Tôi Mộng Giữa Ban Ngày

Chương 71: Phim con heo trong nước


Đọc truyện Tôi Mộng Giữa Ban Ngày – Chương 71: Phim con heo trong nước

Thời điểm Lý Lâm nhận được điện thoại của Thẩm Quyện đã rất kích động, quen biết Thẩm Quyện hai năm, đây là lần đầu tiên người này chủ động gọi điện thoại cho cậu.

Đặc biệt là khoảng thời gian sau khi Lâm Ngữ Kinh chuyển đi, gửi WeChat QQ cho Thẩm Quyện đa phần đều là không trả lời, vừa đến cuối tuần là lập tức biến thành trạng thái mất liên lạc.

Lý Lâm luôn cho là Thẩm Quyện vẫn chưa đổi sang điện thoại thông minh, không thể download được mấy thứ như WeChat.

Điện thoại được kết nối, một tiếng “Quyện gia” vang dội của cậu ta vừa mới bật thốt ra, Thẩm Quyện bên kia đã gọn gàng dứt khoát buông câu đầu tiên: “Nào, tôi nói cậu viết.”

Câu thứ hai: “Cái gì cũng đừng hỏi, cầm bút, viết, một câu cũng không được sai.”

Lý Lâm: “…”

Hồi cao trung Lý Lâm đã từng hiểu lầm Thẩm Quyện có hồng nhan khác, cuối cùng mới biết là bậy bạ. Tuy rằng đã từng giải thích bác bỏ tin đồn, nhưng vẫn bị lan truyền không ít. Thẩm Quyện không vì chuyện này mà đánh chết cậu ta, Lý Lâm cảm thấy mình đã nợ cậu một mạng.

Trái tim tràn đầy nhiệt tình và mong muốn báo ân không có chỗ phát ra, hôm nay bỗng có cơ hội từ trên trời rơi xuống, cho nên cậu ta không nói hai lời đã bắt đầu xoạt xoạt xoạt chuyển bút, còn chăm chú nỗ lực hơn so với hồi học lớp mười hai.

Chép xong một trang giấy, Thẩm Quyện lại bảo cậu ta gửi tin nhắn cho Lâm Ngữ Kinh.

Lý Lâm cũng không phải kẻ ngốc, Thẩm Quyện muốn làm gì lúc này cậu ta đã hiểu.

Hơn một năm nay trạng thái của Thẩm Quyện thế nào, tất cả mọi người đều biết. Hầu như cũng đều biết nguyên nhân, chỉ cần tùy tiện nói một chút về Lâm Ngữ Kinh cũng có thể đâm thẳng vào sâu trong tim cậu.

Kết quả bây giờ Thẩm Quyện bảo cậu viết những việc kia, nhưng từ đầu đến cuối đều mơ mơ hồ hồ.

Những chuyện đau lòng thật sự, một câu cũng không có.

Lý Lâm rất khó hiểu, cậu ta cũng không biết tại sao mình phải nói với Lâm Ngữ Kinh là Thẩm Quyện nghèo đến không ăn cơm nổi, còn dùng cái móc khóa rách nhặt được từ tay một đứa trẻ đến tận hai năm, cậu ta căn bản còn chưa nhìn thấy cái móc khóa kia lần nào cơ mà.

Thật ra Thẩm Quyện cũng có lúc khó hiểu.

Cậu không biết rốt cuộc là chuyện gì đã khiến Lâm Ngữ Kinh cảm thấy cậu nghèo đến cơm cũng không ăn nổi.

Mới bắt đầu là vì cậu phối hợp theo câu chuyện kia trêu đùa cô, nhà tôi ở thôn Lá Sen tên tôi là Trầm Thiết Trụ. Câu nói thiểu não lại ngốc nghếch như thế, bình thường Lâm Ngữ Kinh cũng không phải đồ ngốc, chắc chắn phải không tin mới đúng.

Mà có là đồ ngốc cũng không tin cái này.

Cậu nghi ngờ bản thân đã làm ra chuyện gì đó trong cuộc sống hàng ngày, trước đây hoặc sau này, khiến Lâm Ngữ Kinh cảm thấy những câu nói kia là biểu lộ cảm xúc, cậu thật sự túng thiếu.

Thẩm Quyện bị Lâm Ngữ Kinh ngấm ngầm ám thị một cách rõ ràng như thế trong thời gian quá dài, cho nên thời điểm cầm điện thoại niệm bài diễn thuyết cho Lý Lâm, vậy mà trong thoáng chốc chính cậu cũng có chút mơ hồ, cảm thấy gia đình mình dường như thật sự rất khó khăn.

Vậy thì phối hợp đi, dẫu sao chuyện thế này cũng chẳng có gì to tát.

Thẩm Quyện tự cảm thấy bản lĩnh văn chương của mình vô cùng thâm hậu, bản thảo vô cùng hoàn mỹ. Bắt đầu từ “Cậu biết không? Trạng thái Thẩm Quyện thảm biết bao nhiêu”, đến kết thúc “Một năm lớp 12 này cậu ấy trải qua thực sự quá khổ”. Lâm Ngữ Kinh chính là một người miệng cứng tim mềm, cần phải có một thùng dầu bôi trơn đúng lúc đúng chỗ.

Cậu không hề biết anh bạn Lý Lâm đã giúp cậu bổ sung thêm một câu thoại định đoạt sinh tử.

Vì thế nên, thời điểm cậu thảnh thơi duỗi chân ngồi ì trên ghế trong phòng KTX, nhận được tin nhắn của Lâm Ngữ Kinh, tâm trạng thực sự không tệ.

Cậu cầm điện thoại lên, lướt mở màn hình khóa, đưa mắt nhìn.

Lâm Ngữ Kinh: Kết thúc huấn luyện quân sự có phải còn có hai ngày nghỉ rồi mới vào học không.

Thẩm Quyện đáp: Ừ.

Lúc này Lâm Ngữ Kinh gửi đến một tin nhắn thoại, hẳn là đang ở trong hành lang, âm thanh hơi vọng một chút, vẫn mềm mại: “Bạn trai, huấn luyện quân sự xong có muốn một cuộc hẹn không?”

Cô đang chủ động hẹn cậu.


Tâm trạng của Thẩm Quyện thực sự quá tốt rồi.

Từ sau khi Lâm Ngữ Kinh đi, cậu đã quá lâu không cảm nhận được cảm giác bay bổng này, sung sướng, thả lỏng, chẳng hiểu sao lại khiến người ta không nhịn được mà có hơi muốn cười.

Cậu nhếch môi, tay gác trên mặt bàn, đầu ngón tay không ngừng gõ nhịp, tràn trề cảm giác tiết tấu mà gõ “cộc cộc cộc cộc” lên góc bàn. Vu Gia Tòng bên cạnh xoay người lại: “Phòng chúng ta có chuột vào à.”

Thẩm Quyện để điện thoại xuống, ngả người dựa ra sau một cái, xoay đầu lại, mỉm cười: “Các cậu đói bụng không?”

Nụ cười này vô cùng dịu dàng, thế nhưng lại xuất hiện trên mặt một người như Thẩm Quyện, ba người còn lại trong phòng ngủ đều cảm thấy hơi lo sợ.

Tôn Minh Xuyên điên cuồng lắc đầu: “Không có không có không có… nhỉ.”

Thẩm Quyện bắt tréo hai chân, cầm điện thoại lên, bắt đầu tìm thức ăn ngoài: “Không đói? Không đói cũng ăn chút gì đi, tôi đặt tôm hùm nhỏ nhé, bốn hộp đủ không, các cậu thích vị gì?”

Bạn học Tôn Minh Xuyên một tháng chỉ có 1500 đồng tiền sinh hoạt phí ngập ngừng nói: “Bốn… Bốn hộp sao?”

“Mỗi người một hộp.” Thẩm Quyện không ngẩng đầu, đầu ngón tay quẹt quẹt trên màn hình điện thoại, không hài lòng lắm, “Tôm hùm nhỏ này sao lại rẻ như vậy? Lại gọi thêm mấy món khác đi. Các cậu ăn cua lông Thượng Hải không?”

Vu Gia Tòng giơ tay ngăn cản: “Ầy, Thẩm Quyện… Ông chủ Thẩm, không cần, vẫn là tôm hùm nhỏ thôi.”

“Không sao cả, hôm nay tôi muốn tiêu tiền.” Thẩm Quyện lại đặt cua lông, nhìn một chút vẫn cảm thấy không hài lòng, cậu ngẩng đầu lên, tâm trạng vui vẻ nhìn bọn họ, lại hỏi, “Hay là ra ngoài ăn đi, các cậu có muốn ăn sò tuyết hay vây cá hấp ở quán Phẩm Phúc không?”

Bạn cùng phòng: “…”

*

Ngày cuối cùng kết thúc huấn luyện quân sự, buổi sáng biểu diễn báo cáo kết quả, sau đó đi tạm biệt huấn luyện viên.

Mười lăm ngày huấn luyện quân sự trôi qua, tất cả mọi người đều mệt đến mức không nhấc nổi tay chân. Lâm Ngữ Kinh cũng không ngoại lệ, sau khi kết thúc một đợt huấn luyện như thế, bây giờ cô chỉ muốn tắm nước nóng, sau đó nằm trong phòng ngủ thoải thoải mái mái ngủ một giấc.

Vừa khéo là thứ sáu, hai ngày thứ bảy chủ nhật dùng để nghỉ ngơi điều chỉnh trạng thái. Lâm Ngữ Kinh hẹn Thẩm Quyện thứ bảy ra ngoài chơi.

Cuộc hẹn trong truyền thuyết.

Lâm Ngữ Kinh không hẹn thời gian, cô vốn định ngủ thẳng đến lúc tự tỉnh. Mấy giờ đi mấy giờ gặp nhau để đến lúc gọi điện thoại rồi tính, dù sao cũng ở chung một trường.

Kết quả là mới sáng sớm, cô đã nhận được điện thoại của Thẩm Quyện.

Giọng Thẩm Quyện lười nhác, nghe ra tâm trạng không tồi: “Còn chưa dậy?”

Lâm Ngữ Kinh lặng lẽ mò tìm cái đồng hồ báo thức tí hon bên gối, liếc mắt nhìn thời gian —— Tám giờ rưỡi sáng.

Thẩm Quyện nói: “Đã tám giờ rưỡi rồi đấy, sao còn chưa dậy, không muốn ăn sáng à?”

Mọe nó ai nói với cậu hẹn hò là bắt đầu từ lúc ăn sáng hả?!

Lâm Ngữ Kinh vốn có hơi tức giận lúc rời giường, nhắm mắt lại ngáp một cái, không muốn nói chuyện.

Thẩm Quyện biết tật xấu này của cô. Hồi cao trung chỉ ngủ bù có 3 phút vào giờ nghỉ trưa mà lúc ngồi dậy đã không muốn nói chuyện, cũng không vội: “Tỉnh táo chút nào, đi rửa mặt, tiện thể nghĩ xem muốn ăn sáng cái gì.”

Lâm Ngữ Kinh chả thèm phản ứng với cậu, cúp điện thoại.

Trong phòng, bạn cùng phòng đều đang ngủ, chỉ có mình Nấm Nhỏ đã dậy rồi, ngồi trước bàn học học tiếng Anh, nhìn thấy cô leo xuống thì hơi bất ngờ: “Sớm vậy.”

Lâm Ngữ Kinh đáp một tiếng, kéo rèm cửa sổ, đưa mắt nhìn ra bên ngoài. Thẩm Quyện đang đứng dưới cái cây ở dưới lầu KTX nữ, cúi đầu chơi điện thoại.


Sáng sớm thứ bảy xung quanh KTX nữ không một bóng người, ngẫu nhiên có vài cô gái người vùng này hôm qua lười chưa về nhà, hôm nay mới kéo vali đi về, thời điểm đi ngang qua sẽ như có như không mà dừng tầm mắt trên người cậu một lúc.

Trái lại là không ai đi đến bắt chuyện, con trai sáng sớm đứng dưới KTX nữ sinh, quá rõ ràng, tám phần là đang đợi bạn gái.

Lâm Ngữ Kinh bình tĩnh xoay người đi vào phòng vệ sinh, vừa mới bước ra, đã thấy Cố Hạ tóc tai rối bù đứng trước bàn, tay cầm một miếng mút trang điểm hình trứng: “Đến, ngồi.”

Lâm Ngữ Kinh: “…?”

“Cậu biết lúc tớ tốt nghiệp trung học muốn báo danh cái gì không?” Cố Hạ đi vào phòng vệ sinh rửa sơ tay, lại đi ra, “Tớ muốn đến trường Cao đẳng Kỹ thuật Sơn Đông Lan Hương học trang điểm làm tóc, tớ cảm thấy mình có thiên phú dị bẩm.”

Lâm Ngữ Kinh: “…”

“Nhưng mà tớ quên mất mọe là chọn trường đại học xét từ nguyện vọng một.” Cố Hạ lôi ra một đống mỹ phẩm dưỡng da của mình, bắt đầu bôi quét trên mặt Lâm Ngữ Kinh, “Không hiểu sao lại đến học cái khoa Máy Tính rách này.”

Cố Hạ quả thực có thiên phú dị bẩm, động tác nhanh nhẹn thành thạo, thậm chí Lâm Ngữ Kinh còn cảm thấy cô ấy không cần đến Lan Hương học, cô nàng có thể trực tiếp mở lớp được rồi.

Sau cùng, Lâm Ngữ Kinh từ chối khát vọng mạnh mẽ muốn gắn lông mi giả cho cô của Cố Hạ. Da dẻ cô rất tốt, không cần sửa soạn quá nhiều. Vẽ một đường kẻ mắt manh mảnh, hơi uốn uốn đuôi mắt lên trên, sửa sửa hình dạng lông mày, cuối cùng thoa son môi để thay đổi khí sắc là xong rồi.

Gần chín rưỡi, Lâm Ngữ Kinh không nhanh không chậm đi xuống lầu.

Tư thế đứng của Thẩm Quyện đã biến thành nghẹo người dựa lên thân cây, không còn chơi điện thoại nữa, tựa đầu trên cây khô ngáp một cái. Đợi gần một tiếng đồng hồ, dáng vẻ của cậu bảy phần biếng nhác hai phần không kiên nhẫn, còn có một chút buồn ngủ.

Dư quang quét thấy có người đi từ KTX ra, cậu nhấc mí mắt lên, nhìn thấy Lâm Ngữ Kinh, khẽ nhướng nhướng mày.

Lâm Ngữ Kinh đi tới trước mặt cậu, ngẩng đầu, hỏi: “Tớ xinh không?”

Thẩm Quyện nhìn cô một lúc, chậm rãi nói: “Xinh.”

Tuy rằng quả thực rất đẹp, nhưng trọng điểm không phải là ở đây, vì trong mắt Thẩm Quyện thì trông cô thế nào cũng đẹp đẽ, dù cô có trùm bao tải nước mắt nước mũi tèm nhem cũng vẫn xinh đẹp.

Trọng điểm là ở chỗ, Lâm Ngữ Kinh chấp nhận hi sinh thời gian ngủ để trang điểm hẹn hò với cậu hôm nay, khiến Thẩm Quyện cảm nhận được một loại vui sướng không tên, không gì sánh nổi.

Buổi tối hôm ấy cậu vốn đã cảm thấy, tâm tình của mình không thể nào tốt hơn được nữa.

Thế nhưng bạn gái của cậu, sao lại có thể đáng yêu như vậy?

Thẩm Quyện nhìn cô, không nhịn được lặp lại lần nữa: “Xinh lắm.”

Lâm Ngữ Kinh gật gù, bỗng nhiên nói: “Tớ cho cậu nghe cái này.”

Thẩm Quyện đương nhiên là đồng ý, cho dù bây giờ Lâm Ngữ Kinh có muốn cậu lên trời hái sao cho cô thì cậu cũng bắn đại bác lôi xuống ấy chứ.

Lâm Ngữ Kinh rút điện thoại ra, mở khóa, mở khung chat với Lý Lâm, sau đó bật tiếng to lên, lướt xuống từng cái từng cái.

Lướt thẳng một đường đến cuối.

Tiếng của Lý Lâm đau xót lại bi thương: “Nếu như lên Đại học lại chẳng có cô bạn gái đối xử với cậu ấy nhiệt tình như lửa một chút thì phải làm sao đây?!”

Thẩm Quyện: “…”

Thẩm Quyện nghi ngờ điểm thi đại học hơn 500 của Lý Lâm đều là do gian lận mà ra.

Cậu ta làm sao có thể thi đậu đại học?


Với cái trí thông minh này, còn không biết xấu hổ mà tự mình thêm thoại?

Phát xong tin nhắn thoại, Lâm Ngữ Kinh ung dung thong thả nhìn cậu: “Bạn trai, giải thích chút chứ?”

Thẩm Quyện trầm mặc hai giây, bỗng nhiên nói: “Hôm nay cậu thoa son sao?”

Lâm Ngữ Kinh ngẩn người: “Hả?”

Thẩm Quyện hỏi: “Vị gì vậy, mấy món đồ này của đám con gái các cậu chẳng phải đều có hương gì đó sao?”

“Vị mật đào hay sao ấy, có lẽ vậy.” Lâm Ngữ Kinh kịp phản ứng, híp híp mắt: “Không đúng, Thẩm Quyện, cậu đừng hòng lảng sang chuyện khác, vốn dĩ tớ còn nghe Lý Lâm nói lúc trước tớ còn —— ”

“Phải không.” Thẩm Quyện cắt ngang cô, đột nhiên đi tới trước một bước, giữ lấy cằm cô nhấc lên, ngón cái ấn lên khóe môi cô, cụp mắt kề sát vào, thấp giọng nói, “Tớ nếm thử xem sao…”

Hơi thở cậu ấm áp, Lâm Ngữ Kinh cứng đờ người.

Tuy rằng hiện giờ ở đây không có ai, nhưng mà giữa ban ngày ban mặt, ở ngay dưới KTX nữ sinh.

Lâm Ngữ Kinh giơ tay đẩy cậu một cái, vội la lên: “Này, cậu có thể để ý tình huống chút không hả, bây giờ không thể hôn như lúc ở cửa thư viện đâu.”

Thẩm Quyện bị cô đẩy ra, một lần nữa dựa vào thân cây, nhìn cô cười.

Cậu nở nụ cười, Lâm Ngữ Kinh càng tức giận hơn.

Thẩm Quyện cười hất hất cằm về phía KTX bên kia: “Đó có phải bạn cùng phòng của cậu không?”

Lâm Ngữ Kinh nghiêng đầu theo.

Nấm Nhỏ đang phơi quần áo trên ban công, tay cầm một chiếc T-shirt trắng nhỏ nhỏ nước. Cô nàng vừa cầm T-shirt, vừa ngây ngốc nhìn về phía bọn họ.

Một giây sau, ở cửa ban công xuất hiện nửa người Cố Hạ. Cố Hạ giơ tay, một tay bịt mắt Nấm Nhỏ, một tay kéo cánh tay cô ấy, lôi cô nàng từ ban công vào phòng.

Còn tiện tay đóng cửa ban công lại.

Lâm Ngữ Kinh: “…”

*

Nợ phải thanh toán, hẹn cũng phải hẹn. Lâm Ngữ Kinh thực sự vẫn rất muốn ra ngoài chơi với Thẩm Quyện, tận dụng trọn vẹn thời gian nghỉ ngơi.

Đại học A dù sao cũng là trường đại học có tên tuổi trên toàn quốc. Lâm Ngữ Kinh đã thử xem qua lịch học của hai người, tiết học xếp kín mít, đoán chừng sau khi khai giảng phần lớn thời gian bọn họ đều phải hẹn hò ở thư viện.

Bạn trai bạn gái ra ngoài hẹn hò phải làm những chuyện gì?

Phim phải xem.

Ăn một bữa cơm.

Rồi đi hát?

Còn phải hôn hít chi đó.

Trong phòng KTV dường như không có camera.

Hai tai Lâm Ngữ Kinh đỏ lên.

Buổi hẹn hò này của bọn họ bắt đầu từ sáng sớm, hai người đi đến một quán trà rất nổi danh ăn bữa trưa sớm, sau đó tới khu phố thương mại gần nhất.

Lâm Ngữ Kinh cân nhắc đến việc phải có chút cảm giác nghi thức, đề nghị đi xem phim.

Thẩm Quyện đương nhiên nói được, tuy rằng sắp xếp ban đầu của cậu không phải cái này, nhưng nếu là chuyện Lâm Ngữ Kinh muốn làm, cậu có thể theo tiết tấu của cô.

Rạp chiếu phim ở tầng cao nhất của trung tâm thương mại. Hai người đến cửa hàng đồ uống mua trà sữa cho Lâm Ngữ Kinh, lại đi vào trung tâm thương mại, vừa đi Lâm Ngữ Kinh vừa mở điện thoại tìm vé xem phim.


Gần đây có không ít phim bom tấn, hơn nữa suất chiếu buổi sáng vốn không nhiều như buổi chiều, tuy rằng cũng không ít, nhưng giờ chiếu gần đây vẫn có một vài ghế trống có thể lựa.

Lâm Ngữ Kinh vốn định hỏi Thẩm Quyện, muốn xem cái nào.

Kết quả bọn họ vừa lên thang máy vào rạp chiếu phim, Thẩm Quyện đã trực tiếp đi xếp hàng mua vé.

Lâm Ngữ Kinh chớp chớp mắt, dùng hai giây suy ngẫm.

Trước khi đi, bạn học Cố Hạ kinh nghiệm phong phú đã làm một buổi phổ cập kiến thức cho cô.

Lần đầu tiên hẹn hò, nam sinh nhất định phải trả tiền, tuyệt đối không nên tranh với cậu ta, cũng đừng AA*, sau đó có thể tặng quà lại cho cậu ta, nhưng mà hiện tại, phải để cậu ta trả tiền.

(*) Chia 50 – 50

Hơn nữa bọn họ cũng không thích dùng Group Purchase* hoặc bất kỳ ứng dụng mua cơm, đặt hàng trên điện thoại nào.

(*) Một hình thức mua chung để nhận giá ưu đãi.

Đây là sự chấp nhất và lãng mạn của đàn ông.

Lâm Ngữ Kinh tuy rằng không hiểu rõ đây là cách nghĩ quái gì, nhưng vẫn quyết định nghe lời Cố Hạ. Cô do dự một chút, thu điện thoại lại.

Bữa sáng hôm nay là do Thẩm Quyện chi trả, tuy rằng cô không hỏi tổng cộng tốn bao nhiêu tiền, nhưng giá tiền cũng không hề rẻ.

Lâm Ngữ Kinh bỗng nhiên lại nghĩ tới những lời Lý Lâm nói với cô hôm qua.

Tuy rằng có tính mục đích, nhưng vẫn có độ chân thực.

Lâm Ngữ Kinh vừa nghĩ vừa đi qua, theo phía sau Thẩm Quyện.

Thẩm Quyện cúi đầu hỏi cô: “Muốn xem gì?”

Lâm Ngữ Kinh nhanh chóng đưa mắt nhìn lên màn hình điện tử di động, cùng với giá cả bên dưới.

Mấy bộ phim bom tấn mới chiếu gần đây đều phải sáu mươi, bảy mươi đồng một vé!

Đây rốt cuộc là xem phim hay là cướp bóc vậy!!

Cô quét qua một vòng, màn hình di động lật sang trang thứ hai, ánh mắt Lâm Ngữ Kinh dừng lại, rất nhanh đã có quyết định.

Cô chỉ tay lên trên đó: “Cái kia đi.”

Âm thanh ở đại sảnh rạp chiếu phim hơi ầm ĩ, Thẩm Quyện khẽ cúi người, sát lại gần cô: “Hả? Cái nào?”

“Chính là cái cuối cùng, hàng cuối cùng, ở phòng chiếu số 9 kia kìa.” Lâm Ngữ Kinh thành thật nói, “Không biết tại sao, hôm nay tớ đặc biệt muốn xem phim điện ảnh cũ.”

Thẩm Quyện đưa mắt lên, liếc nhìn bộ phim cũ rích ở hàng cuối cùng.

—— 《 Chuyện cũ ở miền cao lương 》

Nhìn đúng là cũ rích.

Không chỉ cũ rích, tên bộ phim này còn nghe quái quái ấy, không biết sao lại khiến người ta cảm thấy rất là thâm ý.

Nghe hơi giống mấy bộ phim con heo trong nước mà Tưởng Hàn ngày ngày rủ rê cậu xem cùng.

Khi vận may đến thì con người cũng linh hoạt hơn, Thẩm Quyện bỗng nhiên lĩnh hội được gì đó, chuyển tầm mắt xuống phía dưới, nhìn qua một cái.

Giá vé, mười chín chấm chín mươi chín đồng. (19.99)

Thẩm Quyện: “…”

Quả nhiên là vậy.

Hết chương 71.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.