏ mặt, không nói gì.

Hạ Phương Húc đứng lên đến ngồi cạnh Lâm Gia Nhạc, tay anh ta giữ vai cậu “A Nhạc, anh khiến em chán ghét đến vậy sao?”

Lâm Gia Nhạc lui về phía sau theo phản xạ, Hạ Phương Húc lại cố kéo cậu vào lòng rồi ôm chặt cậu. Lâm Gia Nhạc bị giữ trong vòng tay của Hạ Phương Húc, cậu chưa từng ôm ai nên muốn giãy dụa để thoát ra, Hạ Phương Húc lại lên tiếng vẻ bị tổn thương “A Nhạc, anh khiến em cảm thấy ghê tởm sao? Em muốn trốn tránh anh đến vậy?”

Lâm Gia Nhạc dừng lại, Hạ Phương Húc khiến cậu thấy chán ghét và ghê tởm sao? Hình như không phải, chỉ là bản thân cậu hơi sợ, còn tại sao phải sợ anh ta đối với cậu như vậy, thì rõ ràng hai người đàn ông ở cạnh nhau là không thể. Mấy ngày gần đây không nhìn thấy Hạ Phương Húc cậu đã thầm buông lỏng thần kinh, nhưng cũng có cả chút phiền muộn không nói rõ thành lời. Mất đi người bạn như Hạ Phương Húc, cậu thực sự có cảm giác tiếc nuối. Hạ Phương Húc ôm rất chặt, bị ôm trong thời tiết thế này không thể cảm thấy ấm mà là nóng, hương nước hoa nhẹ nhàng bay vào mũi Lâm Gia Nhạc, tuy rằng cậu không thích mùi hương này, nhưng cậu cũng không ghét.

Hạ Phương Húc vuốt nhẹ tóc Lâm Gia Nhạc “A Nhạc, anh nên làm thế nào với em đây?”

Trong giọng nói ngập tràn sự phiền muộn và bất đắc dĩ, còn có cả sự cưng chiều và đau lòng. Đột nhiên trong lòng Lâm Gia Nhạc cảm thấy đau, mũi cũng cay cay, ngoài bà nội, chưa từng có ai đối xử với cậu thế này. Hạ Phương Húc thấy cậu không động đậy thì nới lỏng tay, nhìn thẳng vào mắt cậu nói “A Nhạc, em cũng không ghét anh đúng không? Chỉ là em không biết chấp nhận anh thế nào thôi đúng không?”


Ánh mắt của Lâm Gia Nhạc trong suốt mà sáng rõ, tựa một mặt hồ phẳng lặng chưa từng chạm một hạt bụi, cậu dùng ánh mắt bất lực nhìn Hạ Phương Húc, lại bị ánh mắt tràn ngập nhiệt tình của Hạ Phương Húc nhìn đến đành phải tránh mắt đi. Hạ Phương Húc cúi xuống hôn lên mi mắt cậu, nụ hôn nhẹ nhàng tựa như một sợ lông vũ chạm nhẹ qua, mang theo sự cưng chiều và quý trọng.

Giờ khắc này, Lâm Gia Nhạc dao động, chưa từng có ai thật lòng yêu thương cậu thế này. Đến cà bà nội cũng là sự yêu thương giản dị nhất, bà chỉ sờ đầu cậu, lúc ăn cơm thì gắp cả mấy miếng thịt cho cậu, lúc trời lạnh sẽ mặc thêm áo ấm cho cậu, lặng lẽ mở tủ lấy thêm chăn cho cậu.

Hạ Phương Húc nhìn ra sự dao động của cậu, nhẹ nhàng chạm vào trán Lâm Gia Nhạc “A Nhạc, đừng cố quá như thế, một mình em làm sao chống đỡ nổi, để anh yêu em, để anh chăm sóc cho em, được không?”

Lời nói của anh ta chạm tới nơi yếu ớt nhất trong lòng Lâm Gia Nhạc, Lâm Gia Nhạc cảm thấy anh ta nhìn thấu tâm tư của cậu, cậu cần gì, anh ta đều có thể cho cậu. Cậu bị những lời dụ dỗ hấp dẫn này mê hoặc, suýt chút nữa đã gật đầu, cậu lắp bắp “Anh Hạ, tôi…”

“Gọi anh là Phương Húc.” Hạ Phương Húc vội vàng sửa lời, ánh mắt anh ta nhìn Lâm Gia Nhạc mang theo sự dịu dàng và cổ vũ.

Lâm Gia Nhạc nhìn Hạ Phương Húc cười vô cùng dịu dàng, tim đột nhiên loạn nhịp, càng đập càng nhanh, trong lòng có cảm giác tê dại, lại có cảm giác ngọt ngào dâng lên từ nơi sâu nhất trong đáy lòng. Thời khắc này, Lâm Gia Nhạc hoàn toàn mất năng lực suy xét, tự cậu cũng không nhận ra, bản thân đã gật đầu giữa sự dịu dàng đầy mê hoặc của Hạ Phương Húc.

Hạ Phương Húc vui vẻ bật cười, anh ta ôm Lâm Gia Nhạc vào lòng, tay giữ chặt lưng cậu rồi đặt một nụ hôn lên môi, trước khi Lâm Gia Nhạc tránh đi thì nụ hôn đã kết thúc. Nụ hôn này, không hề có chút ham muốn, chẳng qua chỉ là một kiểu biểu hiện công khai “A Nhạc, em ở lại đi. Anh biết em không muốn về phòng kinh doanh nữa, ngành khác được, em muốn là ở đâu cũng được, có muốn đến làm trợ lí cho anh không?”

Lâm Gia Nhạc hoảng sợ vội vàng tránh khỏi cái ôm kia “Anh Hạ, như thế không được!”


“Là Phương Húc.” Hạ Phương Húc lại sửa lời cậu.

Lâm Gia Nhạc đỏ mặt “Như thế không tốt, người ta sẽ bàn tán.”

Hạ Phương Húc cười giễu “Chuyện em làm trợ lý cho anh hay gọi anh là Phương Húc?”

“Cả hai.”

Hạ Phương Húc lại cười “Chúng ta là tình nhân, bây giờ đã xác định mối quan hệ, đương nhiên là em gọi tên anh. Còn sau này có làm trợ lí cho anh không thì em tự chọn, nhiều ngành lắm, em muốn làm ở đâu?”

Lâm Gia Nhạc không vì được yêu mà sinh kiêu, người lại còn cảm thấy sợ hãi “Như thế không tốt, cái gì tôi cũng không làm được, sao có thể tùy tiện. Tôi chỉ biết mua đồ, còn cả quản lý kho hàng.”

Hạ Phương Húc nói “Em thông minh ham học như thế, có cái gì mà không học nổi? Trên thế giới này phần lớn mọi việc không phải là em có làm hay không, mà là có cơ hội làm hay không. Anh có thể cho em cơ hội, em có thể làm chuyện mình muốn làm.”

Lâm Gia Nhạc suy nghĩ một chút hỏi “Tôi đến phòng kế hoạch được không?

Hạ Phương Húc cảm thấy hơi bất ngờ “Em muốn đến phòng kế hoạch?”

Lâm Gia Nhạc ngại ngùng cười “Tôi cảm thấy công xưởng chúng ta có nhiều mặt hàng, những người lên kế hoạch phát triển thích hợp cho từng mặt hàng rất tài ba, nên muốn đến đó học tập.”

Hạ Phương húc gật đầu “Vậy cũng tốt, biết một chút quá trình sản xuất sẽ có thể hiểu biết cặn kẽ hơn. Anh sẽ sắp xếp cho em đến phòng kế hoạch làm thực tập sinh, nhưng việc ở đó rất nhiều, em sẽ phải chịu khổ.”


Lâm Gia Nhạc gật đầu đầy chắc chắn, cậu không sợ nhất chính là chịu khổ “ Không thành vấn đề. Nhưng tôi đã nói là sẽ đi mà giờ không đi nữa, có sợ có ảnh hưởng không tốt không?”

Hạ Phương Húc nói “Chuyện đó thì em cứ yên tâm, anh sẽ xử lý tốt.”

“Anh định xử lý thế nào?” Lâm Gia Nhạc gặng hỏi.

“Amy làm sai lại để người khác nắm đuôi còn làm em phải gánh tiếng xấu, nói thế nào thì chuyện này cũng không thể bỏ qua, nhất định phải xử phạt cô ta.” Hạ Phương Húc nhìn Lâm Gia Nhạc đang mở to mắt nhìn mình, vội nói thêm “Em yên tâm, chỉ phạt thôi, sẽ không bị đuổi việc, nhưng nhất định phải đổi chỗ làm.”

Lâm Gia Nhạc không tin lắm, Amy không làm công việc bán hàng nữa thì có ở lại Hồng Thụy Hán nữa không? Thế nhưng thế này so với đuổi việc thì đã tốt hơn rất nhiều rồi, tự chị ấy có thể lựa chọn đi hay ở, thế nhưng Amy có hận cậu không, cậu đã nói sẽ gánh tội thay người ta, đến cuối lại không làm được.

Hạ Phương Húc an ủi cậu “Em đừng lo cô ta hận em, cuộc đời là vậy, em không thể làm vừa lòng tất cả được. Việc này Amy sai, anh sẽ ra mặt giúp cô ta, trách nhiệm sẽ là của anh.”

Cứ như vậy, Lâm Gia Nhạc tiếp tục ở lại Hồng Thụy Hán. Những người anh em trong kho hàng đều rất vui vẻ vì cậu có thể ở lại, nói may mắn có anh Hạ sáng suốt, cho cậu sự công bằng. Nhưng trong lòng Lâm Gia Nhạc lại rất không vui, cảm giác bản thân đang thực hiện một giao dịch mờ ám.

Vì muốn cậu thoải mái nên Hạ Phương Húc chuyển cậu đến ở trong kí túc xá của bộ phận kế hoạch, nói là kí túc xá của bộ phận kế hoạch nhưng thực tế chỉ có mình Lâm Gia Nhạc, Lâm Gia Nhạc cũng biết Hạ Phương Húc cố ý sắp xếp như vậy vì cậu. Trong lòng cậu hơi không yên, nhưng càng không muốn ở lại phòng kí túc xá cũ, bởi vì người bạn cùng phòng ở đó lúc nào cũng hỏi Amy, từ sau chuyện kia Amy bị điều đến chỗ công ty chính, người bạn cùng phòng kia oán trách cậu.

Tuy rằng Lâm Gia Nhạc chấp nhận lời đề nghị của Hạ Phương Húc, nhưng cậu vẫn chưa thể mở lòng hoàn toàn với anh ta, trong lòng cậu vẫn có khúc mắt, vì sao Hạ Phương Húc lại chọn cậu? Hơn nữa hai người đàn ông sao có thể ở bên nhau, cứ cho là hiện tại không kết hôn không sinh con, thế đến khi già thêm vài tuổi nữa thì tính sao? Đến lúc đó nhất định phải lập gia đình thì tại sao bây giờ còn phải lãng phí thời gian?

Lâm Gia Nhạc suy nghĩ như vậy thuần túy là phân tích lý tính, nhân lúc tình cảm chưa sâu đậm cậu có thể suy xét cẩn thận mọi vấn đề, cảm giác hai người đàn ông nói chuyện yêu đương chẳng qua cũng chỉ là tình cảm nhất thời, trong tương lai nhất định sẽ chia tay, cho nên càng suy xét cẩn thận tương lai của hai người. Nhưng không hề nghĩ đến, hai người đàn ông yêu nhau sẽ luôn phải đấu tranh với thế tục, cố gắng tranh thủ mọi cơ hội để bên nhau  chứ không phải đến tuổi già sẽ tự chia tay đi lấy vợ sinh con. Nói đến cùng, vẫn là do Lâm Gia Nhạc không có ý thức bản thân là đồng tính luyến ái, e rằng trong thâm tâm cậu vẫn nghĩ mình thích phụ nữ, chấp nhận Hạ Phương Húc chẳng qua vì cảm xúc của cậu không tệ nên có thể thử nói chuyện yêu đương mà không phải vì Hạ Phương Húc là một người đàn ông yêu cậu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.