Tôi Mang Thai Đứa Bé Của Nhân Vật Phản Diện [hoàn]

Chương 48-1


Bạn đang đọc Tôi Mang Thai Đứa Bé Của Nhân Vật Phản Diện [hoàn] – Chương 48-1

Chương 36: Quyết đấu đỉnh cao cùng bạn gái cũ! (1)

Editor: Myy

_____

Buổi tối hôm qua Lục Bắc Xuyên tìm đọc tư liệu đến đêm khuya, hiểu rõ phụ nữ mang thai từ một đến ba tháng có không ít người có biểu hiện cảm xúc thay đổi, thường xuyên xuất hiện những suy nghĩ mâu thuẫn, phiền não, hay hậm hực và lo nghĩ,… Những hiện tượng này cũng khá là phổ biến.

Vậy nên khi thấy Diệp Trăn cảm xúc thất thường hắn rất mau đã ổn định lại được tâm tình, thậm chí còn có hứng thú nói chuyện với mẹ Lục về mấy thông tin khác, lúc này bà mới yên lòng lại.

Người hầu đưa điện thoại tới cho Diệp Trăn.

Là cha Diệp gọi tới.

Trong điện thoại ông ta nói hai ngày nữa là sinh nhật năm mươi tuổi của mình, dự định chuẩn bị tổ chức một buổi yến hội để chúc mừng sinh nhật, có mời tới một ít bạn bè thân thích cùng tới chung vui, cho nên cũng gọi cho Diệp Trăn dẫn theo Lục Bắc Xuyên trở về để ăn bữa cơm.

Tóm gọn lại chính là, ông ta hi vọng Diệp Trăn có thể dẫn theo con rể trở về, để người khác biết Diệp gia có Bắc Xuyên chống lưng, giúp ông ta vẻ vang trước mặt mọi người.

Dù sao Lục thị ở Hải Tân thị cũng là một gia tộc có tên tuổi, có một đứa con rể ưu tú như Lục Bắc Xuyên, hai tháng qua ông ta ra ngoài có ai lại không cho ông ta mấy phần mặt mũi?

“Đại thọ năm mươi tuổi sao?” Đối với người nhà Diệp gia mặc dù cô không có bất cứ tia cảm tình nào, nhưng từ lúc cô mang thai đến nay lại được bảo hộ giống như con chim hoàng yến vậy, suốt ngày chỉ ở trong nhà, dần dần, làm gì có ai chịu đựng nổi.


Huống chi cô hiện tại còn là tiểu thư của Diệp gia, đối với người ngoài vẫn chưa vạch mặt rõ ràng với Diệp gia, nếu không đi cũng không đúng lắm.

Suy nghĩ một lát, Diệp Trăn đồng ý nói: “Vâng, đến lúc đó con nhất định sẽ đến.”

Lục Bắc Xuyên nghe được mi tâm hơi nhíu.

Diệp Trăn bây giờ mang thai đã hơn hai tháng rồi, Lục Bắc Xuyên nuôi cô giống như cầm trên tay thì sợ vỡ mà ngậm trong miệng lại sợ bị tan vậy. Nếu như không phải do bác sĩ nói đi tản bộ phơi nắng tốt cho phụ nữ mang thai, thì hắn thật hận không thể nhốt Diệp Trăn vào trong phòng mà nuôi, nói gì đến việc để cho cô đi xe đường dài mệt mỏi trở về Diệp gia?

*Bản edit chỉ được đăng tải tại trang wattpad (@My_Twinkle) & wordpress (bemytwinkle.wordpress.com)*

Hắn đến bên cạnh Diệp Trăn dùng giọng điệu bình thản nói, “Gần đây thân thể của em không được khỏe, không đi được.”

Tiếng nói này vang qua loa của điện thoại nên cha Diệp tất nhiên cũng nghe được, sau khi Diệp Trăn đưa máy cho Lục Bắc Xuyên ông ta liền cười nói: “Bắc Xuyên à, thân thể Trăn Trăn không được khỏe là sao vậy?”

Lục Bắc Xuyên nói: “Trăn Trăn mang thai rồi.”

“Mang thai?” Tin tức này đập xuống giữa đầu, trong lúc nhất thời cha Diệp cũng không kịp phản ứng, sau một lúc lâu mới dùng giọng điệu vô cùng kinh ngạc nói, “Con nói Trăn Trăn mang thai rồi sao?”

Mặc dù tin tức Diệp Trăn mang thai đã bị mẹ Lục tận lực khoe khoang ra ngoài rồi, nhưng cũng chỉ vẻn vẹn trong vòng họ hàng thân thích của Lục gia mà thôi.

Từ xưa đến nay con người đã sớm phân biệt tầng lớp, kéo dài đến nay, trong giới hào môn (*) cũng chia ra đủ loại tầng lớp. Dạng nhà giàu mới nổi sau một đêm giống như Diệp gia ở trong cái tầng lớp này là thuộc về tầng dưới cùng, nếu như không phải do Lục Bắc Xuyên xảy ra tai nạn xe cộ nên Diệp Trăn mới có cơ hội gả vào Lục gia, thì Diệp gia cả đời này cũng không thể kéo được quan hệ gì với Lục gia đâu.

(*) Hào môn: Nhà giàu.

Cho nên Diệp Trăn không chủ động thông báo, Diệp gia cũng không biết tin tức Diệp Trăn mang thai.

Bất ngờ không được đề phòng, cha Diệp thật sự bị dọa sợ đến mức ngây người.

Mới kết hôn bao lâu mà đã mang thai rồi?

“Được… bao lâu rồi?”

“Hơn một tháng rồi.” Lục Bắc Xuyên đáp: “Bác sĩ nói tình trạng cơ thể của Trăn Trăn không được ổn định, cho nên trong lúc dưỡng thai vẫn nên ở nhà chăm sóc thì tốt hơn.”

“Vậy lúc nào thì cha và mẹ Trăn Trăn được đến thăm nó.” Không có đạo lý con gái mang thai mà cha mẹ lại không đến thăm nha.


Lục Bắc Xuyên không chút lưu tình, từ chối hết thảy, “Không cần, con sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt, nếu như không có chuyện gì nữa thì con cúp máy trước đây.”

Nói xong liền cúp máy, không cho cha Diệp một cơ hội để nói nhiều.

Đối với người Diệp gia, mẹ Lục cũng không có ấn tượng gì tốt, nhưng đây là sinh nhật năm mươi tuổi của cha mình, có đứa con gái nào mà không đến tham dự? Như vậy quá không có phép tắc. Rất dễ bị người khác đồn ra tiếng vào.

“Bắc Xuyên, tại sao con không hỏi xem ý muốn của Trăn Trăn mà đã tự ý quyết định rồi?”

Diệp Trăn không hài lòng lắm về việc hắn bá đạo như vậy, “Lục tiên sinh, bác sĩ nói tình trạng cơ thể của em rất tốt.”

Lục Bắc Xuyên nghe xong giọng điệu này liền biết Diệp Trăn không vui.

Diệp Trăn dùng thìa đâm cháo thịt trong chén, mất hết cả hứng, “Đã một tháng rồi em chưa được ra khỏi cửa.”

Nếu như là mang thai bảy, tám tháng vậy thì thôi đi, nhưng lúc này cô mới mang thai có hai tháng, vậy cuộc sống sau này làm sao mà sống tiếp được đây?

*Hãy đọc tại trang chính chủ để đọc bản cập nhật và đầy đủ nhất*

Đều nói phụ nữ mang thai rất hay thận trọng, nhưng cô thấy bình thường Lục Bắc Xuyên còn sốt sắng, nơm nớp lo sợ hơn so với cô, mỗi lúc đều như giẫm trên tấm băng mỏng vậy.

Lục Bắc Xuyên trầm mặc một lát, “Vậy được, đến khi đó anh sẽ đi cùng em.”

Có hắn bên cạnh, chắc chắn sẽ không thể xảy ra chuyện náo loạn gì.

***


Cũng không biết là có mục đích hay chỉ là ngẫu nhiên mà khách sạn cha Diệp dùng để tổ chức yến tiệc sinh nhật, lại chọn đúng nơi mà Diệp Trăn và Lục Bắc Xuyên kết hôn. Tuy không thể bao cả khách sạn được như Lục gia, nhưng thuê một cái hội trường ông ta vẫn còn có thể.

Cha Diệp mặc một thân âu phục cùng mẹ Diệp niềm nở đứng ở cửa ra vào đón khách đến.

Đợt thọ yến lần này, cha Diệp mời tới không ít người trong thương giới, ai cũng là người có danh tiếng vang dội. Những người này kỳ thật cũng không có quan hệ gì với cha Diệp, nhưng ai bảo cha Diệp có một đứa con rể tốt như Lục Bắc Xuyên đâu?

Tất cả đều đến chủ yếu vì Lục Bắc Xuyên, khẳng định là muốn cho ông ta chút thể diện, đến lúc đó nói không chừng còn có thể bắt chuyện với Lục Bắc Xuyên, cho nhau phương thức liên lạc để nói về việc hợp tác.

Cổng khách sạn người đến nối liền không dứt, cha Diệp liên tục nhìn đồng hồ, ngưng lông mày gấp gáp nói với mẹ Diệp nói: “Bà gọi cho Trăn Trăn chưa đó? Nó và Bắc Xuyên hiện tại đã đi đến đâu rồi?”

“Nửa giờ trước có gọi rồi, nói là đang trên đường đi tới.”

“Nửa giờ… bây giờ cũng nên đến rồi chứ… Trần tiên sinh,” Cha Diệp trong nháy mắt trở mặt, cười nói với người mới tới: “Ngài có thể dành chút thời gian quý báu đến dự sinh nhật này, quả thật là vinh hạnh của tôi…”

Mẹ Diệp nhìn ông ta một cái, quay người vào hội trường tìm người.

Nhìn trái ngó phải, rốt cục cũng tìm được Diệp Tình đang nói chuyện nhiệt tình với người nào đó ở trong một góc.

“Tình Tình, sao bây giờ mới thấy con, mẹ tìm con hơn nửa ngày rồi.” Ánh mắt bà đột nhiên chuyển dời đến cô gái mắc váy dài màu đỏ ở bên cạnh Diệp Tình, trong chốc lát bị vẻ đẹp của cô gái làm cho kinh diễm, “Cô là…”

Diệp Tình kéo tay của cô gái kia, cười giới thiệu, “Mẹ, đây là bạn của con, Thẩm tiểu thư – Thẩm Vi Nhân.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.