Bạn đang đọc Tôi Mang Thai Đứa Bé Của Nhân Vật Phản Diện – Edit – Full – Chương 128: “em Muốn Báo Hiếu Ông Một Lần Cuối Cùng.”
Editor: Myy
___
Đám tang của lão gia được Lục Bắc Xuyên xử lý rất long trọng. Cùng ngày đó tin tức cũng được tung ra, căn nhà cũ của Lục gia như được bao phủ một màu trắng. Những người tới đây viếng thăm đều là người ở mọi tầng lớp, khắp nơi đều nghe thấy tiếng khóc ai oán cực kỳ bi thương.
Lục Bắc Xuyên là chủ tang, Diệp Trăn và Lục phu nhân phụ giúp, cố gắng để không xảy ra sự cố nào.
Thẩm lão gia cũng đến đám tang.
Thẩm gia và Lục gia là hai nhà thế giao, hai ông cũng là bạn bè nhiều năm. Trưởng bối hai nhà Thẩm – Lục đều lớn lên dưới mắt hai người. Bạn thân qua đời sau một đêm, đối với Thẩm lão gia mà nói, quả là một đả kích lớn.
Thẩm Vi Nhân dìu Thẩm lão gia đau buồn bước vào linh đường.
Thẩm lão gia đứng bên cạnh quan tài, nhìn khuôn mặt Lục lão gia một lần cuối.
“Tôi sai rồi! Nếu như lúc trước tôi kiên trì bảo ông đến bệnh viện kiểm tra sức khoẻ thì ông đã không qua đời như vậy!”
Thẩm Vi Nhân rưng rưng khuyên Thẩm lão gia, “Ông đừng đau buồn quá, phải để ý đến sức khoẻ đó.”
“Để ý sức khoẻ…” Thẩm lão gia vỗ vỗ quan tài, đau lòng, “Năm đó hai anh em chúng ta cùng nhau dốc sức lập nghiệp, bây giờ lại chết vì bệnh. Đều già cả rồi, tôi cứ cho là tôi sẽ đi trước ông, nào ngờ được ông lại đi trước! Mấy năm qua tôi đều bảo ông chú ý sức khoẻ, đi kiểm tra thêm mấy bệnh viện nữa ông không nghe, nói thân thể của ông tự ông biết, bây giờ ông xem đi, đâu còn phong thái ngời ngời của chủ nhân Lục gia như hồi đó nữa!”
Ông ta nói cực kỳ nhiều lời bi thương, cả linh đường tràn ngập tiếng khóc và tiếng nức nở.
Lục Bắc Xuyên đi đến trước mặt Thẩm lão gia, đưa cho ông ta ba nén hương, “Ông Thẩm, ông nhớ bảo trọng sức khoẻ.”
Thẩm lão gia lau nước mắt, gật đầu, nhận lấy nén hương trong tay hắn, được Thẩm Vi Nhân đỡ dậy đến trước di ảnh Lục lão gia, cung kính lạy ba cái, sau đó cắm nén hương lên.
“Ông Thẩm đi đến phòng khách nghỉ ngơi trước đi, giải quyết xong chuyện bên này cháu sẽ qua chào hỏi ông sau. Chiêu đãi không được chu đáo, mong ông không chê.”
Thẩm lão gia thở dài, vỗ vai hắn, “Ông hiểu, giờ lão gia đi rồi, cháu là trụ cột của Lục gia, gánh nặng của Lục gia đều do cháu gánh, về sau cháu nhớ phải cố gắng chống đỡ nhé!”
Lục Bắc Xuyên không kiêu ngạo không tự ti, trên mặt không có quá nhiều thần sắc bi thương, ngược lại càng thêm vẻ cứng cỏi và lạnh lùng, “Cháu hiểu rồi ạ.”
Thẩm Vi Nhân cũng dâng cho Lục lão gia một nén hương, “Bắc Xuyên, xin chia buồn.”
Lục Bắc Xuyên gật đầu, ra hiệu cho người giúp việc bên cạnh dẫn hai người đến phòng khách nghỉ ngơi.
Căn phòng khách to như vậy mà chỉ có thể nghe thấy tiếng khóc từ trong linh đường, cách một vườn hoa nhưng trong không khí vẫn còn ngửi thấy được mùi nến hương, khói mù mông lung, nhìn từ xa, căn nhà cũ Lục gia quả là trống vắng.
Diệp Trăn mặc bộ màu đen toàn thân, cùng mẹ Lục chiêu đãi khách khứa đến đây viếng thăm ở phòng khách, bận rộn suốt một ngày, ngay cả thời gian rảnh để đau buồn cũng không có.
Thẩm lão gia và Thẩm Vi Nhân được người giúp việc dẫn vào phòng khách.
Mặc dù trong lòng Diệp Trăn không muốn thấy Thẩm Vi Nhân, nhưng cũng biết không thể tránh né nhau trong những tình huống như này.
Cũng may trong trường hợp này, không vui ra mặt cũng không ai nói gì.
Diệp Trăn không có chút ý cười nào, “Thẩm lão tiên sinh, Thẩm tiểu thư, mời ngồi bên này.”
Người giúp việc bưng lên hai chén trà nóng, Thẩm lão gia lại không nhận lấy, chỉ đánh giá phòng khách rồi thở dài nói: “Cảnh còn người mất… Cảnh còn người mất… Chớp mắt một cái mà đã trôi qua nhiều năm như vậy rồi, những người nên hay không nên đi cũng đều đi cả rồi, chỉ để lại một mình tôi…”
Thẩm lão gia nhớ lại qua khứ một lát, sau đó nhìn về phía Diệp Trăn, “Xin chia buồn.”
Lục phu nhân vẫn còn bận rộn, thấy người nhà họ Thẩm, vội vàng từ chối người khác rồi đi tới.
Bà đã theo dõi đứa bé Thẩm Vi Nhân này lớn lên, dù trẻ con có ngụy trang che giấu ý đồ của mình lợi hại hơn đi chăng nữa thì cũng không thể qua mắt được người lớn. Lúc đầu Thẩm gia và Lục gia môn đăng hộ đối, Thẩm Vi Nhân và Lục Bắc Xuyên cũng coi như là một cặp đôi trời sinh, nhưng duyên số đã định, không ai có thể làm gì được.
Scandal của Lục Bắc Xuyên và Thẩm Vi Nhân Lục phu nhân đã thấy, tức là Diệp Trăn cũng biết.
“Lão gia, bác tới rồi ạ.” Lục phu nhân là người cảm tính, thấy Thẩm lão gia cũng lớn tuổi nên không khỏi nhớ tới Lục lão gia đã qua đời, hốc mắt dần dần đỏ lên, cười nghiêng đầu lau khoé mắt ướt át, “Bác mau ngồi xuống nghỉ ngơi đi, thời tiết thế này không tốt đâu ạ, không nên làm ảnh hưởng tới sức khoẻ.”
Thẩm lão gia thở dài ngồi xuống, “Bớt đau buồn nhé. Ở tuổi này nếu như ông ấy không bị bệnh này thì cũng được coi như là sống thọ chết già rồi, nhưng số mệnh thực sự không ai có thể nói trước được. Cháu xem, trước đó bác vẫn cảm thấy bác sẽ đi trước ông ấy… Chuyện trên đời thật khó đoán trước.”
“Bác cũng đừng nói như vậy, với sức khoẻ của bác thì vẫn còn phải hưởng phúc thêm nhiều năm nữa, nếu Vi Nhân tìm được bạn trai thì bác cũng phải nhìn thấy con bé kết hôn sinh con đó!”
Thẩm lão gia nhìn Thẩm Vi Nhân một chút, “Bác không quản được con bé này, có thể sẽ không được thấy lúc nó kết hôn sinh con, thôi thì cứ xem bộ xương già này còn có thể chống đỡ được bao lâu nữa đi,” Nói xong, ông nhìn quanh, “À đúng rồi, bác đến nãy giờ rồi sao không thấy thằng bé Thiếu Ngôn đâu vậy?”
“Từ lúc lão gia qua đời ở bệnh viện, sau khi trở về chú ấy vẫn luôn tự giam mình ở trong phòng, không chịu gặp ai hết ạ.”
Thẩm lão gia nhíu mày, “Cái thằng nhóc này… Cũng phải thôi, trước đó lão gia yêu thương nó như vậy, trong nhất thời không chịu đựng được chuyện này cũng là điều bình thường.”
Nói xong ông ta nhìn Thẩm Vi Nhân, “Nếu như không ngại thì để Vi Nhân đi xem nó một chút đi. Vi Nhân, chắc cháu cũng biết phải khuyên thằng bé như nào rồi đúng không, khuyên bảo nó cho tốt, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp.”
Diệp Trăn ngồi bên cạnh Lục phu nhân nghe hai người trò chuyện, cũng không mở miệng chen vào nói, nhưng nghe Thẩm lão gia nói như vậy mi tâm lại không nhịn được nhíu chặt.
Từ lúc nào mà Lục Thiếu Ngôn thân với Thẩm Vi Nhân như thế? Nghe giọng điệu của Thẩm lão gia, dường như cũng không đơn giản chỉ là bạn bè.
Lục phu nhân đang chuẩn bị bảo người ta dẫn Thẩm Vi Nhân đến phòng Lục Thiếu Ngôn, Diệp Trăn lại đứng lên trước, “Để con dẫn Thẩm tiểu thư đi.”
Lục phu nhân giật mình, nhưng cũng không ngăn cản.
“Vậy phiền bà Lục nhé.”
Thẩm Vi Nhân theo sau lưng Diệp Trăn rời khỏi phòng khách. Lúc đi qua hành lang, có một cơn gió lạnh gào thét vụt qua, cảm giác giống như có một con dao sắc lạnh kề cạnh sống lưng hai người.
Diệp Trăn không nói gì, Thẩm Vi Nhân cũng giữ sự trầm mặc, nhưng Diệp Trăn đi ở phía trước vẫn có thể cảm giác được ánh mắt sáng rực của Thẩm Vi Nhân gắt gao dính ở trên người cô, như có gai ở sau lưng.
Trên đường đi hai người đều không nói một câu.
Thẳng đến khi Diệp Trăn đưa Thẩm Vi Nhân đến trước cửa phòng Lục Thiếu Ngôn, gõ cửa phòng, “Chú nhỏ, Thẩm tiểu thư Thẩm Vi Nhân tới, nói là muốn gặp chú.”
Trong phòng không có động tĩnh gì.
Diệp Trăn nặng nề nói với Thẩm Vi Nhân nói: “Thẩm tiểu thư, đây chính là phòng của chú nhỏ. Vừa rồi nghe cách nói của Thẩm lão gia, hình như hai người là bạn bè?”
Thẩm Vi Nhân bình đạm gật đầu, “Vâng.”
Với một chữ ngắn ngủi này, Diệp Trăn càng thấy kỳ quái.
Bây giờ trong mắt Thẩm Vi Nhân hoàn toàn nhìn không ra sự ghen ghét của hai năm trước, ánh mắt nhìn thẳng vào cô, giống như chỉ đang nhìn một người xa lạ mà thôi. Cô ta thật sự từ bỏ oán niệm, hay là do che giấu quá kĩ nên cô không nhìn thấu được?
“Bà Lục, cô yên tâm, tôi sẽ cố khuyên anh ấy, không có chuyện gì thì cô có thể đi chào hỏi khách khứa trước, không cần phải để ý đến tôi đâu.”
Diệp Trăn nhìn cô ta một lúc, sau đó cười nói: “Vậy tôi đi trước.”
Thẩm Vi Nhân né sang một bên, giống như thật sự đã phá tan hiềm khích lúc trước với Diệp Trăn, không có chút khúc mắc nào. Cô ta nhìn Diệp Trăn rời đi, sau đó gõ cửa phòng.
“Mở cửa, là tôi.”
Thẩm Vi Nhân đứng ở ngoài cửa chờ trong giây lát, sau đó cùm cụp một tiếng, cửa phòng đang đóng chặt khẽ mở ra một khe hở.
***
Thẳng đến tận đêm khuya, khách khứa đến đây viếng thăm giờ mới lục tục rời đi, tiếng thở dài bao phủ dần tiêu tán, không khí trở nên im lặng.
Ánh đèn trong linh đường vẫn chưa tắt.
Diệp Trăn dọn giường cho Chúc Chúc xong lại tới linh đường, cô mệt mỏi suốt một ngày, Lục Bắc Xuyên chắc chắn còn mệt hơn cô.
Quả nhiên, đi đến linh đường xem, người ban ngày đóng giữ linh đường đã rời đi, toàn bộ nơi này chỉ còn lại một mình Lục Bắc Xuyên đang quỳ gối trước di ảnh của Lục lão gia.
Linh đường có gió lùa vào, tiếng gió rít gào trong vườn, thổi qua ánh đèn yếu ớt dưới cây đại thụ khiến nó lắc lư.
Diệp Trăn cung kính dâng nén hương cho Lục lão gia, sau đó quỳ gối bên cạnh Lục Bắc Xuyên, cầm lấy đôi tay lạnh buốt của hắn.
“Mẹ đưa Chúc Chúc đi ngủ rồi, cả ngày hôm nay anh chưa ăn cái gì, em đã chuẩn bị cho anh một chút đồ ăn ở phòng ăn, anh đi ăn trước đi, em trông cho anh.”
Cha của Lục Bắc Xuyên – Lục Thiếu Nhân – là tên khốn, cho nên từ nhỏ Lục Bắc Xuyên đã hoàn toàn được Lục lão gia nuôi nấng. Mỗi một lời hay hành động của hắn đều được Lục lão gia chỉ bảo, có lẽ Lục lão gia chỉ coi Lục bắc Xuyên là người thừa kế, nhưng ông vẫn bỏ ra rất nhiều tâm huyết để bồi dưỡng cháu trai mình.
Trên con đường trưởng thành của Lục Bắc Xuyên, Lục lão gia giữ một dấu ấn vô cùng quan trọng.
Diệp Trăn cũng biết, bất kể Lục Bắc Xuyên đã từng xảy ra tranh chấp hay hiềm khích gì với Lục lão gia thì địa vị của Lục lão gia trong lòng Lục Bắc Xuyên vẫn không thể lay chuyển.
“Anh không đói, em đi ngủ trước đi, hôm nay anh muốn canh đêm cho ông.” Trong giọng nói của Lục Bắc Xuyên không giấu được sự mệt mỏi.
Lúc cô ở phòng khách chào hỏi khách khứa cũng nghe được chút lời bàn tán.
Người khác thì khóc lóc bi thương ở linh đường, duy chỉ có Lục Bắc Xuyên là nửa giọt nước mắt cũng chưa từng rơi, lại còn là người được Lục lão gia nuôi nấng từ nhỏ, quả nhiên người có ý chí sắt đá.
Cô biết, không phải Lục Bắc Xuyên không rơi nước mắt, mà là không thể rơi.
Trách nhiệm to lớn gánh vác trên vai không cho phép hắn mềm yếu trước mặt người khác.
Nhìn ánh mắt không bận tâm của Lục Bắc Xuyên, Diệp Trăn nắm thật chặt bàn tay hắn, cô nhỏ giọng nói: “Em canh với anh.”
Ánh mắt Lục Bắc Xuyên khẽ lay chuyển, cả người hình như rất cứng ngắc, gian nan giật giật cổ, quay đầu nhìn về phía Diệp Trăn.
Diệp Trăn không muốn hắn từ chối, “Em muốn báo hiếu ông một lần cuối cùng.”
Lục Bắc Xuyên nhấp nhô yết hầu, như muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng vẫn không nói.
Tiếng gió rít gào trong sân càng mạnh thêm, ngọn nến trong linh đường chập chờn lắc lư.
Linh đường quá lạnh, một mình hắn không đủ để chống cự cái lạnh thấu xương này.
Lục Bắc Xuyên ôm lấy Diệp Trăn, hôn lên đỉnh đầu của cô, “Được, chúng ta cùng nhau đưa tiễn ông.”
Diệp Trăn dựa sát vào người Lục Bắc Xuyên, một mực nắm chặt bàn tay lạnh buốt của hắn trong lòng bàn tay mình, muốn truyền nhiệt độ của mình sang tay hắn.