Đọc truyện Tôi Mộng Giữa Ban Ngày – Chương 38: Cậu giúp tôi mang
Vấn đề này ngoài dự đoán, Lâm Ngữ Kinh phản ứng hồi lâu, mới nói: “Không phải.”
Nghe có vẻ không đáng tin cho lắm, không biết Thẩm Quyện đã ở đây nhìn bao lâu.
“Tôi còn không nhìn rõ cậu ta trông ra sao.” Vì để trông có tính chân thực hơn, Lâm Ngữ Kinh bổ sung.
Thẩm Quyện ở trong xe taxi đã thấy cô ở cửa cửa hàng tiện lợi nhảy nhót.
Thiếu nữ mặc áo nhung dài màu vàng nhạt, tóc không buộc, mang balo nhỏ đứng ở kia, vali hành lý cũng không cầm.
Mỗi tuần cô về nhà, đều sẽ mang vali hành lý nhỏ của cô. Lần này hai tay trống trơn, nên không phải trực tiếp về từ trường học.
Thẩm Quyện thẳng người: “Sư phụ, dừng ở đây đi.”
Tài xế chầm chậm đỗ xe, xác nhận một lần: “Ở ngay đây à, cho cậu xuống ở ven đường nha.”
Thẩm Quyện “Ừm” một tiếng, nghiêng người tới trước, rút ra ví da trả tiền, xuống xe.
Cậu không vội vã đi qua, đứng ngay ở bên kia đường, đốt điếu thuốc. Sau đó nhìn Lâm Ngữ Kinh đi từ đầu cửa sổ thủy tinh này tới đầu cửa sổ thủy tinh kia, nhảy một cái nhòm vào một cái. Chuyển trái chuyển phải nhiều lần, xoay qua xoay lại nhảy lên cao. Không biết đang nhìn cái gì, trái lại cứ không chịu đi vào.
Nhảy nhót năm phút.
Cái sức lực linh hoạt này, xem ra chân không đau nữa rồi.
Thẩm Quyện dụi thuốc, tới thùng rác ven đường ném vào, qua đường.
Lâm Ngữ Kinh nhìn rất chăm chú, không chú ý tới tiếng động sau lưng.
Thẩm Quyện đứng ngay sau lưng cô, liếc mắt nhìn theo.
Bóng lưng.
Một tên con trai.
Chỉ một cái bóng lưng con trai như vậy, cô nhìn chằm chằm người ta năm phút.
*
Lâm Ngữ Kinh nói xong, Thẩm Quyện gật gật đầu: “Vậy cậu có muốn vào trong để nhìn rõ hơn không?”
Cậu đối mặt với cửa thủy tinh sáng choang của cửa hàng tiện lợi. Ánh sáng sáng rõ đánh cho cậu một tầng ánh bạc. Xem ra da dẻ cực kỳ tốt.
Khóe môi thẳng băng hơi trĩu xuống cũng nhìn được càng thêm rõ ràng.
Tâm tình của cậu không tốt cho lắm.
Là bởi còn đang tức giận với cô sao?
Lâm Ngữ Kinh chớp chớp mắt: “Không cần. Thật ra tôi chỉ muốn nhìn thử xem cậu ta có mua trúng sữa chua vị nam việt quất mà tôi thích hay không thôi.”
Sau đó cậu nhìn năm phút à.
Cậu có bệnh sao?
Lâm Ngữ Kinh thở dài, cảm thấy từ khi thi vào khối thứ hai, IQ của bản thân thật giống như càng ngày càng thấp.
Cô chưa kịp nói gì nữa, Thẩm Quyện đã lơ cô, xoay người đi vào cửa hàng tiện lợi.
Lâm Ngữ Kinh vội vàng đi theo, nam sinh mặc đồ đen bên trong còn đang đứng trước tủ lạnh, từ khu sữa chua chuyển sang khu cơm hộp.
Thẩm Quyện hôm nay cũng mặc đồ đen. Lâm Ngữ Kinh đứng ở giá hàng bên cạnh, nhìn bóng lưng hai người so sánh một hồi.
So với anh trai nhỏ này Thẩm Quyện cao hơn một chút, vai rộng hơn một chút, chân cũng dài hơn, tỉ lệ dáng người càng tốt hơn.
Chính diện thì khỏi cần nhìn. Giá trị nhan sắc của anh trai giang hồ phỏng chừng đánh 1 vs N cũng không vấn đề gì.
Cô sao lại cảm thấy bóng lưng người này giống Thẩm Quyện chứ?
Rõ ràng không hề giống.
Lâm Ngữ Kinh tới bên cạnh Thẩm Quyện, nhìn cậu cầm trong tay một chai sữa chua nam việt quất, còn có một chai nước ép trái cây tươi.
Lâm Ngữ Kinh cũng cầm theo một chai sữa chua nam việt quất. Cô không biết cái chai đó của Thẩm Quyện có phải là lấy cho cô không, nếu không phải thì sao? Cô không muốn trông như quá tưởng bở.
Lấy xong rồi, cô nhìn cậu.
Thẩm Quyện làm như không thấy, cầm một phần cơm sườn lợn miếng dày. Lại mở tủ lạnh bên cạnh, lấy một chai nước khoáng.
Lâm Ngữ Kinh như cái đuôi nhỏ ân cần theo sau cậu, hỏi: “Cậu chưa ăn tối sao?”
Thẩm Quyện “Ừ” một tiếng.
“…”
Lâm Ngữ Kinh nỗ lực không nhìn vào thái độ trước sau thờ ơ của cậu. Cô là đến cầu hòa.
Cô nhỏ giọng nói: “Tôi cũng chưa ăn.”
Thẩm Quyện đã đi tới quầy thu tiền. Nghe vậy quay đầu lại, nhìn cô một cái, như cười như không nói: “Sao thế, nhìn trai đẹp đến cơm cũng quên ăn rồi à?”
Lúc này anh trai nhỏ mặc đồ đen kia đã đi rồi. Lâm Ngữ Kinh vẫn có loại cảm giác lúng túng pha lẫn xấu hổ, cùng với một chút thiếu kiên nhẫn.
Thái độ nhận lỗi của cô còn chưa đủ rõ ràng sao?
Cô cũng đã dỗ cậu đến thế!
Lâm Ngữ Kinh lườm một cái, đem chai sữa chua nam việt quất trong tay thả cái “bộp” vào tủ lạnh: “Đúng đấy. Nếu như cậu không dọa tôi sợ, tôi còn định đi vào xin số điện thoại nữa kìa.”
Thẩm Quyện nhìn cô, nhíu mắt lại, không lên tiếng.
Thiếu niên rất cao. Lâm Ngữ Kinh thấp hơn cậu một đoạn, phải ngước đầu nhìn cậu, nhưng khí thế không hề yếu.
Hai người cứ như thế đứng trước quầy thu tiền đằng đằng sát khí đối mắt nửa phút. Chị gái thu ngân nhìn bên này một xíu, lại ngó bên kia một tẹo, khẩn trương mà lùi về sau một chút.
Lại qua nửa phút, Thẩm Quyện dời tầm mắt, xoay người.
Lâm Ngữ Kinh không nói hai lời, quay đầu bước đi.
Cô đúng là trét keo trong đầu mà.
Tới tới lui lui loanh quanh mấy tiếng chỉ để có thể tình cờ gặp cậu. Kết quả thật vất vả mới tình cờ gặp, mà còn phải mặt nóng dán mông lạnh.
Người ta căn bản đến một câu nói đàng hoàng cũng không muốn nói với cô.
Lâm Ngữ Kinh tức đến đau gan, cố nén suy nghĩ muốn quay đầu cãi với cậu một phen, tiện thể kiềm cả dục vọng muốn ra ngoài cửa hàng đánh thêm một trận với cậu. Kết quả chưa đi được hai bước, đã bị người ta kéo cổ áo túm về.
Cô lùi lại hai bước, xoay đầu, chóp mũi sượt qua lớp vải bông mềm mại từ áo hoodies của thiếu niên.
Có mùi nước khử trùng nhàn nhạt.
Cô ngẩng đầu lên.
Thẩm Quyện lại cầm thêm một phần cơm sườn lợn miếng dày, rũ mắt: “Đi đâu đấy.”
Lâm Ngữ Kinh buộc miệng thốt ra: “Liên quan gì tới cậu.”
Thẩm Quyện không biểu cảm nhìn cô một cái: “Không phải chưa ăn cơm tối à.”
Lâm Ngữ Kinh nhìn cậu: “Cái này cũng, liên quan gì tới cậu.”
Thẩm Quyện trầm mặc một chút, bình tĩnh cất tiếng, thấp giọng nói: “Lâm Ngữ Kinh, cậu đừng cứ mãi ép tôi.”
Lâm Ngữ Kinh bật cười một tiếng, hất bàn tay đang kéo áo cô, lùi về sau hai bước: “Cậu đang uy hiếp tôi à? Tôi sợ chết mất.”
Thẩm Quyện thở dài: “Tôi đang năn nỉ cậu.”
Lâm Ngữ Kinh ngớ ra.
Thẩm Quyện một lần nữa trở về quầy thu tiền, đặt suất cơm sườn lợn miếng dày đó xuống, lại đưa tay lấy chai sữa chua nam việt quất cô vừa cầm tới luôn. Thanh toán xong, cầm hai chai sữa chua, hai hộp cơm và hai chai nước đi tới bàn trước cửa sổ, thả xuống, quay đầu nhìn cô: “Lại đây.”
Lâm Ngữ Kinh do dự một chút, chậm chạp đi tới, ngồi xuống.
Hộp cơm mới vừa làm nóng xong, có chút nóng. Thẩm Quyện cầm mép màng bọc plastic mở ra, mở nắp đẩy lên trước mặt cô. Sau đó cúi đầu, đi bóc một hộp khác.
Lâm Ngữ Kinh cắn đũa, nhìn cậu.
Thẩm Quyện nghiêng đầu: “Sao thế, nóng?”
Cô chớp chớp mắt: “Trước đó tôi, có gửi cho cậu một tin nhắn, cậu đã nhận được chưa?”
“Ừm.” Thẩm Quyện vặn chai nước ép trái cây ra, đẩy tới trước mặt cô.
Lâm Ngữ Kinh nói tiếng cám ơn, cẩn thận hỏi: “Cái đó… Cậu biết tôi có ý gì không?”
Thẩm Quyện chăm chăm nhìn cô, ngón tay vô thức cuộn thành quyền.
Một lát sau, cậu mới mở miệng, giọng rất thấp: “Có ý gì.”
“Chính là, tôi bây giờ đã xem cậu là bạn bè, nếu cậu có bạn gái thì tôi ít nhiều gì cũng phải tránh hiềm nghi, ” Lâm Ngữ Kinh dừng một chút, nhanh chóng nói thêm: “Đương nhiên, nếu cậu không muốn nói thì có thể không nói. Xem như tôi chưa hỏi, cậu đừng không vui.”
“…”
Quai hàm Thẩm Quyện nhúc nhích, tựa hồ cọ xát răng dưới: “Không có.”
“A, ” Lâm Ngữ Kinh thở phào nhẹ nhõm, “Cậu là không có không vui hay là —— “
“… Không có bạn gái.” Thẩm Quyện rít ra từng chữ từ kẽ răng.
*
Lâm Ngữ Kinh nghe xong cậu trả lời phủ định của cậu, không chỉ thở phào nhẹ nhõm, thậm chí chẳng biết vì sao, còn có nỗi vui sướng không tên.
Cô cầm đôi đũa bắt đầu ăn cơm. Cơm sườn lợn miếng dày trước giờ cô chưa từng ăn, cô vẫn cảm thấy loại sườn lợn này nhất định phải chiên lên ăn mới ngon. Kết quả hôm nay ăn một lần, vậy mà mùi vị cũng không tệ lắm.
Đại khái là vì cô quá đói bụng.
Nước ép trái cây tươi là Thẩm Quyện mua cho cô. Cậu hình như khá thích uống coca cola và nước khoáng. Hai chai sữa chua nam việt quất cũng đều đặt bên phía cô. Lâm Ngữ Kinh lặng lẽ liếc nhìn giá của những thứ này, thầm nghĩ chờ đến tối chuyển khoản cho cậu.
Hai người không nói nữa, yên lặng bắt đầu ăn. Lâm Ngữ Kinh cắn sườn lợn ngẩng đầu lên, nhìn người đi đường bên ngoài lui tới, thỉnh thoảng sẽ xoay đầu dòm bọn cô một chút.
Lâm Ngữ Kinh cảm thấy con người đúng là đang không ngừng biến hóa. Cô bây giờ thế mà đã hoàn toàn quen với việc ngồi ở cửa hàng tiện lợi này vào buổi tối ăn cơm hộp.
Bọn họ cơm nước xong, ném hộp cơm vào thùng rác ngoài cửa hàng tiện lợi. Lâm Ngữ Kinh không còn bụng để uống sữa chua. Một tay cầm mà đi trước Thẩm Quyện, xoa xoa bụng, quay đầu.
Vừa mới ăn no, giọng cô có chút lười nhác: “Hôm nay cậu còn muốn về studio không?”
Nói xong cô mới nhớ ra, cậu vốn sống ở studio.
Thẩm Quyện “Ừ” một tiếng, nhấc mắt, tầm mắt rơi vào ngay phía trước. Bước chân đột nhiên khựng lại.
Lâm Ngữ Kinh còn đang đợi câu sau của cậu, lại đi về trước hai bước mới kịp phản ứng, quay đầu nhìn cậu: “Này?”
Thẩm Quyện đứng y tại chỗ hai giây, bỗng nhiên xông người lên trước.
Lâm Ngữ Kinh sửng sốt.
Thẩm Quyện sượt qua vai cô bước nhanh về phía trước. Cánh tay đụng vào bả vai cô. Cô bị va đến nghiêng về trước mà cậu như không nhận ra, giơ tay túm lấy cổ áo người đi đằng trước, nửa lôi nửa kéo hắn sang bên cạnh, “Oành” một tiếng mà ném người kia lên tường.
Lâm Ngữ Kinh sợ hết hồn.
Cô nghe thấy người kia rên rỉ một tiếng, chăm chú nhìn sang, mới thấy rõ tướng mạo.
Mới nhìn là một thiếu niên gầy gò yếu ớt, mặt mày dài nhỏ. Xem ra tuổi rất nhỏ, vóc dáng cũng không cao.
Bị người ta nhấc lên như thế, hai chân cậu ta hầu như không chạm đất. Phí sức giãy dụa hai lần, mũi chân miễn cưỡng chạm tới đất.
Thẩm Quyện lôi cổ áo cậu ta mạnh mẽ áp lên tường. Lực rất lớn, khớp xương bàn tay đều trắng bệch ra. Nghiêng người tới gần, nhìn chằm chằm vào mặt cậu ta, khàn giọng: “Con mẹ nó, tao chưa nói, đừng để tao gặp lại mày nữa à?”
Giọng cậu vừa trầm vừa khẽ, mang theo một loại đè nén nào đó. Tàn bạo lạnh băng.
Lâm Ngữ Kinh cảm giác lông tơ khắp người mình đều dựng đứng cả lên rồi.
Cho dù là trước đây lúc thấy cậu đánh nhau ở cửa cửa hàng tiện lợi cũng được, hay là sau đó hai người giận dỗi cũng thế, cô trước giờ chưa từng thấy một Thẩm Quyện như vậy.
Thiếu niên kia giơ tay nắm lấy tay cậu, biểu cảm thống khổ, nhỏ giọng lẩm bẩm gì đó. Tầm mắt chếch sang, nhìn về Lâm Ngữ Kinh bên này.
Như là đang cầu cứu.
Cậu ta trông thực sự quá yếu. Yên tĩnh lại vô hại, im hơi lặng tiếng, cảm giác tồn tại cực thấp. Thậm chí trước khi Thẩm Quyện xông đến, Lâm Ngữ Kinh cũng không nhận ra cậu ta đi tới đây.
Loại chênh lệch sức mạnh một trời một vực này, vào tình huống lúc này, lại cùng với trạng thái đáng sợ đó của Thẩm Quyện, cũng làm cho Lâm Ngữ Kinh do dự trong nháy mắt.
Thẩm Quyện gần như một giây sau đã lập tức nhận ra ý đồ của cậu ta. Cậu cười gằn một tiếng, lui người về sau một bước, lôi cổ áo cậu ta kéo về một chỗ trong con hẻm nhỏ bên cạnh.
Thiếu niên nghẹn ngào, rất nhanh biến mất trong bóng tối.
Lâm Ngữ Kinh một tay cầm chai sữa chua đứng tại chỗ, há to miệng.
Làm sao bây giờ?
Qua xem một chút, hay vẫn ở đây chờ?
Lâm Ngữ Kinh nhớ tới sự kiện bạo lực suýt chút nữa đánh chết bạn cùng bàn của Thẩm Quyện.
Cô gần như đã quên béng chuyện này.
Hai tháng chung đụng với nhau, cô thực sự không tài nào liên hệ được giữa cậu và chuyện này. Bình thường cậu đến cãi nhau với người khác còn chẳng muốn, làm sao có khả năng sẽ làm loại chuyện đó.
Trong hẻm nhỏ tối đen tĩnh lặng, không một giọt âm thanh. Lâm Ngữ Kinh đợi hai phút, đi tới đầu hẻm xem xem.
Thẩm Quyện đi không xa, đứng chỗ này có thể mơ hồ trông thấy hình dáng hai người. Thiếu niên sít sao dựa vào góc tường, cuộn mình ngồi dưới đất. Thẩm Quyện đứng trước mặt cậu ta, nhìn xuống cậu ta từ trên cao.
Bóng tối làm khuếch đại hiệu lực của vô số mặt trái. Đường nét mờ nhạt của cậu bị kéo dài. Lâm Ngữ Kinh nhìn thấy cậu cử động, sau đó quay đầu nhìn sang.
Cô mím mím môi, nhìn cậu đi ra. Đèn đường cùng đường phố sáng trưng một lần nữa vây quanh cậu. Bóng tối bị quăng về phía sau.
Lâm Ngữ Kinh không nén được mà liếc mắt nhìn vào trong ngõ hẻm. Thiếu niên kia còn ngồi nguyên tại chỗ, co thành một cục, không nhúc nhích.
Thẩm Quyện tới trước mặt cô, âm thanh lạnh mà nhạt: “Đi thôi.”
Phảng phất như trạng thái Asura một giây kia là ảo giác của cô.
(*) Asura: là một vị thần trong Phật giáo, là một hung thần độc ác, tàn bạo. Asura được xem là một ác quỷ.
Cổ họng Lâm Ngữ Kinh thít lại, liếm môi một cái: “Cậu ta… Còn tỉnh không?”
Thật ra cô muốn hỏi, người kia còn sống không?
Biểu cảm trên mặt cô đáp lại rất rõ ràng, bởi lẽ Thẩm Quyện rũ mắt nhìn cô. Vẻ mặt có chút bất đắc dĩ: “Tôi không phải loại người bạo lực đấy, tôi không đánh nó.”
“…”
Nội tâm Lâm Ngữ Kinh nói cậu có thể vuốt lương tâm chính mình một chút rồi hẵng nói chuyện không, cậu vừa rồi quăng người ta đến gần như là khảm vào tường luôn đấy.
“Tôi đương nhiên biết cậu không phải, tôi tin cậu.” Cô dừng một chút, lại nói, “Có cần giúp cậu ta gọi xe cấp cứu… gì đó không?”
“…”
Thẩm Quyện thở dài: “Không cần, tôi không đụng vào nó.”
Nếu cậu cũng nói như thế, vậy hẳn chính là thật sự không có.
Lâm Ngữ Kinh gật gù: “Vậy… Đi thôi.”
Hai người tiếp tục đi tới trước.
Không rõ đích đến, mờ mịt đi tới trước mấy phút, Lâm Ngữ Kinh còn chưa thoát ra từ chuyện vừa rồi. Đến khi cô cuối cùng cũng trở lại bình thường, nghiêng đầu nhìn người bên cạnh một chút.
Thẩm Quyện trước sau không lên tiếng. Trạng thái khủng bố cậu vừa bộc lộ ra, khiến cho người sởn cả tóc gáy kia lúc này đã ép xuống. Nhưng biểu cảm vẫn luôn sa sầm, khóe môi trễ xuống, cả người trông vô cùng âm u.
Lâm Ngữ Kinh do dự một chút, giơ tay kéo kéo ống tay áo cậu.
Thẩm Quyện dừng bước lại, quay đầu, âm thanh phát khàn: “Sao vậy.”
Lâm Ngữ Kinh liếm môi một cái, thăm dò hỏi: “Cậu có muốn… ra ngoài chơi không?”
Cậu không lên tiếng.
“Tôi dẫn cậu đi chơi nhé.” Lâm Ngữ Kinh lại nói một lần.
Thẩm Quyện cụp mắt nhìn cô. Lông mi rủ xuống, che khuất ánh mắt.
Lặng vài giây, cậu bỗng nhiên cười khẽ một tiếng: “Được, cậu dẫn tôi đi chơi.”
Lần này, Lâm Ngữ Kinh bắt đầu làm khó dễ. Cô nhìn cậu, thử dò xét: “Tôi đưa cậu… Đến khu vui chơi?”
Thẩm Quyện rút điện thoại di động ra, liếc mắt nhìn đồng hồ: “Bây giờ sao?”
… Làm như thật sự có tí muộn lắm ấy.
Lâm Ngữ Kinh chớp chớp mắt: “Buổi tối có mở, nơi hoạt động giải trí nào không?”
Thẩm Quyện đi lên trước hai bước. Bỗng nhiên cúi người sáp lại gần, mắt đen nhánh hơi xếch nhìn vào cô, khóe môi khẽ cong, cười đến mờ ám lại không đứng đắn: “Có rất nhiều.” Thấp giọng, “Muốn đi không?”
Lâm Ngữ Kinh nuốt một ngụm nước bọt, hít một hơi, nỗ lực duy trì dáng vẻ mặt không cảm xúc nhìn cậu: “Bạn học Thẩm, đang trên đường phố đèn đuốc sáng choang đấy. Hi vọng cậu chú ý hình ảnh.”
Thẩm Quyện nhoẻn cười thẳng thân: “Đi thôi, dẫn cậu đến khu vui chơi mở buổi tối.”
Lâm Ngữ Kinh nghi ngờ nhìn cậu: “Vị thành niên có thể vào không? Nhưng mà tôi là người đứng đắn. Tôi sẽ không thông đồng với cậu làm bậy đâu.”
Thẩm Quyện đi tới ven đường, giơ tay đón xe: “Không khéo rồi. Tôi thích nhất chính là lôi kéo người đứng đắn theo tôi thông đồng làm bậy.”.
*
Nói có công viên trò chơi mở buổi tối, Lâm Ngữ Kinh vốn dĩ không tin.
Theo cô biết, công viên trò chơi còn mở giờ này chỉ có mỗi Disney, nhưng cách quá xa. Cô cảm thấy Thẩm Quyện là đang lừa cô.
Bởi lẽ đó, khi bọn họ ngồi taxi nửa giờ, đến một khu tối như hũ nút, nơi Lâm Ngữ Kinh hoàn toàn xa lạ, phản ứng đầu tiên của cô là mình có lẽ sắp bị bán.
Lâm Ngữ Kinh xuống xe, theo cậu đi về phía trước một đoạn. Trên đường rất yên tĩnh, thực vật hai bên đường tốt tươi. Lâm Ngữ Kinh vội vã rảo nhanh hai bước, theo sát Thẩm Quyện.
Cậu nghiêng đầu: “Sợ?”
“Có hơi sợ, ” Lâm Ngữ Kinh gật gật đầu, “Cậu muốn đem tôi đi bán sao?”
Thẩm Quyện bật cười một tiếng. Trong bóng tối, tiếng của cậu trầm mà thấp: “Sợ mà cậu còn theo tôi.”
“Vậy chứ biết làm sao. Người là tôi chọn, thật sự bị bán cũng là tôi nhận, ” Lâm Ngữ Kinh vừa nói xong, hai người đi tới khúc quanh. Cô nhìn thấy một vùng đèn đóm rực rỡ sắc màu.
Lâm Ngữ Kinh tròn xoe mắt, không để ý tới Thẩm Quyện bên cạnh dừng bước chân.
Đây đại khái là một cánh cổng công viên nào đó. Cửa sắt lớn đóng kín, cửa nhỏ hai bên hông mở. Trước cửa sắt lớn đều là các sạp hàng bán đủ loại đồ chơi nhỏ nhiều màu sắc. Bóng bay trong suốt bị buộc lại thành một bó, mặt trên quấn đèn màu lấp lánh.
Lâm Ngữ Kinh chạy tới, nhìn thấy trên sạp hàng cổ vũ cho hội ca nhạc bày đầy món đồ chơi nhỏ bằng nhựa. Kẹp tóc tiểu ác ma màu đỏ và cánh thiên sứ màu trắng chất đống thành từng hàng từng hàng.
Xung quanh rất náo nhiệt. Thời điểm này, mà người vẫn còn rất đông. Đa số tuổi tác không lớn, thiếu niên thiếu nữ mười sáu, mười bảy tuổi, cũng thấy có phụ huynh mang người bạn nhỏ ra tản bộ.
Bên trong cửa chính công viên có từng cái liều nhỏ được dựng lên. Có châm bong bóng, còn có ném vòng, vào gần bên trong còn có thể nhìn thấy ánh sáng của vòng xoay ngựa gỗ. Tiếng nhạc mơ hồ xen lẫn tiếng cười đùa truyền đến. Phía cuối có một bánh xe quay rất lớn.
Lâm Ngữ Kinh xoay người lại, đứng ở cửa ngoắc ngoắc tay với Thẩm Quyện, nhảy hai cái tại chỗ.
Thẩm Quyện đi tới. Lâm Ngữ Kinh nắm tay áo cậu kéo đến quầy hàng nhỏ phía trước lúc nãy, chỉ vào cài tóc tiểu ác ma trên đất: “Bạn học Thẩm, tôi mua cho cậu một cái đó nhé.”
Thẩm Quyện không buồn suy nghĩ liền từ chối: “Không muốn.”
Lâm Ngữ Kinh chỉ chỉ vào trong: “Cậu xem bọn họ đều mang kìa.”
Thẩm Quyện rất kiên định: “Tôi không mang.”
Lâm Ngữ Kinh trừng mắt với cậu: “Cậu phải mang.”
Thẩm Quyện: “Tôi không mang.”
Lâm Ngữ Kinh: “Tại sao cậu không mang.”
Thẩm Quyện nhíu mày, nói: “Bọn giang hồ chúng tôi đều không mang thứ đồ chơi này.”
Lâm Ngữ Kinh nhìn cậu một lúc, hạ thấp giọng: “Được rồi, “. Cô thất vọng nói, “Vậy tự tôi mang.”
Ông chủ sạp hàng nhỏ là một tiểu thiếu niên lông vàng hơn hai mươi tuổi. Nghe hai người họ đối thoại, vui vẻ tựa trên cửa sắt lớn: “Cô gái nhỏ, bạn trai của em không được rồi nha. Em thấy anh trai thế nào, em bảo anh mang mười cái anh cũng mang.”
Thẩm Quyện mặt không cảm xúc liếc mắt nhìn anh ta. Rút ví da ra, trả tiền. Khom lưng tùy tiện nhặt hai kẹp tóc tiểu ác ma. Đứng lên, cầm hai cái kẹp tóc nhỏ nhắn phát sáng gõ gõ đầu Lâm Ngữ Kinh: “Đi thôi.”
Lâm Ngữ Kinh “Oai” một tiếng, xoa xoa đầu theo sau.
Cô đi nhanh hai bước, tới bên cạnh cậu, lấy từ tay Thẩm Quyện một cái sừng tiểu ác ma, cài lên đầu mình.
Lâm Ngữ Kinh xưa nay không nghĩ tới mình có thể ấu trĩ như thế.
Cô lúc này có một loại hưng phấn không rõ nguyên do, chưa bao giờ có, vượt qua sức tưởng tượng và phạm vi hiểu biết của cô.
Bản thân cô cũng không cách nào lý giải được.
Cô chạy chậm lên trước hai bước, xoay người lại, nghiêng một bên mặt sang nhìn cậu, lắc lắc đầu: “Bạn học Thẩm, cậu thấy tôi đáng yêu không?”
Thẩm Quyện nhìn cô, ngừng hai giây, mới nói: “Đáng yêu.”
Lâm Ngữ Kinh vẫn không quên gài bẫy cậu, hỏi: “Cậu có muốn cũng đáng yêu như tôi không?”
Thẩm Quyện nở nụ cười.
Cậu cúi đầu, liếm môi dưới, khe khẽ cười một tiếng, gật gù nói: “Muốn.”
Lâm Ngữ Kinh sợ cậu đổi ý, hấp tấp dừng bước chân, đi tới trước mặt cậu: “Vậy cậu —— “
Cô còn chưa nói xong, Thẩm Quyện bỗng nhiên kéo cổ tay cô, kéo sát lại gần.
Hai người đứng cạnh nhau, cậu thả kẹp tóc tiểu ác ma vào tay cô: “Tôi không biết.”
Thẩm Quyện khom người xuống, tay chống đầu gối, sáp lại gần cô. Dưới khoảng cách rất gần, Lâm Ngữ Kinh nhìn thấy đáy mắt đen nhánh của cậu bị nhuộm phải đủ loại sắc màu dịu dàng của bối cảnh.
“Tôi không biết, cậu giúp tôi mang,”. Tiếng của cậu thấp mà chậm rãi. Trong khung cảnh cười đùa ầm ĩ nhưng vẫn đặc biệt rõ ràng, “Cậu làm sao đáng yêu như vậy, dạy tôi đi.”
Hết chương 38.
Sherry có vài lời muốn nói:
1. Chuyện xưa của Quyện gia đã bắt đầu hé lộ rồi…
2. Một câu của Thẩm ca ca đã đâm thẳng vào tym tui *A*… Cậu làm sao đáng yêu như vậy, làm sao đáng yêu như vậy….Dạy tôi đi…Dạy tôi đi… (≧∇≦*)(*≧∀≦*)(*≧▽≦)