Tôi Muốn Chàng Nam Sủng Này

Chương 2


Đọc truyện Tôi Muốn Chàng Nam Sủng Này – Chương 2

Triệu Tử Hiển chính là
đứa trẻ của Thạch gia, chính xác là được Thạch gia nhận nuôi.

Nguyên nhân nhận nuôi hắn không phải vì vợ chồng Thạch thị nhìn trúng hắn. Hắn
có thể vào ở Thạch Gia chỉ bởi Thạch Sắc Vi mà thôi.

Cứ hằng năm, vợ chồng Thạch thị lại ra vẻ hoạt động từ thiện, đến cô nhi viện
thăm cô nhi, quyên tiền, tặng quà…Những người trong tập đoàn cũng quan tâm
đến hình tượng xã hội của mình cũng dẫn theo con cái đi. Thạch Quân Nghị đã
mười bốn tuổi, như ông cụ non theo sát cha mẹ, mà tiểu công chúa được Thạch gia
cưng chiều nhất lại tụ tập cùng đám trẻ ở cô nhi viện chơi rất vui vẻ.

Những đứa trẻ cô nhi trưởng thành rất sớm, biết nhìn sắc mặt người, hiểu thế
giới của tiểu công chúa này cùng bọn họ hoàn toàn khác nhau, không thể đắc
tội, cẩn thận từng li từng tí chỉ sợ tiểu công chúa mất hứng, mọi người cũng
vây lại ở bên cạnh cô lấy lòng cô, theo cô chơi, mà cô cũng rất quen thuộc loại
lấy lòng này nên vui vẻ tiếp nhận.

Vì vậy Thạch Đại tiểu thư đã vui vẻ cùng đám trẻ kia mà chơi đến hai tiếng,
lúc gần đi lại chỉ vào thằng bé từ đầu tới cuối ngồi im lặng trong góc, nói với
cha mình: “Con muốn hắn.”

Nghe từ “muốn hắn” cỡ nào đúng lý hợp tình, giống như là chuyện đương nhiên,
giống như cần chính là một món đồ chơi hoặc một bộ y phục.

Thạch Kính Nhất vốn không đồng ý, mặc dù ông vui vẻ tham gia hoạt động từ
thiện, thế nhưng cũng chỉ là bởi vì có lợi cho công ty của ông, nhưng nhận nuôi
một đứa trẻ thì không thể nào!

Sự thật chứng minh, Thạch Sắc Vi muốn đồ hay muốn người, tới bây giờ không thể
không có được, thế cho nên hắn mới ở đây, có thể ở bên cạnh cô.

Thầy giáo trên bục giảng dùng tiếng Pháp hơi ồm ồm, nặng nề giảng, viết trên
bảng chi chít những công thức phức tạp mà suy nghĩ của Triệu Tử Hiển cũng đã
bay khỏi thế giới logic này.

Năm ấy hắn bảy tuổi, đến cô nhi viện đã gần một năm, cha mẹ ruột ngoài ý muốn
qua đời nên hắn phải vào đó, cuộc sống của hắn bỗng thay đổi hoàn toàn. Vốn là
gia đình ấm áp có ba người bởi một tai nạn máy bay mà chỉ còn lại một mình hắn.

Vợ chồng Triệu vốn không có bằng hữu thân thích, hơn nữa mười năm trước đến
nước Mỹ lập nghiệp, qua nhiều năm liên lạc càng thưa dần. Cha mẹ qua đời mà
không có ai nhận nuôi hắn vì thế hắn phải đến cô nhi viện.

Ở giữa một đám trẻ tóc vàng mắt xanh, hắn cũng không tính là xuất sắc, thân thể
nhỏ gầy cũng không coi là đẹp, hơn nữa hắn trầm mặc ít nói, tính tình cô độc,
số tuổi lại lớn, không phải đứa trẻ hai ba tuổi, hoặc điều kiện người nhận nuôi
rất kém cỏi, hắn cũng không có nghĩ tới có thể bị nhận nuôi.

Hắn an phận sống trong cô nhi viện, trong thế giới của riêng mình, xung quanh
cùng hắn không liên quan, hắn cũng không quan tâm.

Nhưng Thạch Sắc Vi có thể nhìn trúng hắn thì thật là kỳ quái. Hôm đó hắn vẫn
trầm mặc như vậy, một câu cũng không nói, sao có thể được Đại tiểu thư đặc biệt
coi trọng đây? Nhưng vẫn được…

Nhiều đứa trẻ đáng yêu, hoạt bát, xinh đẹp, anh tuấn, các loại màu da đều có
nhưng cô lại cố tình chọn trúng hắn, hơn nữa còn rất rõ ràng. Vợ chồng Thạch
thị không nghĩ đến việc nhận con nuôi, bọn họ đã có con trai có con gái, lại
một lòng coi trọng huyết thống trong nhà, làm sao có thể đi nhận nuôi một đứa
trẻ mồ côi đây?

Nhưng Đại tiểu thư muốn, không có cách nào, chỉ có thể tiếp nhận. Ai bảo Thạch
gia mặc dù tài phú kinh người, đáng được học hỏi lại không nhiều con cái trong
nhà?

Đến đời này, chỉ có hai đứa con là Thạch Quân Nghị và Thạch Sắc Vi. Con trai
thì ưu tú, cần phải thừa kế gia nghiệp nên yêu cầu nghiêm khắc, mà đứa con gái
duy nhất dĩ nhiên là trân bảo phi phàm, tiểu công chúa này được sủng ái lên tận
trời, chỉ sợ cô không cần chứ không sợ cô muốn mà không có.

Vì vậy quan niệm gia phong cực kỳ nghiêm khắc như Thạch Kính Nhất cũng không
địch lại được tính tình la lối om sòm lại thích đùa bỡn của cô con gái yêu,
rốt cục nhường bước nhận nuôi Triệu Tử Hiển.

Triệu Tử Hiển không muốn sửa họ, vậy thì cũng tùy hắn, dù sao hắn cũng là trẻ

mồ côi căn bản không xứng với dòng họ Thạch cao quý, coi như là Thạch Sắc Vi
tìm bạn chơi.

Cứ như vậy Triệu Tử Hiển bị Thạch Sắc Vi kiên trì đưa vào Thạch gia, trở thành
đứa con thứ ba, nhưng chưa bao giờ được chính thức giới thiệu cho mọi người,
phần lớn mọi người thậm chí không biết Thạch gia có nhận nuôi một đứa trẻ.

Ở Thạch gia mười một năm, hắn biết rõ thân phận cùng địa vị của mình, tuân thủ
nghiêm ngặt quy củ. Mặc dù Thạch Sắc Vi thích sai bảo hắn, đi đâu đều muốn mang
hắn theo nhưng hắn biết ở Thạch gia này, chỉ có cô là người duy nhất quan tâm
đến hắn và cũng là người hắn thích nhất.

Vợ chồng Thạch thị cũng không nói gì, thờ ơ cũng là may rồi, xem như sắc mặt cũng
không không tệ lắm. Thạch Quân Nghị thì bù đầu học tập, thậm chí ngay cả mặt
cũng khó mà nhìn thấy nên tình cảm tự nhiên cũng không gắn bó nhiều.

Chỉ có Thạch gia Đại tiểu thư tính khí vô cùng tùy hứng, điêu ngoa lại giảo
hoạt nhưng lại đối với hắn thật lòng nhất. Ít nhất hắn hiểu trong lòng, những
người giúp việc đang cười nhạo hắn liền bị thanh âm cáu kỉnh của cô phản pháo
lại ngay, giọng có mấy phần chân tình. Đồng thời hắn cũng hiểu từ nhỏ đến lớn
bạn học có ý làm khó dễ liền bị cô lớn tiếng mắng không thương tiếc, hắn biết
trong đó có bao nhiêu kiên cường.

Cùng nhau lớn lên, cô đối xử tốt với hắn, hắn vẫn im lặng, không phải hắn không
hiểu, cô là người vô tình đã trở thành người quan trọng nhất trong cuộc đời hắn
tựa như một tầng lửa thiêu đốt thẳng vào, xinh đẹp mê người.

Khi Đại tiểu thư đến Pháp du học và yêu cầu hắn đi cùng thì hắn một chút do
dự cũng không có, cứ như vậy rời khỏi nước Mỹ quen thuộc đến Pháp học tập.

Vợ chồng Thạch gia cũng rất vui vẻ, so với để con gái bảo bối một thân một
mình sống ở Paris, có hắn ở bên cạnh chăm sóc cuộc sống thường ngày của con gái
để cho bọn họ yên tâm thì càng tốt, dù sao hắn đã chăm sóc Đại tiểu thư nhiều
năm như vậy, bọn họ cũng sớm đã thành thói quen.

Bên cạnh Thạch Sắc Vi có Triệu Tử Hiển, một đứa em trai là chuyện đương nhiên.

Sáu năm, bọn họ ở nước Pháp đã được sáu năm, đến bây giờ hắn sắp tốt nghiệp
trung học, sắp thi đại học, mà cô lại sắp tốt nghiệp đại học. Bởi vì hắn đi
học trễ một năm nên khoảng cách so với cô đã biến thành bốn năm.

Mở bàn tay ra, nhìn thấy chỉ tay rõ ràng nhưng đôi bàn tay này vẫn là hai bàn
tay trắng, không thể cho cô bất kỳ điều gì. Thậm chí học phí điều là Thạch gia
chi trả, mặc dù đối với họ mà nói đó là một khoản tiền lẻ không đáng giá để
nhắc tới, nhưng hắn cũng không muốn lấy.

Hắn bây giờ không chỉ có một mình, còn có cô, cô gái là thiên kim tiểu thư từ
ngày ra đời đã được tỷ mỉ nuông chiều, cha mẹ thương yêu, anh trai bảo vệ, cô
trời sinh chính là để tới hưởng phúc, người nào lại cam lòng để cho cô chịu
khổ?

Nhưng bây giờ lấy năng lực của hắn, còn rất xa xôi để làm được điều đó, hắn
thống hận cái cảm giác vô lực này.

Quan hệ của bọn họ được phát triển quá sớm, mà năng lực của hắn lại tiến triển
quá chậm.

Ngón tay từ từ nắm chặt, hắn muốn dùng hai tay của mình tự lập và chăm sóc cô
cả đời, nhưng bây giờ hắn không thể, ít nhất cũng phải đợi đến khi hắn học xong
đại học, nỗi khổ sở nồng đậm trong lòng tràn ra, hắn thống hận cảm giác này, vô
cùng thống hận.

Tiếng chuông tan học vang lên, cắt đứt suy nghĩ mông lung của hắn, thời gian
buổi trưa cứ như vậy trôi qua mà hắn hoàn toàn không để ý, thì ra thời gian
trôi qua đã lâu như vậy, cư nhiên cho tới trưa thời gian cứ như vậy qua, hoàn
toàn không có cảm giác, thì ra là những ký ức trước kia đã qua lâu như vậy,
đã dùng thời gian nhiều như vậy để suy nghĩ.

“Hi! Triệu, buổi trưa có thể cùng nhau ăn cơm không?” Gương mặt thanh thuần
ngọt ngào xuất hiện ở trước mặt hắn. Hắn biết cô, Elaine, bạn học cùng lớp, hai
năm học trung học vẫn vô cùng thân thiện với hắn, thường xuyên bắt chuyện cùng
hắn.

“Không cần.” Nhưng vẫn cự tuyệt, hắn nhanh chóng thu thập xong sách vở của mình
mà không để ý đến gương mặt thất vọng. Trên đời này trừ Thạch Sắc Vi, hắn có
thể cự tuyệt bất kỳ ai, hơn nữa tuyệt đối không vì thế mà đau lòng.


Đi ra khỏi phòng học vừa lúc điện thoại di động truyền đến tiếng tin nhắn, lấy
mở ra, “Bữa tối người ta muốn ăn tôm hùm đông lạnh, sườn cừu hầm nước dừa và
bánh putdinh.”

Giọng điệu quả đúng là Thạch Sắc Vi, trực tiếp ra lệnh, chưa bao giờ suy nghĩ
xem người khác có khó khăn hay không, không quan tâm đến mùa gì hay ở nước đó
có loại thức ăn này không. Nhưng, cô muốn ăn, vậy có vấn đề gì?

Một chiếc Ferrari mới lướt nhẹ nhàng băng trên đường phố Paris, không phải là
chủ nhật nên ba rưỡi chiều đường phố sá thoáng vô cùng. Thạch Sắc Vi ngồi ở ghế
lái xe, ngón tay xinh đẹp bóng loáng để trên vô lăng, ngoài xe từng giọt mưa
rơi tí tách, còn trong xe mở nhạc đầy mê hoặc của He­lene Segara, cần gạt nước
đều đều gạt qua kính chắn gió, mưa ngớt dần.

Hôm nay tâm tình cô rất tốt, thiết kế trình diễn ở London được đánh giá cao và
được chú ý nhiều. Ngay cả ông thầy nghiêm khắc nhất là Marvin, nhà thiết kế của
công ty MG cũng mỉm cười với cô, lần này thực sự cô đã làm rất tốt.

Sự thật chứng minh, không có hào quang của Thạch gia Đại tiểu thư bao phủ, cô
vẫn hoàn thành xuất sắc. Tốn cả năm trời chuẩn bị, bao nhiêu đêm không ngủ để
chỉnh sửa rốt cục cũng có thành công hôm nay. Cô biết lần này thành công đối
với cô quan trọng đến mức nào, buổi trình diễn còn chưa kết thúc đã có nhiều
công ty lớn liên hệ với cô. Những cơ hội này sẽ có nhiều người mơ ước nhưng lại
không phải điều cô muốn.

Cô muốn sáng lập ra nhãn hiệu của chính mình, mở công ty, không cần phải làm
cho người khác. Cô là Đại tiểu thư của Thạch gia, còn có đống tiền bạc để hoàn
thành giấc mộng của mình, tại sao không? Cô thấy cầm tiền của nhà mình mở
công ty cũng không phải là điều gì sai trái, cô sinh ra trong gia đình có
tiền, vốn khởi điểm sẽ cao hơn người khác, có thể đi đường thẳng thì tại sao
lại phải đi vòng? Từ nhỏ cô đã ăn mặc, đồ dùng đều là thứ xa hoa tinh tế, thói
quen này chính là cách sống của cô, chưa bao giờ nghĩ đến việc tốn tiền. Dù sao
thì anh trai cũng kiếm tiền nhiều hơn cha cô, đời này cô coi như không làm cũng
thừa tiền tiêu.

Cô biết mình có tài, còn có tiền, tại sao lại không lợi dụng? Rõ ràng một năm
có thể thành công, tại sao phải kiên quyết đòi tự lập để rồi sau mười năm hay
vài chục năm sau mới thành công? Kiểu như vậy cô khinh thường. Cô là Thạch Sắc
Vi, là hòn ngọc quý trên tay nhà họ Thạch, cô có tư cách hưởng thụ vì sao lại
không cần?

Cuộc sống của cô không cần khổ cực, không cần vì tiền mà phiền não, tất cả đều
thuận theo tâm ý, muốn như thế nào đều cũng có thể. Những điều này đã tạo cho
cô cá tính phách lối, tự cao tự đại, nhưng cô lại biết có chừng mực, không bao
giờ dùng mọi thủ đoạn để đạt được. Cho nên từ nhỏ đến lớn, mặc dù cô có tính
khí Đại tiểu thư, nhưng bởi vì cởi mở thẳng thắn, bạn bè nhiều vô cùng, nhân
duyên cực tốt, nhất là duyên với người khác phái càng thêm tốt đến mức cho
người khác phải tặc lưỡi hít hà.

Từ tiểu học, học sinh nam theo cô nhiều vô số, bất kỳ là con nhà thế gia có
lòng cầu tiến, có khát vọng cũng đều bị nụ cười của cô trong nháy mặt đánh gục.
Nhưng cô không hề muốn họ, bất kỳ ai cũng không muốn.

Khi đèn giao thông chuyển sang màu xanh, cô gọn gàng rẽ sang con đường bên
phải.

Bắt đầu từ năm mười tuổi, trong mắt của cô cũng chỉ thấy thiếu niên trầm mặc
quật cường kia. Trong tiếng cười vui náo nhiệt chỉ có một mình hắn ngồi trầm
mặc ở đó, một mình yên tĩnh. Không giống như những đứa trẻ xung quanh cô, cũng
không giống như cảnh diễn trên TV hay trong tiểu thuyết, cố ý làm mình bất đồng
để gây sự chú ý. Hắn chỉ đắm chìm trong thế giới của chính mình không ai có
thể vào được, mà hắn cũng không muốn ra ngoài, chỉ có thể thấy qua đôi mắt đen
nhìn ra là người trưởng thành trước tuổi.

Trong nháy mắt cô thấy hắn, len lén quan sát hắn, cô phát hiện mình có cười
ngọt ngào hơn nữa thì hắn vẫn không thèm ngước mắt nhìn. Mặc kệ cô cùng bọn
trẻ chơi vô cùng hào hứng, hắn vẫn thờ ơ. Đến khi phát quà tặng, tất cả bọn
trẻ đều hưng phấn xếp hàng, thế nhưng hắn vẫn không thèm nhìn một chút.

Thế giới của hắn giống như chỉ có một mình hắn, không có người khác. Khiến cho
người từ bé đến giờ vốn là trung tâm không thể hiểu được, vì thế, thế giới của

hắn, cô cố tình muốn xông vào.

Lúc ấy, cô không hiểu vì sao cứ kiên quyết muốn nhất định là hắn, muốn hắn bên
cạnh cô, muốn trong mắt hắn không chỉ có chính hắn, nhưng ai mà ngờ được đã
kiên trì đến mười một năm.

Lúc ban đầu chẳng qua là thói quen, thói quen có hắn bên cạnh, yên lặng, ít
nói, tùy tiện mặc kệ để cô phát cáu, phát giận. Chỉ cần không quá phận, hắn
cũng không để ý, thậm chí thỉnh thoảng còn chọc hắn, để cho hắn bớt già đi,
biểu hiện cho đúng với tuổi của mình, cô cũng thấy vui vẻ. Nhưng mặt khác cô
biết, thái độ của hắn với người khác hoàn toàn không giống với cô, mặc dù nhỏ
hơn cô ba tuổi nhưng so với Nữ Vương phách lối như cô, hắn có vẻ trầm ổn hơn
nhiều.

Nhưng trầm ổn thì sao? Dù sao vẫn là tiểu quỷ, nghĩ đến bộ dạng hắn thỉnh
thoảng tức giận, giận dỗi buồn bực, trên môi cô nụ cười càng đậm, hắn cũng chỉ
như vậy khi ở trước mặt cô, cô thích loại độc nhất vô nhị này.

Cảm giác ban đầu đối với hắn thì cũng chỉ là tò mò mà thôi, muốn hiểu biết hắn nên
muốn cha mẹ nhận nuôi hắn, để cho hắn ở bên cạnh cô. Nhưng thời gian càng lâu,
cô càng cảm thấy ở cùng hắn là chuyện hạnh phúc đến mức nào. Lúc cô một thân
một mình đến Paris du học cảm xúc này mới dâng lên đến tột cùng, lần đầu tiên
xa hắn, sau khi rời đi mới thấy không có hắn làm bạn là một chuyện vô cùng đáng
sợ.Nhiều năm như vậy hắn một mực bên cạnh cô, chưa bao giờ rời đi, cô cũng coi
là chuyện đương nhiên. Cha đồng ý để hắn đi cùng với cô và hắn ở bên cạnh chăm
sóc cô.

Từ tiểu học đến giờ, ngắn ngủi mấy năm, mặt mày hắn nẩy nở đường nét càng thêm
rõ ràng, thanh tú nho nhã, hoàn toàn khác với khuôn mặt góc cạnh cá tính của
chàng trai Phương Tây. Hắn trầm ổn nội liễm, có vẻ khiêm tốn thần bí của chàng
trai Phương Đông, hơn nữa vì thân thế nên trong mắt hắn luôn mang vẻ buồn.
Chàng trai như vậy cực kỳ có sức hút, cho nên hắn thường bị những nữ sinh xinh
đẹp chạy tới tỏ tình, yêu cầu qua lại. Không hiểu vì sao những chuyện như vậy
khiến cô cực kỳ căm tức, mỗi lần thấy sẽ vô cùng tức giận, vô cùng giận dữ.

Mắt lạnh cũng được, mồm miệng chua ngoa cũng được, cô đều sẽ nghĩ cách để đuổi
đám nữ sinh kia đi. Sau đó giận dỗi với hắn, bắt hắn phải đảm bảo chỉ có nhìn
cô, không được nhìn nữ sinh nào khác. Ban đầu cô cho rằng là mình bị nuông
chiều quá mức, tính chiếm hữu mạnh, về sau cô mới hiểu được, thì ra cái cảm
giác khó chịu không thoải mái kia là ghen.

Thật nực cười, thân là Thạch gia đại tiểu thư xinh đẹp mà lại biết ăn giấm chua
như mấy cô nhóc kia, nhưng sự thật là thế. Đến Paris mới phát hiện hắn có ý
nghĩa với cô, cho nên cô lại càng tùy hứng muốn hắn ở cùng, dù biết hắn không
biết tiếng Pháp, tuổi lại nhỏ, chỉ sợ sẽ rất khổ cực nhưng cô vẫn kiên trì.

Giống như quá khứ, bất kỳ điều gì cô yêu cầu, hắn đều không dị nghị, chấp nhận
toàn bộ. Lại nhập học, mất nhiều thời gian để học ngôn ngữ, ở trường học bị bài
xích, không phải là cuộc sống quen thuộc nhưng hắn cũng không oán trách cô một
lời. Hắn vẫn ở lại chăm sóc cô.

Cô biết hắn có lòng tự ái mạnh, cho nên không bảo cha mua cho cô biệt thự xa
hoa,chỉ mua phòng nhỏ ở khu nhà trọ. Thạch gia sẽ chi trả học phí và phí sinh
hoạt cho hắn, còn hắn sẽ có trách nhiệm chăm lo cuộc sống hằng ngày cho cô, có
như vậy hắn mới cảm thấy an lòng.

Sáu năm qua, hắn làm được nhiều việc hơn những nữ sinh bình thường có thể làm.
Mặc dù sinh ra ở nước Mỹ nhưng cô không phải đặc biệt thích ăn đồ Tây, cực kỳ
thích đồ ăn Trung Quốc vì thế hắn vừa đi học vừa phải đi học nấu ăn. Vì cuộc
sống tùy hứng nên cô không sợ làm phiền hắn dọn dẹp đống bừa bãi do chính mình
tạo ra. Cô cũng không thích có người lạ trong nhà, cho nên những việc nhà hay
nấu nướng, tất cả đều do một tay hắn làm.

Vừa đi học vừa phải chăm sóc cô, so với đám nam sinh cùng lứa, hắn có vẻ
trưởng thành, chín chắn hơn nhiều.

Cô biết hắn tốt với cô nhưng không biết phần tốt này do để đền ơn hay là vì cái
khác, hắn quá kín đáo nên cô hoàn toàn không nhận ra được. Tình cảm giữa bọn
họ rất mập mờ, chưa rõ ràng. Làm bạn cùng nhau nhưng lại chưa bao giờ nắm tay.

Mãi cho đến nửa năm trước, vào cái đêm sinh nhật hắn tròn mười tám tuổi, cô tổ
chức tiệc sinh nhật cho hắn, nến rất thơm, thức ăn rất tuyệt, rượu đỏ rất nồng.
Bọn họ nhìn vào mắt nhau nhiều hơn bình thường, cô nhìn thấy tình cảm trong mắt
hắn, điều này đã khích lệ cô chủ động, rồi bọn họ hôn nhau… Sau đó, cô dùng
lần đầu tiên của mình kết thúc luôn lần đầu tiên của hắn.

Hai người đều là người mới học nghề, thật may là có vị cồn thúc giục, cũng may
trước đó cô cũng đã xem qua. Mặc dù nhếch nhác nhưng dù gì cũng thành công, đau
gần chết làm cô hung hăng cắn một phát lên cánh tay hắn. Hắn khiến cô chảy máu
đương nhhiên cô cũng cho hắn hưởng cùng. Đến bây giờ trên cánh tay hắn vẫn còn
lưu lại vết sẹo thật sâu, đó là ấn ký của cô để lại cho hắn.

Có những thứ không phá vỡ thì không thể cảm nhận được, khi cấm kỵ giữa bọn họ
bị phá vỡ thì tất cả không còn có thể quay trở lại như trước. Tình cảm của cô
đối với hắn từ khi đến Paris càng về sau càng được khẳng định, càng ngày càng
rõ ràng, cô đã sống hai mốt năm, đã quá hiểu chính mình, cái gì muốn nhất định
phải tới tay, nhất là tình yêu.


Có lẽ cô bây giờ cũng không chắc chắn về tình cảm của hắn, nhưng không sao, ít
nhất hắn cũng chỉ có một người là cô, bây giờ là thế, tương lai cũng vậy. Vì
đền ơn cũng được, vì tình cảm càng tốt, chỉ cần là hắn, cô muốn tất cả.

Nhìn đồng hồ, chắc đến giờ tan lớp của hắn rồi, nhất định phải rẽ qua đón hắn
cùng về nhà, thuận tiện còn đi siêu thị mua thức ăn mang về nhà.

Nghĩ đến liền làm, cô nháy xi nhan rẽ vào trường hắn.

Hai mươi phút sau, cô từ từ lái xe vào trường, mưa lại càng lớn, xe của cô
nhanh chóng đi chậm lại tránh cho bánh xe làm té nước lên người đi đường.

Thời gian vừa đúng, thấy trên đường từng nhóm một học sinh đi qua, môi cô khẽ
nhếch lên, biết tên tiểu quỷ đó tính tình cổ quái nhất định sẽ đi sau cùng,
không sợ không đợi nổi hắn.

Thời tiết mùa đông, lại đang mưa, lúc này bầu trời đang xám xịt, cô lái xe cẩn
thận, đôi mắt lơ đãng quét về phía trước, trong chớp mắt dừng lại.

Màn mưa đan vào, bay phất phơ đầy mê hoặc, chàng trai trẻ cùng cô gái đứng ở đó
cùng mặc đồng phục. Chàng trai cầm chiếc ô to màu đen, gương mặt cực kỳ thâm
trầm, mà cô gái tóc vàng xinh đẹp bị nước mưa làm cho ướt nhẹp, gò má hồng hào
làm nổi bật lên gương mặt ngọt ngào mà vui vẻ. Cô ngẩng lên nhìn về phía thiếu
niên cười cười, hai người chung một chiếc ô đứng vui vẻ như trong một bức
tranh.

Đôi mắt sáng của Thạch Sắc Vi khẽ nhíu lại, nhìn về hai người kia.

Mắt cô gái sáng lên, đôi môi đỏ thắm hé mở giống như đang nói chuyện gì đó rất
vui vẻ cho chàng trai nghe mà chàng trai thì mặt nhàn nhạt không nhìn ra vẻ vui
buồn, một hồi lâu lắc đầu rồi đưa ô cho cô gái.

Cô gái liều chết khoát tay, muốn kéo tay của hắn, rất rõ ràng là mời hắn cùng
che chung một cái ô.

Cái ô kia cô khá quen thuộc, vì hắn là một người tỷ mỉ và cẩn thận, ở Paris
luôn mang theo nó cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ thấy hắn phải làm cái
chuyện đội mưa nhếch nhác cả.

Nhìn đến đây, đã đủ rồi. Thạch Sắc Vi xoay tay lái, cũng không quan tâm đường
này có quay đầu được hay không, phóng thẳng đến bọn họ rồi đạp mạnh phanh. Xe
thể thao đắt giá, tính năng ưu việt trong nháy mắt tăng tốc và thắng gấp dừng
lại ngay gần chỗ hai người đang đứng. Những vũng nước đọng ven đường bị bánh xe
đột ngột chạy qua té hết lên những người đứng ven đường.

“Á!” Elaine kêu lên một tiếng, cả người bị té ướt một mảng lớn, cô không tự chủ
lui về phía sau mấy bước.

Triệu Tử Hiển cũng không may mắn thoát khỏi, cả tóc và quần áo ướt hết, hắn
ngước lên nhìn chiếc xe thể thao phách lối kia, nhìn thấy chiếc xe quen thuộc,
đôi mắt đen nhánh chợt có một tia sáng thoáng qua.

“Rầm” một tiếng, Thạch Sắc Vi đóng cửa xe lại bước đến. Chiếc áo sơ mi màu
trắng bằng lụa tơ tằm phối cùng chiếc quần đùi màu đỏ, chiếc đai lưng tinh xảo
quấn quanh vòng eo mảnh khảnh, khoác ngoài là chiếc áo len màu tro, mái tóc
xoăn tùy ý xõa xuống, vừa mang khí chất cuồng dã sẵn có lại mang mấy phần thục
nữ dung hợp với nhau, chỉ cần đứng đó thôi cũng đủ hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Không khí ẩm ướt mà lãnh lẽo, mưa bụi dày đặc, nhưng lúc này đây Thạch Sắc Vi
đang giận dữ như ngọn lửa muốn thiêu đốt, lại xinh đẹp động lòng người.

Trong giây lát, Triệu Tử Hiển nhận ra cô đang đứng dưới mưa, khuôn mặt trong
trẻo lạnh lùng lập tức thay đổi, hắn nhanh chóng bước tới, kéo lấy tay cô đem
cô đẩy vào trong xe: “Đừng đi mưa, sẽ cảm mạo!”

Mắt hắn thoáng qua tia tức giận, biết cô tùy hứng không còn cách nào khác nhanh
chóng cởi áo khoác ra che lấy đầu cô, hoàn toàn không để ý mình đang một thân
áo mỏng manh bị mưa làm ướt hết.

Thạch Sắc Vi trừng mắt nhìn hắn, sải bước tới cô gái đang sửng sốt nhìn, đầy
khí thế hung hăng đến trước mặt cô ta nhìn lên nhìn xuống đánh giá một phen.
Rất tốt! Khuôn mặt tươi trẻ, ngọt ngào động lòng người, nhìn thật biết điều
lương thiện và khéo léo hoàn toàn không giống với cô. Lại hung hăng trừng mắt
nhìn về phía tên con trai đang chỉ biết che mưa cho cô, lát nữa sẽ tính sổ với
hắn, quay lại nhìn cô gái, ngạo mạn hỏi: “Cô là ai?”

“Tôi… Tôi tên là Elaine, bạn học của Triệu.”

Cái cách cô ta nói từ “Triệu” thật mềm ngọt nhưng lại khiến Thạch Sắc Vi cực kỳ
không thoải mái, trừng mắt đằng đằng sát khí nhìn ai đó. Thạch Sắc Vi cho đến
giờ vẫn là một người không thích làm khó ai cả, muốn chơi ác tất nhiên phải
tìm kẻ đầu sỏ gây nên chuyện, nhưng không phải là bây giờ, “Cô thích hắn?”,
ngón tay thon dài xinh đẹp chỉ về tên con trai đứng bên cạnh hỏi.

Gương mặt đáng yêu của Elaine ửng đỏ, len lén liếc nhìn chàng trai tuấn tú một
cái, mặc dù xấu hổ nhưng vẫn dũng cảm nhẹ nhàng gật đầu, “Phải… Tôi… Thích
anh ấy.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.