Tôi Mộng Giữa Ban Ngày

Chương 26


Đọc truyện Tôi Mộng Giữa Ban Ngày – Chương 26

Thầy cho các em xem điểm trước vậy

“Cậu có thể lại lên trên một chút không?”

“…”

“Í, trái 5cm.”

“… 5cm ảnh hưởng cậu phát huy?”

“Cũng không phải vậy, ” Tay Lâm Ngữ Kinh vin vào tường, một chân giẫm lên cánh tay Thẩm Quyện, chân còn lại bám dọc theo bức tường, “Độ cao này làm tôi có phần khó thi triển.”

“…” Thẩm Quyện cười lạnh, đè thấp giọng, “Vậy làm sao đây, cưỡi lên cổ tôi có đủ cao không?”

“Như thế chắc chắn đã đủ rồi đấy, ” Lâm Ngữ Kinh hớn hở hỏi thăm, “Có thể chứ?”

“…”

Thẩm Quyện hít sâu, nghiến cả hàm răng một cái: “Lâm Ngữ Kinh…”

“Ôi ôi, ” Chân trái Lâm Ngữ Kinh vắt trên bức tường, cánh tay chống lên đầu tường như đang chơi chống xà kép, chân còn lại giẫm vào mặt tường khẽ đạp một cái, vươn lên trên.

Một tay Lâm Ngữ Kinh tiếp tục nhấc khỏi lan can, dạng chân ở đầu tường lắc lư hai chân, cúi đầu cười híp mắt nhìn cậu: “Thế nào, Kinh gia vẫn rất mạnh nhé.”

Cơ thể Thẩm Quyện hơi nghiêng ra sau, cũng hết cách: “Mạnh, bên kia có thể đáp xuống không?”

Lâm Ngữ Kinh nghiêng đầu nhìn ngó: “Có thể, mặt đất bên này còn cao hơn bên kia một chút.”

Thẩm Quyện gật gật đầu: “Được, vậy đi đi.”

Lâm Ngữ Kinh không nhúc nhích, ngồi ở đầu tường nhìn cậu trong chốc lát, thanh âm mềm mại nhẹ nhàng: “Bạn cùng bàn, ngày mai gặp nhé.”

Thẩm Quyện ngửa đầu nhìn cô.

Buổi tối đầu thu, cô cúi thấp đầu, xoay lưng với ánh trăng, biểu cảm giấu trong cái bóng nhìn không rõ lắm, chỉ có thể mơ hồ thấy được đường nét cong cong của hàng mày đôi mắt.

Nói xong không đợi cậu đáp lại, một giây sau đã xoay mình biến mất ở mặt kia bức tường, đáp xuống đất cũng lặng im không một tiếng động, như chú mèo mộng du trong đêm.

Thẩm Quyện nhìn chằm chằm vào mái tường trống trơn trong chốc lát, cúi đầu cười một tiếng, quay người rời đi.

Khu vực Bát trung rất thuận lợi, đi tới trước mười lăm phút có một khu buôn bán. Thẩm Quyện đi hơn 10 phút, sắp đi đến trung tâm buôn bán mới gọi được xe.

Lúc đến studio đã là mười giờ hơn, Thẩm Quyện tiện tay cào cào tóc, đi vào phòng tắm. Vừa cởi áo, điện thoại trong túi quần jean rung rung hai cái.

Cậu tựa vào bồn rửa tay, vừa rút điện thoại di động ra, vừa cởi thắt lưng bằng một tay.

Tiểu Lâm ấm áp không muốn tiết lộ danh tính nào đó: [ Trán cậu có cần phải phun chút Bạch dược Vân Nam* không.]

(*) Một loại thuốc cầm máu, thúc đẩy lưu thông máu, giảm đau, giảm sưng,… nổi tiếng trên thị trường.

“…”


Từ lần đầu tiên gửi tài liệu vật lý cho cậu xong, cô Tiểu Lâm mất tăm mất tích, Thẩm Quyện suýt nữa không kịp phản ứng người kia là ai.

Cậu rút hết dây lưng, không tiếng động cong khóe môi, túm trán lên liếc nhìn chóp trán.

Sưng đỏ trái lại tiêu tan rất nhiều, chỉ có một chút tím.

Thẩm Quyện đưa tay, đầu ngón tay khẽ ấn lên, có chút cảm giác đau đau tê tê.

Chậc, ra tay thật sự không lưu tình.

Cậu để điện thoại di động xuống, mở vòi nước, vốc nước rửa mặt. Dòng nước lạnh buốt, Thẩm Quyện nhắm mắt lại, trước mắt bỗng hiện lên thiếu nữ với đôi mắt đỏ hoe.

Cậu khựng lại một chút.

Ban đầu cậu chẳng qua là vẽ được một nửa, định ra ngoài mua bao thuốc, không ngờ gặp được Lâm Ngữ Kinh.

Thẩm Quyện thấy mình quả thực đã quá lố rồi, ngọn lửa kỳ lạ vô danh bị đè nén cả buổi chiều mãi đến tối cũng không phát ra ngoài được. Còn Lâm Ngữ Kinh xem ra tâm tình vốn cũng không tốt lắm, không biết vì cớ gì không ở trường học, chạy đến bên này, kết quả gặp mặt còn cậu bị hung dữ.

Cô gái nhỏ hốc mắt ướt sũng, bộ dạng quật cường mà nín nhịn không khóc, thoạt nhìn tủi thân không chịu được. Thời điểm mắt hồ ly xinh đẹp đỏ hoe nhìn cậu, Thẩm Quyện cảm giác trong thân thể mình dường như có chỗ nào đó đổ sụp mất một khối.

Thẩm Quyện nhắm mắt lại, ngẩng đầu lên, mở mắt, hai tay chống lên mép bồn rửa tay, cơ thể nghiêng về phía trước.

Lọn tóc nhỏ nước “Tí tách”, men theo trán trượt vào mắt, chan chát.

“Thẩm Quyện, ” cậu híp mắt dưới, nhìn người trong gương, thấp giọng nói, “Mày bây giờ bản lĩnh đấy, còn có thể làm tiểu cô nương nhà người ta khóc.”

Thẩm Quyện trong gương mặt không biểu cảm nhìn cậu, nửa ngày không có phản ứng.

Trong toilet hoàn toàn yên tĩnh, nước chảy ào ào, trừ tiếng đó ra không còn loại âm thanh nào khác.

Bả vai Thẩm Quyện bỗng chốc sụp xuống, khẽ gục đầu, lại vung nước vỗ lên mặt, tinh thần sa sút thở dài: “Ông đây thật sự không cố ý bắt nạt cô gái nhỏ…”

*

Kì thi tháng kết thúc trong một ngày, hôm sau đi học bình thường, qua một cuộc thi, tất cả mọi người thả lỏng lại, cuộc thi quy mô lớn kế tiếp phải chờ đến lúc thi giữa kỳ.

Hôm qua 10 giờ Lâm Ngữ Kinh mới trở về phòng ngủ, tắm rửa sạch sẽ nằm trên giường. Rõ ràng đã buồn ngủ đến mở mắt không ra nhưng lăn qua lật lại đều không ngủ được, cuối cùng nằm thẳng cẳng đến ba giờ rưỡi sáng, cô đội một đôi mắt thâm quầng bò dậy, lật sách tiếng Anh ra viết bài viết tiếng anh hơn nửa giờ, rốt cuộc mới coi như cảm nhận được sự ôm ấp của thần ngủ.

Kết quả sáng hôm sau ngủ quên, lúc mở mắt tự học sớm cũng đã trôi qua.

Lâm Ngữ Kinh bừng tỉnh trong nháy mắt, bò dậy đánh răng rửa mặt, lúc đến phòng học vẫn bị trễ tiết đầu tiên năm phút.

Tiết của Vương khủng long.

Tâm trạng Lâm Ngữ Kinh có chút tuyệt vọng.

Cô đại khái cảm thấy, trong mệnh mình có một số kiếp, chính là năm trăm lần định luật Ôm sống chết thế nào cũng chạy không thoát.

Lúc cô đến phòng học Thẩm Quyện thế mà đã đến rồi, chống đầu cụp mắt nhìn cô, Lâm Ngữ Kinh im lặng nhìn cậu một cái, tiếp đó thành thành thật thật xoay đầu lại, cúi thấp đầu: “Thầy Vương, thật xin lỗi, em đến muộn.”

Kết quả hôm nay tâm trạng Vương khủng long rất tốt, ông đứng bên dưới bục giảng, thoạt nhìn cao ngang ngang cô, cầm trong tay một mô hình sơ đồ mạch điện đầy đủ, vung tay lên, giọng rất cao: “Về chỗ ngồi đi! Ngủ quên mất hả? Bạn cùng bàn của em hôm nay cũng đã đến rồi, em xem xem, còn chưa có ngủ nha!”


Lâm Ngữ Kinh về chỗ ngồi xuống, Vương khủng long xoay người sang chỗ khác tiếp tục giảng bài, cô rút sách vật lý ra, mới ngủ dậy được hơn 10 phút, trong thời gian ngắn có chút mờ mịt, tùy tiện lật mở một trang.

Cô phát ngốc trong chốc lát, hai mắt thoáng thấy Thẩm Quyện đưa bàn tay tới đây, lật sách vật lý sang trang sau giúp cô.

Lâm Ngữ Kinh hoàn hồn, xoay đầu lại.

Trên bục giảng, Vương khủng long giảng đến hăng hái sôi nổi, Lâm Ngữ Kinh nhích người qua, nghẹo đầu không chớp mắt nhìn cậu.

Thẩm Quyện nhấc mắt, động động.

“Đừng nhúc nhích.” Lâm Ngữ Kinh thấp giọng nói.

Thẩm Quyện chớp mắt.

“Hình như hơi xanh xanh rồi, ” Lâm Ngữ Kinh nhìn trán cậu, nhíu mày, “Tôi có dùng bao nhiêu lực đâu…”

Thẩm Quyện: “Cậu còn muốn dùng bao nhiêu nữa?”

“Tôi tưởng cậu tránh được chứ, ” Lâm Ngữ Kinh nhỏ giọng nói, “Không phải nói đánh nhau rồi sao, kết quả ai biết cậu không chịu tránh, còn nghênh đón tôi đến nữa chứ, tôi cứ tưởng đây là chiêu thức đánh nhau kiểu mới của đám giang hồ các cậu.”

“…”

Thẩm Quyện thầm nghĩ tôi không chỉ nghênh đón cậu đến đâu, con mẹ nó còn dang hai tay ra nữa đó biết không?

Ông đây tưởng cậu muốn đến ôm tôi đấy, ai biết cậu vừa đến liền đánh tôi một trận?

Tâm tình Thẩm Quyện có chút phức tạp, tiểu cô nương bình thường muốn khóc, nghĩ thế nào cũng thấy phần phía trước hợp lý hơn, ai biết được bạn cùng bàn của cậu đích thực không đi đường bình thường như vậy chứ.

Vừa giương mắt lên nhìn, lại trông thấy Lâm Ngữ Kinh giơ tay về phía cậu.

Cậu vô thức nghiêng ra sau, nhướng mày: “Làm gì?”

Ngón tay Lâm Ngữ Kinh dừng ở trước mắt cậu: “Tôi hất tóc cậu lệch qua bên này một tí, “. Đầu ngón tay cô nhẹ nhàng lướt qua trán cậu, gẩy gẩy phía này, nhìn một chút lại gẩy tiếp hai cái, mới hài lòng thu tay lại, “Tốt rồi, như vậy có thể che khuất, bằng không sẽ ảnh hưởng lớn đến hình tượng anh trai giang hồ uy nghiêm của cậu đấy.”

“…”

Thẩm Quyện thở dài: “Bạn cùng bàn của tôi thật đúng là…”

Lâm Ngữ Kinh không biểu cảm nhìn cậu: “Thật đúng là thế nào, cậu có ý kiến gì với bạn cùng bàn hả?”

“Không có, ” Thẩm Quyện nói, “Không có ý kiến gì.”

Vừa dứt lời, một viên phấn của Vương khủng long đã “Vút ——” một cái phóng tới: “Thẩm Quyện! Đừng có nói chuyện với bạn cùng bàn của em! Vất vả lắm em mới đúng giờ được một ngày, vẫn chưa đi ngủ, chính là để nói chuyện sao? Em đứng nghe cho tôi!”

Thẩm Quyện: “…”

Lâm Ngữ Kinh nhịn cười nằm bò trên mặt bàn.

Lý Lâm ngồi phía sau, cằm cũng sắp rớt xuống rồi.


Cậu ta ngồi phía sau Lâm Ngữ Kinh, hai người nói chuyện qua lại với nhau cậu nhìn được nghe được, chứng kiến tận mắt. Lý Lâm cảm thấy sau khi làm bạn học với Thẩm Quyện hơn một tháng đến giờ, nhận thức đối với bá chủ trường học đang không ngừng không ngừng đổi mới.

Kỳ thật bạn học lớp 10 dù ít dù nhiều cũng phát hiện, vị này bá chủ trường học đẫm máu này, bình thường yên tĩnh lặng lẽ không một tiếng động, nói chuyện với người khác còn có thể cám ơn, đi học bị giáo viên phê bình phạt đứng cũng không hề oán hận, thể hiện rõ nhất là lúc bị Vương khủng long phạt chép định luật Ôm một nghìn lần, lão đại lão chép đến cần mẫn siêng năng, không ngại gian khổ.

So với truyền thuyết có vẻ không giống lắm.

Tuy nhiên với người ngồi sau Thẩm Quyện như đám Lý Lâm bọn họ, nhận thức càng thêm phần sâu sắc. Thẩm Quyện đâu chỉ là có vẻ không giống với truyền thuyết, cậu ta nói thẳng ra chính là phá vỡ truyền thuyết.

Cậu đối xử với bạn cùng bàn mới cực kỳ dịu dàng và nhẫn nại, cho tới bây giờ chưa thấy cậu nổi giận bao giờ. Có nhiều khi, đến Lý Lâm cũng cảm thấy một giây sau Lâm Ngữ Kinh sẽ bị bá chủ trường học kéo dậy ấn lên tường mà đánh, nhưng bá chủ trường học chỉ trầm mặc nhìn cô ấy, sau đó thở dài.

Cậu và Diệp Tử Ngang liếc nhau một cái, hai người lại tiến hành một vòng trao đổi ánh mắt mới.

Tình huống gì thế này, mẹ nó đây là tình huống quái gì vậy.

Tại sao mấy lần giao lưu gần đây của hai người này càng lúc càng trở nên bất thường vậy.

Lý Lâm cảm thấy có chút kinh hoảng.

Ngay cả bá chủ trường học cũng không thoát khỏi sợi dây trói buộc mang tên tình cảm, chút rung động thời thanh xuân nói đến là đến, muốn ngăn cũng không ngăn được.

*

Sau kì thi tháng, Bát Trung có không ít hoạt động, ví dụ như đại hội thể dục thể thao mùa thu cuối tháng mười.

Tiết cuối cùng buổi sáng là của Lưu Phúc Giang, Lưu Phúc Giang dùng vài phút cuối để nói về chuyện này, toàn lớp đều sôi trào.

Lớp 10 cũng không phải là không có học sinh tốt, ví dụ như ủy viên học tập, lớp trưởng, tất cả các cán bộ môn, toàn bộ đều là những nhân vật để lại danh tính ở các phòng thi phía trước. So với các loại đại hội thể dục thể thao, hoạt động giải trí khiến cho không thể lên lớp học tập, bọn họ càng quan tâm lúc nào có thành tích thi tháng hơn.

Cuộc thi quy mô lớn đầu tiên sau khi phân ban, từ nay về sau ai là người uy quyền nhất trong lớp, ai là dê đầu đàn trong lớp học xếp cuối cùng, thì phải xem lúc này đây, thành bại chính ở lần hành động này.

Lớp trưởng hấp hối nhận nhiệm vụ, dạo qua văn phòng Lưu Phúc Giang một vòng, mang về tin tức xác thực: “Toán hình như đã chấm xong, có điều vẫn chưa có điểm, tổ hợp khoa học tự nhiên đang chấm, ngữ văn chắc là chậm nhất.”

Bài thi của kì thi thế này bình thường đều chấm theo phòng thi, thi xong phải phân lại theo từng lớp. Lớp trưởng nói xong, lại rung đùi đắc ý mà bổ sung: “Nhưng mà hình như ở phòng thi cuối có đứa ngu bò chép sạch luôn, chép giỏi cực kỳ, chép bài mà cũng không biết phải chép sai hai câu”. Lớp trưởng vỗ bàn nhẫn tâm cười nhạo, “Aida, cái loại ngu xuẩn này có nhiều lắm, không phải lớp mình đâu, người lớp mình ở phòng thi cuối cùng chiếm hơn một nửa cơ mà*.”

(*) Chú thích có thể không cần thiết:

Đứa chép giỏi chính là làm hết bài luôn ấy, trong suy nghĩ của anh em phòng cuối, đã ở phòng cuối thì làm gì có chuyện biết làm hết.

Lớp trưởng nói xong, chạy đến phía trước phòng học xem danh sách phòng thi dán ở đó, giọng nói như loa phát thanh: “Để tao ở đây đọc diễn cảm cho nghe nè, bạn học lớp 10 của khối 11 ở phòng thi cuối cùng có —— Ôi tao đọc từ dưới lên nha, Lâm Ngữ Kinh, Thẩm —— “

Tiếng líu lo của lớp trưởng ngừng lại, lâu rồi cổ họng của gà con mới bị kẹt.

Lớp trưởng xoay đầu lại, há to miệng: “Bạn học Thẩm Quyện, thật xin lỗi nha…”

Thẩm Quyện nằm trên mặt bàn ngáp một cái: “Không cần để ý đến tôi, cậu tiếp tục.”

Uy, hiếp.

Uy hiếp đến từ lão đại.

Lớp trưởng vừa hoảng hốt vừa luống cuống đứng nguyên tại chỗ, cấp tốc suy đoán những lời này của lão đại rốt cuộc có ý gì, rốt cuộc phải thế nào mới được tha thứ?

Lý Lâm từ sau lần đánh game cùng với Thẩm Quyện xong, thỉnh thoảng cũng có thể nói với cậu vài câu, không đến mức lúc ở cùng Thẩm Quyện thì đến cái rắm cũng không dám thả nữa, cậu ta vỗ vỗ vai Lâm Ngữ Kinh: “Ê, kẻ chép giỏi cực kỳ đó có khi chính là cậu đấy.”

Thường ngày ở trong lớp Lâm Ngữ Kinh rất trầm lặng, hơn nữa thành tích bài kiểm tra nhỏ bình thường đều không công khai, cũng chỉ có Lý Lâm chép bài tập của cô mỗi ngày, mới biết được cô học rất giỏi.

Lâm Ngữ Kinh cũng xoay đầu lại: “À, cũng có thể, tôi không biết nữa.”

“Không sao đâu, trường học chúng ta chấm bài đặc biệt nhanh, ” Lý Lâm nói, “Cậu xem, bây giờ đã xong môn toán, trễ nhất là trước lúc tan học có thể xong toàn bộ, ngày mai là có thể đưa lên bảng lớn của khối rồi.”


Lâm Ngữ Kinh “Ồ” một tiếng, muốn nói hồi tôi ở Phụ Trung, đến buổi chiều là có thể đưa lên bảng lớn của khối rồi.

*

Lâm Ngữ Kinh đã đánh giá thấp hiệu suất của giáo viên Bát Trung. Buổi chiều hết tiết thứ ba, Lưu Phúc Giang đến đây gọi cô đi theo.

Còn thuận tiện gọi Thẩm Quyện đi luôn.

Lúc Lưu Phúc Giang tiến vào Thẩm Quyện đang nằm trên mặt bàn xoay bút, người ta trái lại được dịp hiếm hoi là đang đọc sách, chẳng qua dáng vẻ trông rất thờ ơ, làm người ta khó mà tin rằng cậu thật sự đang xem cái gì.

Hai người một trước một sau đi vào văn phòng tổ sinh vật, vừa vào, toàn bộ giáo viên tổ sinh vật khối 11 đều nhìn sang.

Lưu Phúc Giang đỏ bừng mặt, tựa như đang kiềm nén bốc lửa nhìn bọn cô.

Lâm Ngữ Kinh thử nhớ lại xem bản thân có từng gây ra trò gì khiến giáo viên tức giận không? Hình như không có.

Chẳng lẽ hôm qua leo tường bị phát hiện rồi? Dường như Bát Trung có không ít giám thị ấy nhỉ.

Cô rủ mắt xuống, nhanh như gió suy ngẫm sách lược đối phó và cách thức giả bộ đáng thương, chưa kịp chuẩn bị tâm tình xong, Lưu Phúc Giang đột nhiên rống lớn một tiếng: “Bọn nhỏ thật giỏi quá!!”

Lâm Ngữ Kinh bị dọa một cái, suýt nữa nhảy dựng lên.

Cô ngẩng đầu, Lưu Phúc Giang tình ý dạt dào nhìn bọn cô, nụ cười trên mặt rốt cuộc không thể kiềm nén nữa, toét ra từng chút từng chút, thoạt nhìn sắp toét đến mang tai.

Lâm Ngữ Kinh mới ý thức được ông ấy không phải nén bốc lửa, là nén cười.

Lưu Phúc Giang trông giống như một giây sau sẽ ngửa mặt lên trời cười to: “Thầy biết rõ các em đều khá quan tâm đến thành tích lần thi tháng này, dù sao các em cũng đến trình độ này rồi, kém một hai điểm đều là chênh lệch cực lớn.”

Lâm Ngữ Kinh có chút mờ mịt, không biết những lời này của Lưu Phúc Giang rốt cuộc là đang châm chọc cô hay là ý gì khác.

Chẳng lẽ cô bôi sai lên tờ đáp án rồi hả?

“Có điều bảng lớn của khối vẫn còn đang sắp xếp, có thể đến mai mới xuất ra ngoài được, thầy cho các em xem điểm trước vậy. Theo lẽ thường mà nói, thầy không nên lén lút cho các em xem, nhưng thầy thật sự không nhịn được.” Lưu Phúc Giang cười đến không khép miệng được, nhìn thoáng qua các giáo viên khác, giảm thấp âm thanh xuống, “Nhỏ giọng giùm một chút nha, để thầy lén cho các em xem.”

Lưu Phúc Giang nói xong, khom lưng cúi đầu xuống, mắt chuyển đến túi hồ sơ. Ngay lúc Lâm Ngữ Kinh cho là một giây sau ông sẽ chui vào đó, ông rút từ bên trong ra một tờ phiếu điểm.

Lưu Phúc Giang vẫy vẫy tay với bọn họ.

“…”

Lâm Ngữ Kinh và Thẩm Quyện tiến lại gần.

Vì vậy ba người lén lén lút lút tụm lại một chỗ, giống như nửa đêm hẹn nhau cùng đi trộm đồ. Sấm rền, Lâm Ngữ Kinh trông thấy Lưu Phúc Giang cẩn thận từng li từng tí, che che nửa mặt, rồi rút nửa mặt còn lại ra, để phiếu điểm lộ ra trước bọn họ.

Nhưng chính là ở chỗ nửa mặt này, cũng đã đầy đủ rồi.

Lâm Ngữ Kinh cứ như vậy chạy đến, tinh tường trông thấy hai hàng đầu tiên của mặt trên.

Đứng thứ hai: Lâm Ngữ Kinh, tổng điểm 701.

Đứng thứ nhất: Thẩm Quyện, 703.

Lâm Ngữ Kinh: “…”

Hết chương 26.

Sherry:

Surprise~!! Mọi người có thể bắt đầu cười nhạo Lâm tỷ được rồi =))))


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.