Đọc truyện Tôi Mộng Giữa Ban Ngày – Chương 8
Bọn giang hồ các cậu
Bát trung là trường cho phép nội trú, có điều không được tự yêu cầu, bạn học có nhà tương đối gần thì phải về nhà ở, trường Phụ trung trước kia của Lâm Ngữ Kinh không có chuyện nội trú này, vì vậy không biết, kết quả khi nghe Lý Lâm giới thiệu sơ cho cô về khu ký túc xá học sinh, cô liền quyết định phấn đấu quên mình nội trú tại trường.
Nhưng vì cô đến muộn, phòng đã sớm được phân cho bạn học rồi, lính nhảy dù như cô đây không còn chỗ trống.
Hơn nữa còn phải được phụ huynh ký tên đồng ý.
Bản thân Lâm Ngữ Kinh cũng không biết mình bây giờ rốt cuộc có được xem là có phụ huynh không, có điều việc mỗi tuần chỉ phải về nhà một lần thực sự có lực hấp dẫn quá lớn, vì vậy vào buổi tối, Lâm Ngữ Kinh vẫn gọi điện thoại cho Mạnh Vĩ Quốc.
Mạnh Vĩ Quốc trước giờ chưa từng kiên nhẫn hỏi han, đột nhiên lần đầu tiên trong đời hỏi cô trường học mới hoàn cảnh thế nào, có chung sống hòa thuận với bạn học không, giáo viên có tốt không.
Lâm Ngữ Kinh cũng không định nói thẳng chuyện cô muốn sống trong trường, nghĩ rồi lại nghĩ, chợt cảm thấy việc nói mấy chuyện nhỏ nhặt này cho Mạnh Vĩ Quốc trở nên vô cùng khó khăn.
Thầy giáo Lưu Phúc Giang này bạn nói xem ông tốt hay là không đây? Nhất định là tốt, hơn nữa nhìn ra được là vô cùng có trách nhiệm, chỉ là lần đầu tiên làm chủ nhiệm lớp nom có phần không thuần thục, hơn nữa tuổi đã to thành một bó vậy rồi mà còn kiên tin vào luận thuyết năng lượng tình yêu có thể cứu vớt thế giới.
Sống chung với bạn học cũng rất hòa thuận, ngồi cùng bàn là một đại soái uy mãnh nghe nói đã thiếu chút nữa đánh chết bạn cùng bàn trước kia của cậu ta.
Lâm Ngữ Kinh quyết định cần phải uyển chuyển một chút: “Rất tốt, trường học rất lớn, bạn học giáo viên đều… nhiệt tình.”
Mạnh Vĩ Quốc tâm tình không tệ: “Ban đầu dì Quan của con muốn chuyển con đến Nhất trung đấy, nhưng ba không cho, trường học này cũng đâu thua kém Nhất trung bao nhiêu, anh của con lúc trước chính là tốt nghiệp ở đây.”
Lâm Ngữ Kinh phản ứng một hồi lâu, mới ý thức được danh xưng “Anh của con” lạ lẫm này là để chỉ Phó Minh Tu.
Cô kháng cự một lúc, vẫn là không phản bác, quyết định đi vào chủ đề chính: “Ba, con muốn sống ở trường.”
Mạnh Vĩ Quốc trầm mặc một lát: “Cái gì?”
“Bát trung là trường học cho phép ở nội trú, lớp chúng con có rất nhiều bạn học ở trong trường, con cũng muốn sống ở trường, ” Lâm Ngữ Kinh nói thật nhanh, “Con lúc trước chưa từng nội trú ở trường, nên muốn thử xem.”
“Không được, ” Mạnh Vĩ Quốc từ chối rất dứt khoát, “Việc con chưa từng làm rất nhiều, con đều muốn thử hết sao?”
Lâm Ngữ Kinh chậm rì rì nói: “Buổi sáng con tới trường bị kẹt xe, cũng rất lãng phí thời gian —— “
“Anh trai con trước đây cũng là về nhà ở đấy, sao người ta được, mà con lại không được?” Cô còn chưa nói xong, đã bị Mạnh Vĩ Quốc không chút kiên nhẫn cắt ngang, chút tâm tình tốt mới nãy đã tan biến mất, “Con như vậy là không thích ở nhà?”
Lâm Ngữ Kinh cảm thấy người đàn ông này đại não trổ mã không hoàn chỉnh, cô “muốn sống ở trường” đi đến đó không biết sao lại biến thành “Không thích ở nhà”.
Cô bắt đầu cảm thấy có chút phiền: “Con không phải không thích ở nhà.”
“Dì Quan của mày đối với mày còn chưa đủ tốt à? Chuyện gì cũng suy tính chu đáo đến vậy, mẹ mày có khi nào quan tâm mày như vậy chưa? Mày bây giờ là muốn sống ở trường, muốn tự do một chút, chuyện này nếu tao nói với dì Quan của mày thì bà ấy sẽ nghĩ như thế nào hả?”
Âm thanh của Mạnh Vĩ Quốc biến thành nhạc nền, như lúc máy bay cất cánh, động cơ bắt đầu ồ ồ mà vang lên, thanh âm kia không ngừng đi vào lỗ tai, khóa trong đầu không ra được, quấy cho não người cùng dịch thể lẫn lộn cả lên, căng phình.
“Bọn Phượng Hoàng nam* ở rể các người tâm tư đều nhạy cảm như vậy sao?” Lâm Ngữ Kinh giọng điệu bình tĩnh hỏi.
*Chỉ những người đàn ông sinh ra ở nông thôn, sinh sống và làm việc tại thành phố nhưng vẫn duy trì một số quan niệm sống khác biệt với người ở đây, phần lớn là kiểu người bủn xỉn, nhạy cảm, tự trọng cao,… (baidu)
Bầu không khí như đông đặc, Mạnh Vĩ Quốc ngừng lại, dường như không thể tưởng tượng nổi, ông im lặng năm giây, khó khăn phát ra một tiếng: “Mày nói cái gì?”
Lâm Ngữ Kinh cúp điện thoại.
Tắt điện thoại, tắt máy, làm liền một mạch, cô nhìn chằm chằm vào điện thoại trên giường trong chốc lát, bỗng nhiên trở mình xuống giường, chạy đến ngăn tủ ở góc phòng kéo vali da ra, lục lấy dụng cụ tháo SIM trong hộp điện thoại, lại tháo cả SIM ra, lúc này mới coi như xong.
Phòng này cách âm rất tốt, sau khi đóng cửa lại một chút âm thanh cũng không có, Lâm Ngữ Kinh ngồi trên giường, mờ mịt nhìn quanh một vòng, lần đầu tiên trong vòng một tuần từ lúc chuyển đến đây, cô cẩn thận đánh giá căn phòng của mình. Cô còn nhớ rõ vào ngày đầu tiên, Quan Hướng Mai dẫn cô đi lên, nói “Cho tiểu công chúa của chúng ta xem phòng của nàng nào”.
Thiết kế và trang trí theo phong cách hoàng gia châu Âu, hành lang nhỏ, từ cửa tiến vào là đến một phòng khách nhỏ, kéo rèm cừa ra bên trong là phòng ngủ, lớn, không giống phòng kiểu mẫu.
Lâm Ngữ Kinh cảm thấy có chút trào phúng.
Có đôi lúc cô thật sự không hiểu nổi suy nghĩ của Mạnh Vĩ Quốc.
Cô chỉ là muốn sống ở trường, yêu cầu đơn giản nhỏ nhoi như vậy. Ở chỗ này làm cho cô bức bối đến không thở nổi, cô không thể đè nén loại áp bức này, phiền muộn này, cảm giác ăn nhờ ở đậu hít thở không thông không biết Mạnh Vĩ Quốc đã từng có hay chưa, dù sao cô đã có, từng giây từng phút đều có, chỉ cần cô nán lại ở chỗ này, bất kể khi ăn uống khi ngủ nghỉ, loại cảm giác này không thể nguôi đi dù chỉ một phút.
Mà từ cái nhìn Mạnh Vĩ Quốc, cô tựa hồ phải mang ơn, thập phần vui vẻ mà tiếp nhận bố thí của Quan Hướng Mai, hơn nữa phải bày ra vẻ dạt dào yêu mến đối với nhà mới, một chút ý tứ rời khỏi cũng không thể có.
*
Ngày hôm sau Lâm Ngữ Kinh dậy thật sớm, lúc xuống lầu dì Trương còn đang làm bữa sáng, trông thấy cô, có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Lâm tiểu thư? Cái đó bữa sáng tôi…”
Lâm Ngữ Kinh chào hỏi buổi sáng, vẫy vẫy tay: “Không có gì ạ, cô không cần gấp gáp, con đến nhà ăn của trường ăn.”
Tránh được giờ cao điểm buổi sáng, trên đường rốt cuộc đã không còn bị chặn, lúc Lâm Ngữ Kinh đến lớp người vẫn chưa nhiều, không ít bạn học mang theo bữa sáng trong tay, đang bước vào bên trong.
Mấy người ngồi trong phòng học cũng không ngoại lệ, tất cả đều đang ngồi chỗ mình miệng cắn bánh bao, đầu cũng không ngẩng mà múa bút thành văn.
Lâm Ngữ Kinh bị bầu không khí học tập nồng đậm này làm cho kinh sợ rồi, bắt đầu có chút tin tưởng tỉ lệ học lên 98% mà Lưu Phúc Giang nói.
Cô mang túi sách ngồi xuống, ngoảnh đầu thấy Lý Lâm đang múa bút thành văn, hai mắt hiếu kỳ nhìn, phát hiện cậu ta đang vẽ sinh vật: “Hôm qua sinh học có bài tập?”
Ngày đầu tiên khai giảng, Lưu Phúc Giang là người duy nhất không giao bài tập cho bọn họ, Lý Lâm lúc ấy còn dâng trào lệ nóng mà ôm bạn cùng bàn của cậu ta xúc động không ngớt.
Có điều câu tiếp theo khiến người ta không cười nổi nữa: “Tuy nhiên bài tập hè, ngày mai phải nộp nha, tất cả đại biểu môn ngày mai thu một lát nhé.”
Quả nhiên, Lý Lâm đầu cũng không ngẩng: “Không phải, bài tập hè.”
Lâm Ngữ Kinh đã hiểu, bầu không khí học tập nồng hậu dày đặc này toàn bộ là vì bổ sung bài tập.
Tuy rằng khối mười một vừa chia lớp, thầy lúc trước của bọn họ đều không giống nhau, nhưng bài tập nghỉ đông và nghỉ hè đều giống nhau, mỗi khối thống nhất in xong phát xuống đây, mỗi môn ba mươi bộ bài tập, mỗi ngày một bộ, cả tháng không ngừng.
“Mỗi ngày học tập sáu tiếng, khỏe khoắn vui vẻ năm mươi năm, sống đời hạnh phúc mãi mãi.” Lý Lâm một bên múa bút thành văn một bên cắn bánh bao hàm hồ nói.
Trên bàn của cậu phủ đầy bài tập, đã lan đến tận phía bạn cùng bàn của cậu, Lâm Ngữ Kinh cứ như vậy chạy đến tùy ý quét hai mắt, không sai biệt lắm so với bài kiểm tra, mặt trước tô vào chỗ trống*, mặt sau là đề lớn giản đáp, ngữ văn và anh ngữ còn có viết văn, đề cũng không khó, phần lớn đều là kiến thức căn bản.
(*) Giống kiểu bài trắc nghiệm.
Chỉ có điều văn toán ngoại ngữ vật lý kết hợp, cộng lại cũng chừng trăm bộ bài tập rồi, chồng chất thành một xấp dày đặc, cho dù sao chép, có thức cả đêm thì cũng phải chép đến run tay đấy nhỉ.
Lâm Ngữ Kinh cảm thấy Thẩm Quyện tám phần là đang khoác lác.
Tuy rằng cô cũng không rõ một người tạm nghỉ học như cậu, rốt cuộc là lấy bài tập ở đâu ra mà bổ sung.
Lâm Ngữ Kinh xoay người sang chỗ khác, nhìn thoáng qua thời khoá biểu, tiết thứ nhất là Anh ngữ, cô lấy sách tiếng Anh ra, ngáp một cái, nằm trên mặt bàn tiện tay lật xem.
Nhìn hai phút, Lâm Ngữ Kinh ngừng lại một chặp, nhớ tới lời hôm qua Lưu Phúc Giang nói, ở kí túc xá cần có phụ huynh viết giấy xác nhận và kí tên.
Cô tiện tay rút quyển vở ra, xé xuống một trang giấy, cầm lấy bút xoạt xoạt xoạt viết ba chữ Mạnh Vĩ Quốc.
Chữ Lâm Ngữ Kinh lớn, rất bay bổng, không giống chữ con gái viết, trước kia cô từng xem chữ của những bạn học khác, cả đám đều chỉnh tề thanh tú, tinh xảo vô cùng, cô cũng từng đặc biệt học theo, nhưng không học được.
Sau đó cô đành buông tha, bay bổng thì bay bổng đi, dù sao cũng không xấu.
Hôm qua lúc cô tự giới thiệu đã viết tên của mình trên bảng đen, còn được Lưu Phúc Giang khen chữ nhìn rất đẹp, phóng khoáng.
Vấn đề là ở đây rồi.
Lưu Phúc Giang từng thấy chữ của cô, nhưng cô thực sự không thể viết được kiểu chữ thứ hai.
Lâm Ngữ Kinh cầm lấy bút, thay đổi thể chữ, xoay xoay uốn uốn mà rạch một nét, một lần viết lại tên Mạnh Vĩ Quốc, trông như người bạn nhỏ vẽ tranh, xấu đến không dám nhìn.
Cô thở dài, chống đỡ đầu tiếp tục vẽ bừa lên giấy.
Khoảng chừng mười phút sau, góc bàn cô bị người ta gõ nhẹ hai cái.
Lâm Ngữ Kinh vô thức nghiêng đầu, trông thấy một bàn tay khớp xương rõ ràng.
Không biết tại sao, cô đột nhiên nhớ tới một bài viết trên weibo từng xem rất lâu trước đây, bạn cảm thấy bộ phận nào của đàn ông là gợi cảm nhất.
Đáp án bên trong nghìn kì trăm lạ, tuy nhiên số phiếu cao nhất vẫn là tay, còn có xương quai xanh.
Cô ngẩng đầu lên, Thẩm Quyện đứng ở lối đi nhỏ bên cạnh, rủ mắt nhìn cô, trong miệng còn ngậm túi sữa đậu nành.
Ánh mắt Lâm Ngữ Kinh không tiếng động đảo qua vị trí xương quai xanh của cậu, nhìn thấy cổ áo màu trắng.
Thiếu niên mặc áo khoác đồng phục nghiêm túc chỉnh tề, khóa kéo đến ngực, giặt rất sạch sẽ, chóp mũi có thể ngửi được một chút mùi hương thanh sạch của nước xả vải.
Theo những gì Lâm Ngữ Kinh biết trước đây, bá chủ trường học hoặc là không mặc đồng phục, hoặc là phía trên vẽ hoa hoa hòe hòe, hoàn toàn không giống thế này.
Mí mắt đã không còn nhập nhòe nữa.
Ánh mắt nhìn cũng không mệt mỏi.
Xem ra hôm qua chất lượng giấc ngủ của lão đại không tệ lắm.
Lâm Ngữ Kinh để bút xuống, đứng lên, Thẩm Quyện vào trong ngồi xuống.
Cậu hôm nay trái lại là có mang túi sách, chỉ là nhìn khá nhẹ nhàng khiến người ta hoài nghi không biết thực sự bên trong có đồ gì không. Thẩm Quyện tiện tay ném túi sách ném vào hộc bàn, nhìn sơ qua thời khóa biểu hôm nay ghi trên bảng đen, rút sách tiếng Anh ra, ngậm sữa đậu nành mở đến tờ thứ nhất, tay kia thò vào túi sách trong hộc bàn bắt đầu mò.
Mò mẫm như thế khoảng chừng một thế kỷ, ngay khi Lâm Ngữ Kinh định nghĩ xem cậu đang làm chuyện quái gì, thì người này rốt cuộc đã như trải qua chín chín tám mốt kiếp nạn trăm nghìn đắng cây đi Tây Thiên thỉnh kinh xong —— không nhanh không chậm rút cây bút ra, xoạt xoạt xoạt ghi tên vào trang đầu sách tiếng Anh.
Viết còn rất đẹp mắt, trong ấn tượng của cô loại chữ khéo tay này không quá giống chữ gián bò chó lê của một anh trai giang hồ thất học.
Điều bất ngờ của người này thật đúng là tầng tầng lớp lớp.
Nhìn dòng chữ khéo tay đẹp mắt kia, lại nhìn trang giấy chỉnh tề y nguyên bị bản thân viết lên đám chữ như gà bới, Lâm Ngữ Kinh gõ tay vào mép bàn, suy tư vài giây ngắn ngủi, sau đó nhích gần qua bên cạnh: “Uây, bạn học Thẩm.”
Thẩm Quyện không ngẩng đầu, ngậm sữa đậu nành cúi đầu nghiêm túc xem sách tiếng Anh, vừa nhìn sách vừa xoẹt xoẹt chuyển bút.
Còn xem sách tiếng Anh, cậu xem có hiểu không vậy?
Lâm Ngữ Kinh lại nhỏ giọng gọi cậu một tiếng: “Thẩm Quyện?”
Thẩm Quyện làm như không nghe thấy.
Lâm Ngữ Kinh có chút không kiên nhẫn, nhưng có việc cầu người, không thể không cúi đầu, cô áp chế hỏa khí đang ập vào bàn của hai người, chớp mắt nhìn cậu: “Bạn cùng bàn ơi?”
“Lạch cạch” một tiếng, bút trong tay Thẩm Quyện đã rơi xuống mặt bàn.
Cậu ngừng hai giây, không biểu cảm xoay đầu lại: “Cậu nói chuyện thật giỏi.”
Lâm Ngữ Kinh quyết định uyển chuyển một chút, đối với loại lão đại này, không thể biểu đạt mục đích quá rõ ràng, cô chỉ chỉ sách tiếng Anh của cậu ta: “Cậu có từ đơn không biết có thể hỏi tớ.”
“Cảm ơn, ” Thẩm Quyện trầm mặc một lát, tựa hồ cảm thấy mình cần phải chỉnh lại thanh danh của bản thân, “Tiếng Anh của tôi vẫn ổn.”
Lâm Ngữ Kinh mang vẻ mặt “Cậu mẹ nó đừng nói nhảm” nhìn cậu, thốt ra như phản xạ có điều kiện chưa qua não: “Bọn giang hồ các cậu trước khi tiến vào xã hội, đến lớp học tập bằng cách khoác lác sao?”
Hết chương 8.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Thẩm Quyện: Cậu nói chuyện thật giỏi, mẹ nó đừng làm nũng nữa, tay lão tử tê dại rồi này, bút cũng rơi mất rồi.