Tôi Mang Thai Đứa Bé Của Nhân Vật Phản Diện [hoàn]

Chương 137


Bạn đang đọc Tôi Mang Thai Đứa Bé Của Nhân Vật Phản Diện [hoàn] – Chương 137

Chương 95: Lục tổng, mùi dấm của ngài tôi ngửi còn thấy ê hết cả răng đây này!

Editor: Myy

___

Từ lúc Lâm Trạm được Lục lão gia nhận về, dưới sự giúp đỡ của Lục Thiếu Ngôn và một số nhân mạch khác, sự nghiệp của anh ta vô cùng thuận buồm xuôi gió.

Không còn ai dám nói anh ta không rõ lai lịch, cũng không còn ai hở một chút là nhăn mặt với anh, ngược lại còn có nhiều người khen anh ta tuổi trẻ tài cao.

Hai năm, thành tựu bây giờ của anh ta có thể nói là đã dẫn trước mấy người đồng trang lứa. Danh tiếng, địa vị, tiền tài, dường như không thiếu cái gì. Nhưng chỉ có mình Lâm Trạm biết, cuộc sống của anh nhìn thì có vẻ bận rộn lại tuyệt không hề phong phú, trong lòng có một chút trống rỗng. Rõ ràng hai năm qua thoải mái hơn nhiều so với cuộc sống hơn hai mươi năm trước, nhưng anh ta vẫn cảm thấy rất khổ sở.

Một ngày khổ bằng một năm.

Lục Thiếu Ngôn đã từng hỏi anh, tại sao không tìm phụ nữ? Hắn ta chỉ vào đám người đang ăn uống dưới ánh đèn linh đình đằng kia, nói, những người phụ nữ chưa lập gia đình đó, chỉ cần anh ta muốn thì ngay lập tức có thể thuê phòng. Ngay cả người đã kết hôn cũng không có vấn đề gì.

Cuối cùng Lục Thiếu Ngôn còn ghé vào lỗ tai anh ta nói thầm một câu: Chỉ cần không để bị phát hiện.

Lâm Trạm biết giới hạn đạo đức và tam quan của Lục Thiếu Ngôn rất thấp.

Nhưng anh ta lại thờ ơ.

Trong mắt anh, những người phụ nữ này ngoài vẻ xinh đẹp ra thì tất cả đều tẻ nhạt vô vị.

Có lẽ là hơi quơ đũa cả nắm, nhưng Lâm Trạm đã không còn kiên nhẫn để tìm hiểu nội tâm của bọn họ nữa rồi.

“Anh thật sự cảm thấy, anh có thể dễ dàng lấy được những chứng cứ phạm tội của Lục Bắc Xuyên, hạ gục hắn sao?” Hai năm qua Lâm Trạm không chạm mặt với Lục Bắc Xuyên trên thương trường, nhưng anh ta nghe mấy bị trưởng bối kia nói, biết được sự tích hồi còn trẻ của Lục Bắc Xuyên.

Lúc tuổi còn trẻ mưu tính vẫn còn sâu xa, bây giờ trải qua bao năm tháng rèn giũa vẫn sẽ dễ dàng phạm phải sai lầm nhỏ này sao? Mặc cho người ta bắt lấy bím tóc mình?

Việc này có chút kỳ quặc.

Lâm Trạm cảm thấy Lục Thiếu Ngôn quá mức khinh địch.

Nhưng Lục Thiếu Ngôn lại thề son sắt đối với chứng cứ trên tay mình, tựa hồ chỉ cần giao chứng cứ ra, Lục thị liền chính thức thành của hắn vậy.

Lâm Trạm vuốt vuốt quả cầu nhỏ toả ra đủ mọi ánh sáng sắc màu trong tay, giống như dồn hết sự chú ý lên trên món đồ chơi kia, không muốn thao thao bất tuyệt thuyết phục Lâm Trạm, chỉ lười nhác thuận miệng nói bốn chữ, “Rửa mắt mong đợi.”


Rửa mắt mong đợi vậy thì liền rửa mắt đợi đi, Lâm Trạm nghĩ.

Nhưng nếu đúng như Lục Thiếu Ngôn nói, Lục Bắc Xuyên bị lật đổ… vậy Diệp Trăn phải làm sao bây giờ?

Lâm Trạm chợt loé lên trong đầu một ký ức.

Dù cho đã lâu chưa gặp lại Diệp Trăn, ấn tượng đó vẫn khắc sâu trong đầu hắn.

Ở cuộc chiến giữa Lục Thiếu Ngôn và Lục Bắc Xuyên, Lâm Trạm không thấy tỉ lệ Lục Thiếu Ngôn thắng là cao, nhưng trong đầu lại không chỉ suy nghĩ qua một lần, vọng tưởng Lục Bắc Xuyên thật sự bị đánh bại, vậy Diệp Trăn phải làm sao bây giờ?

Lục Bắc Xuyên và Diệp Trăn đã có với nhau một đứa bé đáng yêu, gia đình họ rất hạnh phúc. Anh ta không muốn nhìn thấy cảnh anh anh em em của Diệp Trăn và Lục Bắc Xuyên, càng không muốn nghe thấy đứa trẻ kia gọi tiếng cha mẹ, cho nên mặc dù anh ta được Lục lão gia nhận lại, nhưng từ trước tới nay đều chưa từng có trường hợp công khai đối mặt với Lục Bắc Xuyên.

Nếu như Lục Bắc Xuyên thật sự nghèo túng, hoặc là đi tù, Diệp Trăn chắc cũng sẽ nuôi con chờ hắn.

Phán mười năm liền chờ mười năm, phán hai mươi năm thì chờ hai mươi năm.

Diệp Trăn sẽ chờ hắn cả đời.

Lâm Trạm nặng nề thở dài trong lòng.

Anh ta hi vọng Diệp Trăn có thể bạc tình bạc nghĩa một chút, tốt nhất là tuyệt tình vào, như vậy anh ta liền có đủ lý do khiến Diệp Trăn rời khỏi Lục Bắc Xuyên. Không, nếu như Diệp Trăn thật sự là người bạc tình bạc nghĩa, không cần anh ta, cô cũng sẽ rời khỏi Lục Bắc Xuyên.

Nhưng Diệp Trăn đơn thuần lương thiện lại hiểu chuyện, làm sao có thể từ bỏ Lục Bắc Xuyên sau khi hắn vào tù?

Lâm Trạm bất lực cười khổ.

Vọng tưởng.

Quả nhiên chỉ là vọng tưởng mà thôi.

Lục Thiếu Ngôn đứng dậy, dường như hiểu sự trầm mặc của anh ta, vỗ vỗ vai anh, cười nói: “Lâm Trạm, bây giờ cái gì cậu cũng có, lá gan cũng cần lớn hơn, tốt nhất là lớn hơn chút nữa. Cậu tuổi trẻ tài cao, không thể kém hơn Lục Bắc Xuyên được.”

Lâm Trạm cứng đờ người, cắn chặt răng, không nói gì.

Lục Thiếu Ngôn cũng không tiếp tục nhiều lời, cầm lấy món đồ chơi đủ màu sắc nắm trong lòng bàn tay, rời khỏi phòng làm việc.


—— Bởi vì hắn ta đã nhận được tin nhắn của Thẩm Vi Nhân.

Chỉ trong vòng 5 phút ngắn ngủi.

Bởi vậy, càng có thể thấy được sự vội vàng và dã tâm của Thẩm Vi Nhân.

Việc này khiến Lục Thiếu Ngôn cũng tự dưng hưng phấn lên, hắn đã không nhịn được muốn nhìn cảnh Lục thị sụp đổ và… Thẩm thị suy tàn rồi.

***

Lục Thiếu Ngôn và Thẩm thị liên thủ, dường như thật sự không ảnh hưởng gì tới Lục Bắc Xuyên, lúc «Bên bờ sông Tần Hoài» gặt hái được thành công to lớn, Lục Bắc Xuyên còn có thể bồi Diệp Trăn tới buổi họp báo.

Công ty giải trí Triêu Tầm coi như đã chính thức đặt chân vào trong giới, cùng với sự thành công của «Bên bờ sông Tần Hoài», Triêu Tầm đã có chỗ đứng ở giới giải trí.

Cũng chính bởi vì vậy, có không ít người đại diện của người nổi tiếng bắt đầu liên lạc tới Triêu Tầm.

Dù sao bây giờ minh tinh của công ty Triêu Tầm vẫn còn ít, mà quyết tâm chiếm giữ giới giải trí của Lục thị mọi người đều rõ như ban ngày, sau này số tiền đầu tư mà Triêu Tầm đập vào chắc chắn không ít. Miếng thịt béo bở này, có ai lại không muốn?

Lúc có phóng viên hỏi về việc ký kết hợp đồng với minh tinh, Lục Bắc Xuyên nói thẳng công ty Triêu Tầm sẽ giao cho Diệp Trăn toàn quyền phụ trách, những chuyện nhỏ nhặt này, hắn sẽ không can thiệp, cũng sẽ không hỏi đến.

Tất cả mọi người ghi tạc lời nói của Lục Bắc Xuyên vào trong lòng, đương nhiên, Diệp Trăn cũng vậy. Cho nên sau khi về công ty chuyện thứ nhất cô làm chính là kêu Tần Tri Âm giao tư liệu của đám minh tinh đến trước bàn làm việc cho mình.

Một xấp tư liệu thật dày, trong đó có không ít tiểu thịt tươi mới ra mắt, diễn viên ra mắt đã lâu có chút danh tiếng, hay minh tinh ra mắt nhiều năm vẫn không có tiếng tăm gì đều thấy hứng thú với Triêu Tầm.

Tần Tri Âm không đợi cô xem hết xấp tài liệu kia, cười nói: “Thật ra, còn có một người cũng muốn ký hợp đồng với chúng ta.”


“Ai?” Diệp Trăn lật văn kiện, hờ hững hỏi.

“Tiểu thư Mạnh Tiệp.”

Diệp Trăn ngẩng đầu, “Cô ấy?”


“Đúng vậy, hợp đồng của cô ấy đã hết hạn, hôm qua vừa liên lạc với tôi.”

“Cô thấy thế nào?”

Tần Tri Âm cười nói: “Mạnh tiểu thư mặc dù bị phong sát bốn năm, nhưng hào quang bốn năm trước không ai có thể sánh kịp. Sau khi bộ phim được phát sóng, gần đây độ hot của Mạnh tiểu thư cũng đã tăng trở lại. Chỉ cần đợi một thời gian nữa, Mạnh tiểu thư nhất định có thể tái tạo lại thời huy hoàng lúc trước, nhưng mà…”

“Vưu Tĩnh?”

Tần Tri Âm gật đầu, “Đúng vậy, Vưu Tĩnh, anh ta cũng liên lạc với tôi, nói hi vọng chúng ta không nên nhúng tay vào chuyện của Mạnh Tiệp.”

Diệp Trăn xùy cười một tiếng, “Ký!”

Tần Tri Âm do dự chần chừ.

Diệp Trăn hiểu sự do dự của cô ấy, đơn giản là cho rằng vì Mạnh Tiệp mà đắc tội Vưu Tĩnh hay nói đúng hơn là Vưu thị là điều không đáng.

“Cô cứ yên tâm ký đi. Kể từ khi tôi quyết định để Mạnh Tiệp làm người đại diện cho sản phẩm công ty và diễn viên chính của bộ phim này thì cũng đã coi như kết thù với Vưu Tĩnh rồi. Không cần quan tâm anh ta, huống chi, Lục thị cần gì phải sợ Vưu thị?”

Nghe Diệp Trăn nói, Tần Tri Âm thở dài, nở nụ cười, “Tôi sẽ lập tức đi chuẩn bị hợp đồng.”

“Chờ một chút…” Diệp Trăn đem một đống tư liệu đặt sang một bên, nhỏ giọng nói: “Diễn viên xác thực đối với giới giải trí mà nói là không thể thiếu, nhưng chúng ta cũng không thể xem nhẹ sự thay đổi của xu hướng hiện nay, chúng ta là công ty giải trí, có trách nhiệm rót vào giới giải trí một nguồn máu mới. Như vậy đi, mọi người chuẩn bị một buổi tuyển chọn, chọn ra một nhóm thanh thiếu niên có ngoại hình, hình tượng tốt và còn thật sự có kinh nghiệm, sau khi huấn luyện xong đào tạo thành một nhóm nhạc mới, hiểu ý của tôi không?”

Nhóm nhạc ở nước ngoài rất phổ biến, nhưng ở trong nước thì rất hiếm thấy.

Tần Tri Âm gật đầu, “Tôi hiểu rồi, tôi sẽ mau chóng viết ra bản kế hoạch cho cô.”

Diệp Trăn cười cười.

Câu nói kia nói thế nào nhỉ, lòng thích cái đẹp ai cũng có.

Nếu Lục Bắc Xuyên đã giao toàn quyền xử lý cho mình, vậy cô nhân cơ hội lợi dụng chức quyền ngắm trai đẹp một lần cho thoả thích hẳn cũng không quá phận nhỉ?

Huống chi mặc dù trong nước có ít nhóm nhạc, nhưng chỉ cần marketing tốt, biết đâu lại có thể trở thành trụ cột vững vàng cho công ty.

Nhưng mà Tần Tri Âm còn chưa viết xong bản kế hoạch, chuyện đã bại lộ tới tai Lục Bắc Xuyên.

Lục Bắc Xuyên lật xem tư liệu liên quan tới việc ký kết hợp đồng với minh tinh mà trợ lý giao lên, mi tâm nhăn tới mức có thể kẹp chết một con ruồi, khí áp quanh thân vô cùng nặng nề.

Trợ lý nín thở đứng trước bàn làm việc không nói lời nào, nếu như có thể, cậu ta thậm chí còn không muốn đứng đợi ở trong căn phòng rộng rãi này, chỉ sợ bản thân trở thành vật hi sinh cho Lục tổng trút giận.

Đem tư liệu cẩn thận đọc qua một lượt, Lục Bắc Xuyên trầm mặt, trầm giọng nói: “Gọi Tần Tri Âm tới đây.”


Trợ lý vội vàng rời đi.

Một lúc sau Tần Tri Âm liền có mặt trước bàn làm việc của Lục Bắc Xuyên.

Lục Bắc Xuyên ném một tờ báo nào đó đến trước mặt Tần Tri Âm, “Bộ phận PR các cô làm việc kiểu gì vậy?”

Trên mặt báo là tin tức về Diệp Trăn và một nam tài tử đang hot.

Nói là đưa tin, nhưng cách viết thật không rõ ràng, hẹn gặp mặt riêng, cùng nhau ăn cơm, v.v… mập mờ không rõ. Viết như vậy, tin tức vừa đưa ra liền dắt mũi được nhiều người. Cái gì mà quan hệ vợ chồng nảy sinh biến cố, phú bà bao nuôi tiểu minh tinh,…

Hào môn mà, chuyện gì cũng có khả năng.

Gần đây bởi vì chuyện ký kết cùng minh tinh mà Tần Tri Âm bận bịu đến sứt đầu mẻ trán, nhưng dưới tình huống này, cô cũng không dám chối, vội ôm lấy trách nhiệm, “Thật xin lỗi Lục tổng, sau này tôi sẽ chú ý nhiều hơn.”

Lục Bắc Xuyên xoa mi tâm, ném chồng hợp đồng với minh tinh tới trước mặt Tần Tri Âm. Trong số này, bất kể là tiểu thịt tươi trẻ tuổi tràn đầy sức sống, hay là đại minh tinh cao to đẹp trai đều khiến hắn phá lệ không vui, “Ai bảo ký với mấy người này vậy?”

Tần Tri Âm nhìn thoáng qua, trả lời: “Đây đều là bà Lục tự mình chỉ định ạ.”

Lục Bắc Xuyên có một người bạn, dưới trướng có một công ty giải trí. Công ty người ấy ký hợp đồng với mấy tiểu thịt tươi và tiểu hoa có tướng mạo không tệ. Lúc đầu còn thật sự vì sự nghiệp, nhưng dần dần những minh tinh ấy càng ngày càng không được bình thường, vì tài nguyên còn bắt đầu câu dẫn cấp trên, dâng mình lên giường ông chủ.

Tên kia cũng không phải người đứng đắn gì, nam nữ đều ăn sạch, chỉ yêu thích những người trẻ tuổi xinh đẹp. Sau khi được ăn tủy biết vị lại càng không kiêng nể gì, trên làm dưới theo, một công ty giải trí đang bình thường bỗng thành luôn cái hậu cung của ông ta.

Những lời đồn đại và đám minh tinh trẻ trung xuất hiện trước mắt Lục Bắc Xuyên, khiến hắn cảm nhận được một hồi chuông cảnh báo!

Có một số việc phải bóp chết từ trong trứng, ngăn chặn mọi khả năng mới có thể yên tâm không lo.

“Ký với nhiều người như vậy sao?” Lục Bắc Xuyên đem xấp tư liệu đập lên bàn mấy cái, “Lại còn cái gì mà nhóm nhạc thần tượng nữa? Một công ty giải trí phát triển theo hướng điện ảnh cần lắm à?”

Tần Tri Âm nhìn những tư liệu bị Lục Bắc Xuyên khuếch đại, cười giả trân: “Không cần ạ.”

Không cần, ngài thật sự không cần thiết phải giận tới mức đó. Một xấp tài liệu đó nhìn thì nhiều, thật ra cũng chỉ có năm người mà thôi, còn nhóm nhạc thậm chí còn chưa có ảnh nữa mà.

“Hai việc. Thứ nhất, về sau bất kể nhà báo lớn hay nhỏ, tôi đều không muốn thấy Diệp Trăn xuất hiện trên tin tức với minh tinh nào. Thứ hai, chuyện nhóm nhạc ngừng ngay cho tôi!”

Tần Tri Âm thở dài, “Vâng thưa Lục tổng, không có vấn đề gì.”

Không phải đã nói mọi chuyện đều giao cho Diệp Trăn phụ trách sao? Không can thiệp cơ mà?

Cái này mà gọi là không can thiệp à?

Lục tổng, mùi dấm của ngài tôi ngửi còn thấy ê hết cả răng đây này!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.