Đọc truyện Tội Lỗi Không Chứng Cứ – Chương 37: Phần V – Hệ Phương Trình Không Có Cách Giải
Dịch giả: Hương Ly
Triệu Thiết Dân, dưới sự dẫn đường của Chi cục trưởng Chi cục công an khu vực và Phó dủ cục trưởng quản lí trinh sát hình sự, bước ngay vào phòng làm việc của Lâm Kỳ.
Chi cục trưởng giới thiệu: “Đội trưởng Lâm, đây là đội trưởng Triệu, chắc các vì đã quen nhau từ trước nhỉ, tôi không cần giới thiệu nhiều nữa, bây giờ vụ án này sẽ giao cho tổ chuyên án của Sở Công an thành phố phụ trách, chúng ta cần phải dốc toàn lực để giúp đỡ cho công tác của tổ chuyên án.”
Lâm Kỳ gật đầu. Trong công tác trước đây, anh và Triệu Thiết Dân đã tiếp xúc với nhau vài lần, cả hai người đều không xa lạ với nhau, Triệu Thiết Dân từng phá được mấy vụ án lớn, trong hệ thống công an toàn thành phố rất là nổi danh, anh ấy là đội trưởng của chi đội, cùng cấp bậc với Chi cục trưởng chi cục bọn họ, cao hơn anh mấy cấp bậc liền. Sau khi đã bố trí xong xuôi, Triệu Thiết Dân yêu cầu tập hồ sơ và những ghi chép điều tra, Triệu Thiết Dân nói: “Tôi sẽ ngồi ở trong văn phòng của cậu để đọc, có câu hỏi gì sẽ hỏi cậu luôn.”
“Không vấn đề gì.”
Tiếp đó, Triệu Thiết Dân sang phòng Hội nghị nhỏ ở bên cạnh, tỉ mỉ đọc tập hồ sơ vụ án, những ghi chép điều tra vụ án, những người mà ông dẫn đến thì làm công tác gặp gỡ với những người liên quan của chi cục làm theo sự phân công để tìm hiểu tình hình vụ án.
Ông tỉ mỉ xem mấy lần liền bản ghi chép điều tra khám xét hiện trường vụ án, khi lật giở đến điều tra mối quan hệ của Từ Thiêm Đinh, ông lật giở rất nhanh vì bây giờ đã biết hung thủ giết tên tiểu lưu manh này thật không ngờ lại là hung thủ của một chuỗi án mạng lớn. Lúc trước khi điều tra về những người có khả nghi, những người được hỏi đến đều là những người từng xảy ra mối bất hòa với tên lưu manh đó, những người này đều là những người dân thường, khả năng có thể gây ra chuỗi án mạng lớn như vậy vô cùng nhỏ bé.
Đúng lúc ông đang nhanh chóng lật giở qua bảng ghi chép mối quan hệ xã hội, cái tên của một người lọt vào trong tầm mắt ông.
“Lạc Vấn?” Ánh mắt ông dừng lại trên cái tên này, tiếp sau đó liền nhìn về phần giới thiệu thân phận của người này, “Cố vấn kĩ thuật, Chủ tịch Hội đồng quản trị của công ty Trách nhiệm hữu hạn cổ phần máy vi trắc lượng XX?”
Ông khẽ chau mày, lẩm bẩm: “Cái tên Lạc Vấn này không có nhiều, chẳng lẽ lại là Lạc Vấn ở thành phố Ninh sao? Hơn nữa công việc lại đúng là vi trắc lượng”.
Rồi lại xem độ tuổi, 48 tuổi. Rồi lại xem hộ tịch, đúng là người của thành phố Ninh.
“Đúng là anh ấy thật sao?”
Triệu Thiết Dân ngay lập tức trở lại văn phòng của Lâm Kỳ, hỏi: “Cậu đã từng gặp người này chưa?”
“Tôi chưa gặp, ông ta là do cấp dưới của tôi điều tra, phỏng vấn.”
Triệu Thiết Dân vội bảo Lâm Kỳ hãy gọi Tiểu Lý – người đã phỏng vấn Lạc Vấn đến, mượn vi tính của Lâm Kỳ, tìm ra được một bức ảnh ở trong bản tin của mạng nội bộ công an, chỉ cho Tiểu Lý, hỏi: “Lạc Vấn mà cậu gặp, có phải là ông ấy không?”
Tiểu Lý nhìn một lát, rồi trả lời: “Đúng là ông ấy, nhưng người bên ngoài già hơn trong ảnh nhiều.”
Triệu Thiết Dân gật đầu: “Đương nhiên, đây là ảnh chụp từ nhiều năm trước rồi.” Ông khẽ chau mày: “Thật không ngờ anh ấy lại sống ở thành phố Hàng.”
Lâm Kỳ hỏi vẻ băn khoăn: “Đội trưởng Triệu, anh nghi ngờ nhân vật có tên Lạc Vấn này có vấn đề à?”
Triệu Thiết Dân bật cười, lắc đầu: “Sao anh ấy lại có vấn đề được, tôi chỉ ngạc nhiên khi thấy anh ấy đến thành phố Hàng, lại còn trùng hợp bị các anh thẩm vấn.”
“Người này có lai lịch gì không?” Lâm Kỳ hỏi.
“Anh có biết Đội trưởng đội Kĩ thuật hình sự của công an thành phố Ninh quản lí hai ban lớn về Bác sĩ pháp y và Giám định vật chứng của họ không?”
“Hình như… hình như là họ Lạc, chính là ông ta ư?”
Triệu Thiết Dân gật đầu: “Đúng vậy, là bác sĩ pháp y cấp 1 của quốc gia, chuyên gia cao cấp đặc biệt, trong danh sách Pháp y học và khám xét vật chứng học đều xuất hiện tên ông ấy, trước đây còn là thành viên của tổ chuyên gia của Sở Công an tỉnh, chưa đến 40 tuổi đã là Trưởng ban của ban Kĩ thuật hình sự thành phố Ninh.”
Lâm Kỳ nhìn giới thiệu thân phận của Lạc Vấn ở trên bản ghi chép điều tra, nói: “Sao ông ấy lại từ chức để đi làm doanh nghiệp vậy?”
Triệu Thiết Dân cười nói: “Chắc chắn là doanh nghiệp đã trả nhiều tiền thù lao hơn, cậu thấy ông ấy ở trong một công ty lớn, chức vụ là Chủ tịch Hội đồng quản trị, Tổng cố vấn, chắc là thu được rất nhiều tiền.”
Tiểu Lý nói: “Đúng vậy, lúc đó ông ấy còn đi một chiếc xe Audi Q7 kìa.”
Triệu Thiết Dân nói: “Thấy chưa, nếu như anh ấy tiếp tục ở trong thế chế, đương nhiên anh ấy là nhân viên kĩ thuật, lương cao hơn những người nhân viên công vụ như chúng ta, nhưng có tiền cũng không tiện để mua chiếc xe sang, như vậy sẽ gây ra lời đàm tiếu. Cậu thấy đấy, anh ấy bây giờ đi làm công ty tư nhân, nhiều tiền hơn, muốn tiêu tiền thì cũng không bị nhiều qui tắc gò bó. Phải rồi, lúc đó các cậu gặp anh ấy, anh ấy có đưa ra lời kiến nghị gì về vụ án cho các cậu không?”
Tiểu Lý lắc đầu: “Chẳng nói gì cả, chúng tôi cũng không biết ông ấy trước đây là một bác sĩ pháp y, nhìn dáng vẻ ông ấy hình như cũng chẳng hề quan tâm gì đến nạn nhân cả.”
Triệu Thiết Dân khẽ thở dài: “Sao cứ sau khi không làm cảnh sát nữa, đều không có hứng thú gì với vụ án nữa cả?” Ông đồng thời nghĩ đến Nghiêm Lương.