Tôi Mang Thai Đứa Bé Của Nhân Vật Phản Diện - Edit - Full

Chương 15: Tôi Mang Thai?!


Bạn đang đọc Tôi Mang Thai Đứa Bé Của Nhân Vật Phản Diện – Edit – Full – Chương 15: Tôi Mang Thai?!

Editor: ✰๖ۣۜTωĭηƙℓε✰

***

Ở Diệp gia mấy ngày nay, Diệp Trăn thật đúng là sờ soạng rõ ràng được tài sản của Diệp gia.

Không trách được vì sao muốn bán con gái, Diệp gia bây giờ giống như một cái túi da bị móc rỗng bên trong, chỉ còn lại mỗi vỏ ngoài xinh đẹp hào nhoáng mà thôi. Nếu không có Lục gia giúp đỡ, chỉ sợ sẽ không trụ được bao lâu.

Công ty Diệp thị tốt xấu gì cũng có năm sáu trăm nhân viên cần nhận lương, cha Diệp ngay cả bỏ ra năm triệu cũng thấy tiếc.

Lúc Diệp Trăn rời khỏi Lục gia quá mức bất ngờ, những cái đồ trang sức có giá trị không nhỏ kia cũng không mang theo mấy món, nếu không có năm triệu này của cha Diệp, sinh hoạt bên ngoài khó khăn tuyệt không phải cô muốn.

Trên bàn cơm cha Diệp lại một lần nữa thương lượng với cô.

“Trăn Trăn a, công ty ba ba gần đây quả thật có chút khó khăn. Như này đi, ba ba trước tiên cứ đưa con đi xuất ngoại đã, chuyện tiền bạc con không cần phải lo lắng, mỗi tháng ba ba đều sẽ cho con một khoản tiền đủ dùng, được không?”

Cô không hứng lắm dùng đũa đâm cơm trắng trong chén, không muốn ăn, “Cha, không phải ngay cả năm triệu ngài cũng không có đấy chứ? Lúc chị tốt nghiệp đại học cha còn trực tiếp đưa cho chị một chiếc xe thể thao 5 triệu cơ mà? Nếu như cha thực sự không có tiền, vậy liền đem bán xe của chị đi, dù sao chị cũng sẽ không cần nữa.”

Cha Diệp bên này còn chưa kịp đáp lại, mẹ Diệp lúc này liền không vui, “Không được, kia là xe của Tình Tình, muốn bán cũng phải trưng cầu sự đồng ý của nó mới được bán.”

Mẹ Diệp là thật sự không có ý định cho cô năm triệu, ban đầu đáp ứng cũng chỉ là vì muốn Diệp Trăn an ổn nhường lại mà thôi. Dưới cái nhìn của bà, Diệp Trăn há miệng liền muốn đòi năm triệu từ cha nó quả thực là trò cười.

“Trăn Trăn, không phải mẹ nói con, nhưng chỉ là xuất ngoại mà thôi, con muốn năm triệu làm cái gì?”

Muốn qua sông liền đoạn cầu sao?

Diệp Trăn cười lạnh, “Mẹ, cũng không thể nói như vậy được. Mẹ nặng bên này nhẹ bên kia như thế thực không công bằng, lúc trước nếu như không phải con thay thế chị gả vào Lục gia, Diệp gia đã sớm phá sản rồi. Hiện tại con muốn năm triệu thôi mà mẹ cũng từ chối. Sớm biết như vậy con đã không sảng khoái đổi lại vị trí cho chị rồi. Ở Lục gia ít ra con vẫn còn có mấy triệu đồ trang sức!”

Nghe Diệp Trăn nói như vậy mẹ Diệp liền động tâm tư, “Mấy triệu… đồ trang sức?”

“Lục gia mặc dù không thích con, thế nhưng là trước mặt người ngoài cũng không thể quá ủy khuất con. Nếu con ngay cả một chút đồ trang sức cũng không có, vậy người mất mặt chính là Lục gia bọn họ.”

Mẹ Diệp ném cho cha Diệp một ánh mắt, cha Diệp trong nháy mắt liền sáng tỏ, cười cười kẹp khối thịt kho tàu vào trong chén của Diệp Trăn, “Mẹ con nói chuyện chính là như vậy, con đừng để trong lòng, con yên tâm, ba ba nhất định sẽ cho con đủ năm triệu.”


Nếu cha Diệp không lấy ra được năm triệu, vậy cô vẫn có cách để hắn moi tiền ra.

Về phần cha Diệp rốt cuộc muốn dùng phương thức nào để lấy ra tiền, cái đó không ở trong phạm vi lo lắng của cô.

Chỉ là bất quá, cô nhìn khối thịt kho tàu được cha Diệp kẹp tới trong chén, đột nhiên dâng lên cảm giác buồn nôn từ dạ dày đến yết hầu, không cách nào khống chế tiếng nôn khan.

Diệp Trăn che miệng, quay người tê tâm liệt phế nôn khan vài tiếng.

Cha Diệp và mẹ Diệp hai mặt nhìn nhau, cha Diệp còn chưa kịp phản ứng, mẹ Diệp đã từng trải qua cảm giác mang thai liền không thể tin được nhìn Diệp Trăn, “Con sẽ không phải là mang thai đi!”

Theo bản năng, Diệp Trăn liền cúi đầu nhìn bụng dưới bằng phẳng của mình, trong đầu nháy mắt hiện lên vô số cảnh ban đêm làm những việc xấu hổ kia, vành tai bất giác ửng đỏ.

“Thật sự mang thai sao?” Cha Diệp thấy Diệp Trăn trầm mặc thì hiểu lầm.

Diệp Trăn hoàn hồn, “Cha mẹ nghĩ cái gì thế? Con làm sao có thể mang thai được!”

“Vậy con vừa rồi…”

“Hai ngày nay bị cảm mạo, không ổn lắm mà thôi,” Diệp Trăn càng nghĩ càng thấy buồn cười, cô vẫn còn là một xử nữ, làm sao có thể mang thai?

“Lúc con gả vào Lục gia thì Lục Bắc Xuyên vẫn còn là một người thực vật, anh ấy vừa mới tỉnh mấy ngày con liền mang thai? Có khả năng sao?”

Suy nghĩ kỹ một chút quả thực rất có lý.

Trước khi được gả vào Lục gia Diệp Trăn cũng không có mấy người bạn khác phái, cũng chưa từng nghe nói cô gần gũi với ai. Về sau gả vào Lục gia càng không khả năng, Lục Bắc Xuyên hôn mê, Diệp Trăn cơ hồ ngay cả thời gian được ra ngoài cũng rất ít.

Nghĩ đến đây mẹ Diệp rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Vậy hai ngày nay con tạm nghỉ ngơi, dưỡng bệnh cho thật tốt. Bây giờ thời tiết rất lạnh, không nên tùy tiện ra ngoài rồi.”

Diệp Trăn lên tiếng.

Sau khi lên lầu trở về phòng Diệp Trăn vẫn còn đang suy nghĩ về việc này. Gần đây cô đúng là có chút không bình thường, không muốn ăn, thích ngủ, dễ bị mệt, hiện tại còn vô duyên vô cớ nôn ra một trận… Những biểu hiện này, bỗng nhiên xem xét lại xác thực rất giống mang thai.


Diệp Trăn đau đầu đi vào toilet, nhìn thấy bồn cầu trong nháy mắt đột nhiên nhớ tới, tháng này dì cả của cô hình như còn có chưa đến.

Mà khoảng cách từ tháng trước đến ngày dì cả đến thăm, tháng này đã qua hơn nửa tháng rồi!

Hai tay Diệp Trăn bưng chặt bụng dưới.

Mang… mang thai?

Vậy là trong đêm tối, Diệp Trăn một mình đi ra cửa tiệm thuốc mua que thử thai.

Lúc hai vạch đỏ rõ ràng trên que thử thai xuất hiện ở trước mắt, Diệp Trăn kém chút nữa thì ngất xỉu.

Cô thật sự mang thai sao?

Chẳng lẽ bởi vì cô xuyên qua đến cái tiểu thuyết này, cho nên xuất hiện hiệu ứng bươm bướm sao? Vô luận cô trốn như thế nào, vẫn phải sinh con trai là nhân vật phản diện cho Lục Bắc Xuyên, cuối cùng một nhà ba người kết cục hạ tràng thê lương không được chết tử tế?

Thế nhưng đây cũng quá trái ngược lẽ thường đi? Không quan hệ, làm sao có đứa bé được?

Trong lúc nhất thời, Diệp Trăn bị hai vạch đỏ trên que thử thai làm cho đầu óc trống rỗng. Cô ép buộc mình tỉnh táo lại, suy nghĩ thật kỹ tất cả mọi chuyện phát sinh từ hơn một tháng đến nay.

Càng nghĩ, người mà hơn một tháng đến nay cô chiếu cố nhiều nhất chỉ có Lục Bắc Xuyên, thường xuyên ở trước giường đấm bóp cho hắn. Nhớ lại cả một ngày, trừ cái đó ra…

Trừ cái đó ra, còn có những giấc mộng xuân vào ban đêm kia!

Diệp Trăn nghĩ đến những giấc mộng khiến cô mặt đỏ tới mang tai kia, có một cái suy đoán lớn mật.

Chẳng lẽ… Những giấc mộng kia, đều là thật?

Diệp Trăn nhớ đến đầu vai xương quai xanh của mình vô duyên vô cớ xuất hiện mấy ấn ký màu đỏ, kia rõ ràng chính là…

“Hỗn đản!” Diệp Trăn không thể kiềm chế được phun ra tiếng trách mắng.


Trừ cái này ra, không còn cái gì giải thích được nữa.

Không được, không thể ở chỗ này chờ đợi tiếp nữa, cái danh hiệu Lục phu nhân này sợ là không thể thoát được rồi, còn có tiểu nhân vật phản diện trong bụng của cô nữa. Nhìn kỹ thì giống như khác biệt so với trong tiểu thuyết, nhưng mấy điểm quan trọng đều tương tự.

Thay thế chị gả vào Lục gia, Lục Bắc Xuyên tỉnh lại, mang thai, mặc dù có chút sai lầm, nhưng kết quả cuối cùng đều vẫn là như thế!

Cô ngàn vạn phòng ngừa, vậy mà vẫn không tránh nổi vận mệnh mang thai đứa bé. Nếu còn tiếp tục chờ đợi, ai biết kịch bản phía sau sẽ còn phát triển như thế nào nữa.

Sau khi đã nghĩ thông suốt trong đầu Diệp Trăn lập tức hạ quyết định, gõ cửa phòng cha Diệp, trầm giọng nói: “Cha, mau chóng an bài cho con vé máy bay xuất ngoại đi.”

***

William không hiểu sao bị Lục Bắc Xuyên lần nữa mời đến kiểm tra cho Diệp tiểu thư, nhìn trình độ mi tâm nếp gấp của Lục Bắc Xuyên, hắn còn nghĩ là thai nhi bất ổn, nhưng sau khi hắn chân chính kiểm tra lại liền kém chút nữa hoài nghi tay nghề y thuật của mình.

Ánh mắt khiếp sợ nhìn về phía Lục Bắc Xuyên, hắn cho là mình chẩn bệnh sai lầm, kiểm tra một lần nữa, những kết quả vẫn như cũ.

Không có mang thai!

Làm sao có thể? Hai ngày trước kiểm tra rõ ràng là mang thai!

Diệp Tình đối với việc kiểm tra lần này không hiểu cho lắm, nhìn sắc mặt nặng nề của William, thấp thỏm hỏi: “Bác sĩ, tôi thế nào?”

Lục Bắc Xuyên khẽ lắc đầu với hắn.

William lấy lại tinh thần, thu thập lại hiểu cảm của mình, lấy nụ cười tiêu chuẩn cười nói với Diệp Tình: “Không sao, thân thể của cô rất khỏe mạnh.”

Diệp Tình nhìn về phía Lục Bắc Xuyên, Lục Bắc Xuyên lại chỉ để một bên người hầu đưa Diệp Tình trở về phòng nghỉ ngơi.

Sau khi Diệp Tình đi William liền thấp giọng gấp rút hỏi hắn: “Chuyện gì xảy ra vậy? Hai ngày trước tôi đã kiểm tra, rõ ràng là mang thai mà? Tại sao hôm nay lại… Không có khả năng, tôi không có khả năng khám sai!”

“Không phải cậu khám sai, mà là người này không phải Diệp Trăn.”

“Không phải Diệp Trăn? Cậu có ý gì?”

Sắc mặt Lục Bắc Xuyên âm trầm, “Lúc trước người Diệp gia gả vào không phải Diệp Tình mà là em gái của cô ta – Diệp Trăn, người mang thai cũng là Diệp Trăn. Hai ngày trước cô ấy trở về Diệp gia một chuyến, sau khi trở về tôi phát hiện, bất kể là cách nói chuyện hay là khiếu thẩm mỹ của cô ấy đều khác hơn so với lúc trước, cho nên tôi mới bảo cậu đến cho kiểm tra cô ta. Bây giờ xem ra tôi suy đoán không có sai.”

“Chờ một chút, lời này của cậu… Có ý gì?” William một mực sống ở nước ngoài, tiếng Trung có thể nói lưu loát đã là không dễ rồi, chuyện của Lục Bắc Xuyên và chị em Diệp gia, hắn thực sự phản ứng không kịp.

Lục Bắc Xuyên không giải thích nhiều cùng hắn, “Bảo cậu điều tra Diệp Trăn, tra được cái gì rồi?”


Điện thoại của William xuất hiện cái tin nhắn ngắn, mở ra xem xét, “Tra được rồi… Sáng mai cô ấy sẽ bay sang nước ngoài.”

“Bay sang nước ngoài?” Giọng điệu của Lục Bắc Xuyên vẫn bình thản, nhưng răng hàm lại cắn chặt, đường cong trên mặt căng cứng, “Bao giờ?”

“Xế chiều ngày mai, năm giờ máy bay xuất phát.”

Lục Bắc Xuyên đè nén lửa giận của mình, đứng lên từ trên xe lăn.

“Mặc dù tình huống của cậu bây giờ đã ổn rồi, nhưng tôi đề nghị cậu gần đây vẫn nên…” William bỗng nhiên lại nhớ tới tính cách của Lục Bắc Xuyên, không thể làm gì hỏi: “Cậu muốn làm gì?”

Lục Bắc Xuyên cười, “Không phải sáng mai sẽ đi sao? Tôi đi đưa tiễn cô ấy.”

***

Ba giờ chiều ngày thứ hai, Lục Bắc Xuyên đúng giờ rời khỏi Lục gia, trên đường đến sân bay sắc mặt vẫn lạnh nhạt nhìn qua ngoài cửa sổ xe. Hắn chuyển động chiếc nhẫn vô danh trên ngón tay, rất bình tĩnh, không có chút cảm xúc tức giận hổn hển nào càng không có giận tím mặt.

Giống như hết thảy mọi chuyện hắn đều rõ như lòng bàn tay, đều ở trong sự khống chế của hắn vậy.

4:30 đến sân bay. Sân bay người đến người đi, Lục Bắc Xuyên đẩy cửa xuống xe, đi vào ban máy bay cửa lên phi cơ năm giờ xế chiều hôm nay xuất phát kia.

Diệp Trăn kéo hành lý cầm vé máy bay ngồi ở cửa lên phi cơ chờ đợi máy bay cất cánh. Sau khi biết chân tướng mình đã mang thai, Diệp Trăn một lát cũng không muốn đợi thêm, để cha Diệp an bài thời gian xuất ngoại sớm nhất.

Đội ngũ xếp hàng lên cửa phi cơ đứng một hàng thật dài, Diệp Trăn kéo lấy hành lý đi đến hàng cuối cùng, nghe tiếng loa phát thang, theo phía trước đội ngũ dần dần tiến lên, tâm tình nôn nóng bất an triệt để bình tĩnh trở lại.

Không lâu nữa cô sẽ thật sự biển rộng mặc cá bơi, bầu trời mặc chim bay, đến lúc đó tìm một địa phương không ai biết được sinh con ra. Không còn tương lai trùm phản diện nữa, một mình cô tuyệt đối có thể giáo dục đứa bé trở thành người tốt.

Vừa nghĩ tới đó, tâm tình Diệp Trăn vô cùng thư giãn vui vẻ, bên ngoài phòng chờ máy bay là trời xanh mây trắng, xanh như mới được gột rửa, tương lai cuộc sống tốt đẹp giống như đang ở trước mắt cô chầm chậm triển khai, hết thảy có thể đụng tay đến.

Cách bàn đăng đăng ký chỉ còn năm người phía trước, Diệp Trăn chuẩn bị kỹ càng thẻ căn cước của mình và thẻ lên máy bay, đang lúc chuẩn bị đưa cho tiếp viên hàng không, sau lưng liền truyền đến tiếng bước chân nhịp đều.

Diệp Trăn vô ý thức nhìn lại phía sau, ở phía lối vào Lục Bắc Xuyên một thân tây trang màu đen, biểu lộ che lấp, thần sắc thâm trầm, giữa lông mày đều là khí thế bức người, đi theo phía sau là hai tên bảo tiêu cũng mặc đồng dạng như vậy, trực tiếp đi tới phía cô.

Thấy cảnh này, tim Diệp Trăn nhất thời đập rộn lên, trên lưng mồ hôi lạnh ứa ra.

***
Tác giả có lời muốn nói:

Cám ơn đã ủng hộ ^_^


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.