Bạn đang đọc Tôi Lỡ Thích Cô Rồi Sao Đây ?: Chương 67
Ở nhà Duyên
Lúc Duyên xuống nhà để đến nhạc viện luyện tập, thì mẹ chị ta gọi chị ta vào phòng nói chuyện một lát. Mặc dù cảm thấy có lỗi với Linh nhưng đại nhạc hội chị phải dùng nhiều thủ đoạn khác nhau mới có thể đường đường chính chính bước vào thì làm sao có thể bỏ được, cho dù chị đã từng có ý nghĩ đó.
– Có chuyện gì sao mẹ _ Duyên ngồi xuống cạnh mẹ
– Con với Vương tiến triển tới đâu rồi _ mẹ hỏi
– Sao mẹ lại hỏi thế…tới đâu là tới đâu chứ _ Duyên cười
– Không phải con thích thằng bé đó sao _ mẹ cười
– Mẹ này… _ Duyên ngại
– Mẹ đã nói chuyện với chị Thuý ( mẹ của Vương ) rồi…ta định để hai nhà làm thông gia
– Sao cơ _ Duyên ngạc nhiên
– Định để hai đứa đính hôn trước sau đó mới quyết định tiếp _ mẹ chị vuốt tóc chị
– Làm sao…có thể chứ _ Duyên ngỡ ngàng
– Sao lại không thể chứ…mẹ với chị nhà bên đã chọn ngày cho hai gia đình gặp nhau rồi, con chỉ cần tới đó thôi là được
– … _ Duyên chẳng biết nói gì nữa
– Đi tập thì đi đi…có gì tối mẹ tới đón con đi mua ít đồ, phải đẹp trong mắt nhà người ta chứ
– … _ Duyên chỉ cười rồi đứng dậy
***
Nó ở lỳ trong phòng cả ngày, chỉ đợi cho tới chiều để đến nhạc viện luyện tập theo lịch của các giáo sư chịu trách nhiệm với mỗi đứa ở đó. Hết ngồi làm bài tập, rồi nằm dài trên giường, hết kéo đàn rồi lại chơi điện tử trên máy tính, nó cũng chẳng thèm mua lại điện thoại, cần gì điện thoại chứ cũng chẳng để liên lạc với ai cả. Những bức hình nó từng chụp với Ân nhiều lần mở ra tính xoá mà chẳng đủ can đảm bấm nút bây giờ có thể thanh thản vứt bỏ tất cả rồi, có thể quên hết mọi thứ, về Ân và cả về hắn nữa.
– Hãy là mày đi Băng à _ đang nằm nó ngồi dậy vỗ vỗ mặt mình
– Mày phải vui vẻ lên…trước khi đi mày phải làm hết những gì mày thích, thích làm gì thì phải làm đó…. _ nó vuốt vuốt tóc
– Đúng rồi, phải làm tất cả những gì mình thích
Nó đứng dậy, tới gần cái điện thoại bàn bấm gọi cho Pin, trong đầu có chỉ có 5 số điện thoại là nó nhớ thuộc lòng trừ trường hợp mất điện thoại, đó là mẹ nó, số của Pin, số của Ân số của Vương và số của hắn.
– Anh Pin hả _ nó nói
– “ Anh đây…sao, chịu về nhà rồi hả “
– Về rồi….anh rảnh không, tới nhà em làm tài xế cho em đi _ nó cười
– “ Định làm gì “
– Làm tất cả những gì mình thích thôi
– “ Ok…tới liền đó “
– Nhanh nha, em đợi á
– “ Ok “
Nhận được sự đồng ý của anh nó nhanh chóng mở tủ ra, chọn ình một bộ đồ màu sắc để điểm tô lại cho cái nhan sắc thê thảm của nó từ sau giánh sinh tới giờ, rồi vào nhà tắm thay đồ nhanh nhất có thể. Quay lại lấy cái ba lo nhét vài thứ vào bên trong rồi cầm cây đàn xuống nhà, vì nó nghe thấy tiếng còi xe của Pin ở dưới. Từ trên gác nó nhìn xuống thấy Pin đi chiếc mui trần màu đen khá nổi bật và mạnh mẽ, nó phóng như bay ra ngoài.
– Cảm ơn cô _ nó cảm ơn cô giúp việc vì mở cổng cho Pin
– … _ cô không nói gì mà chỉ cúi đầu chào nó
– Nếu mẹ cháu có gọi về thì nói cháu đến nhạc viện nha cô
– Dạ
– Cháu đi đây _ nó vẩy tay chào cô giúp việc khi nó lên xe
Nó cười tươi khi nhìn thấy Pin, thật sự tâm trạng của nó lúc này rất tệ nhưng không thể cứ như thế mà ra đường được, bộ đồ nó mặc cũng nổi bật không kém. Một chiếc quần đùi màu trắng rách, áo dây ngắn, bên ngoài nó mặc một chiếc áo thun đen cổ rộng lệch vai, tóc thả dài và đội một chiếc mũ len beanie chóp cao kết hợp với chiếc balo da lộn màu đen nhìn nó nổi bật hẳn lên trong hai màu trắng và đen.
– Có vẻ vui nhỉ _ Pin nhìn nó
– Không thể buồn mãi được _ nó nhìn anh
– Tính đi đâu đây
– Chở em tới tiệm cắt tóc đi
– Làm gì
– Thế khi anh tới tiệm cắt tóc thì làm gì _ nó chống tay lên cằm nhìn anh
– Em tính cắt tóc sao _ anh nhìn bộ tóc dài của nó
– Cũng có thể…em tính nhuộm tóc nữa, em thích màu tím
– Em có bị gì không vậy
– Bị gì là bị gì…lâu lâu thay đổi phong cách tí thôi
– Tóc đang dài tự nhiên đi cắt
– Thích thôi _ nó vuốt vuốt tóc
Anh dừng xe trước một salon lớn có tiếng ở ngay trung tâm thành phố, nó chẳng đợi anh cho phép đã tự nhiên bước vào trước và ngồi xuống ghế.
– Ủa anh Pin…anh tới cắt tóc à _ chủ quán nói khi thấy Pin vào sau
– Không phải tao…mà là con bé _ anh chỉ nó
– Cô bé này sao…tính làm gì đây _ anh chủ quán tới chỗ nó vuốt vuốt mái tóc dài của nó
– Em muốn cắt tóc ngắn…rồi nhuộm nữa…anh tư vấn thử cho em đi
– Em thất tình à _ anh chủ quán cười
– Gì _ nó quay lại nhìn anh chủ quán
– Chỉ có mấy người thất tình mới cắt tóc thôi à…muốn nổi loạn phảu hơm _ anh chủ quán cười
– Anh nè… _ nó chẳng thể cười nổi
– Đừng có chọc điên con bé _ Pin nói
– Anh có cắt cho tôi không…nếu không…
– Được rồi…anh sẽ cắt tóc cho em, ok
– Vậy anh làm đi _ nó nói
Anh chủ quán bắt đầu cầm kéo lên cắt tóc cho nó, anh cắt từng chùm tóc của nó rơi xuống, từng cọng tóc rơi tung toé xuống sàn nó nhìn thấy mà lòng đau thắt lại, nhìn tóc rơi sao tim nó đau thế không biết, chỉ là vứt bỏ hết thôi mà, giống như bây giờ nó quyết tâm cắt bọ tóc từ bé tới lớn chưa tới dám đụng đến lần nào.
Sau khi hoàn tất mọi thứ nhìn nó hoàn toàn khác, giống như trở thành một con người mới vậy, phong cách có, quậy phá có, nữ tính có luôn. Mái tóc ngang vai được retro sóng nước nhìn mái tóc rất bồng bềnh, anh nhuộm ombre đen hồng – tím, bên phía tóc phải anh nhuộm thêm cho nó một lai ngược màu với toàn quả đầu tím _ đen hồng, nhìn nó chất lắm luôn. Nó còn không tin vào nó đang ngồi ngay đây nữa mà, thiệt là một người hoàn toàn khác.
– Đẹp _ Pin đứng khoanh tay nhìn nó
– Em cũng thấy đẹp….nó chất quá _ nó mỉm cười nhìn Pin qua gương
– Ok chứ…anh chưa làm cho ai mà đẹp như em cả _ anh chủ quan nói
– Anh không phải nịnh đâu _ nó đứng dậy
– Để anh thanh toán cho _ anh đưa ví ra
– Không…tiền của em _ nó nói
Nó đưa cho anh chủ quan hai tờ 500 rồi bỏ đi, nó bo cho anh cái tiền anh nịnh nó, nó ghét nhất kẻ nào nịnh nó như thế. Ra xe nó liền kéo cái kính chiếu hậu trong xe của Pin ra nhìn nó, thiệt tình nó cứ tủm tỉm cười suốt à.
– Có cá tính _ anh vào xe nổ máy
– Cảm ơn anh _ nó cười
– Muốn đi đâu nữa _ anh lái xa trên đường
– Mua đồ _ nó mất một lúc suy nghĩ mới nói
– Em có cả tủ đồ rồi còn không đủ sao
– Tóc này thì không thể mặc mấy cái bộ bánh bèo đó được _ nó vuốt vuốt bộ tốc mới của mình
– Tóc này thì vuốt gì được _ anh nhìn cái tay của nó ngượng ngượng
– Hì…công nhận, làm gì còn tóc mà vuốt nữa _ nó cười
Pin đưa nó đến những shop quần áo dành cho teen như nó, ở tiệm đầu tiên nó mua được vài cái quần jeans rách nhìn rất chất, tiệm thứ 2 nó chọn ình được 2 cái áo thun cá tính, 2 chiếc váy da bó, vài chiếc áo khoác và vài chiếc sơ mi from dài cách điệu, nơi thứ 3 nó với anh dừng chân là tiệm phụ kiện, nó lựa ình rất nhiều phụ kiện tay chân khác nhau, nó cũng không quên tặng cho Pin một cái lắc nam cá tính. Nó đoán anh sẽ không bao giờ đeo nó, vì công việc nên anh sẽ không đeo nhưng nó vẫn tặng anh, vì giờ nó còn ai để tặng nữa đâu chứ.
– Cái này…anh đeo hợp đó _ nó tự đeo vài tay cho anh
– Tặng anh à
– Ờ…coi như quà cảm ơn
– Cảm ơn mà ít thế hả
– Đẹp quá _ nó đưa tay Pin lên ngang tầm mắt _ em chọn có khác
– Tự tin quá
Một đống túi sách ở phía sau xe, nó chỉ nhìn đống đồ đó mà mỉm cười thôi, còn biết nói gì nữa, tất cả những gì nó thích làm ngày hôm nay đã làm rồi có lẽ sau này sẽ không hối tiếc. Pin đứng cạnh nó xoa xoa mái tóc ngắn của nó khiến cho đầu nó bị xù lên nhưng khi xù lên nhìn nó bụi và dễ thương hơn nhiều.
– Còn một việc nữa…anh đưa em tới nhạc viện được chứ
– Còn đống đồ này _ Pin chỉ vào đống đồ
– Sau khi đưa em tới nhạc viện anh cứ về trước, đừng đợi…ghé về nhà em đưa đồ lên phòng hộ em là được rồi _ nó vào xe
– Rồi em đi gì về _ anh nổ máy
– Xe buýt…hôm nay em lại muốn đi xe buýt về nhà
– Có an toàn không _ Pin lái xe ra đường lớn
– Em lớn rồi mà _ nó vỗ vai Pin
Hai anh em tạm biệt nhau trước cổng nhạc viện, nói thiệt ngay cả bác bảo vệ còn nhận không ra nó nữa là, 1 năm 365 ngày nó phải tới đây 320 ngày rồi suốt 12 năm trời làm sao bác nhầm nó với ai được vậy mà hôm nay bác nhận không ra nó. Nó bước vào nhạc viện mà ai cũng phải ngước nhìn nó một lần, nói thật chẳng ai dám nhuộm cái quả đầu như nó đâu.
♪♫♪♫♪♫ ♪♫♪♫♪♫ ♪♫♪♫♪♫ ♪♫♪♫♪♫
Nó giật mình khi nghe thấy có tiếng nhạc trong balo, vội mở cặp ra để xem đó là cái gì, thì thấy một hộp điện thoại mới nhất hiện nay đang nằm trong cặp mình, nó mở ra xem thì đó là Pin, đó là số điện thoại của Pin còn lưu tên là anh Pin nữa chứ.
– Anh để nó trong balo em sao _ nó hỏi
– “ Quà đó “
– Vụ gì mà tặng quà
– “ Quà xin lỗi…không phải vì anh em mới mất điện thoại à “
– Mệt anh ghê á…mai em qua….
– “ Cấm trả lại…trả lại anh giục đi đó “
– Gì…
– “ Cứ giữ lấy mà dùng…anh chỉ gọi để thông báo em biết thôi, lát về cẩn thận “
– Anh Pin…
– “ Hử “
– Cảm ơn nha
– “ Không có gì “
– Đừng cho ai biết số điện thoại của em…kể cả anh Vương và…
– “ Ok…anh hiểu, anh biết mà “
– Bye anh
– “ Bye “
Nó nhìn chiếc điện thoại trên tay mà cứ tủm tỉm cười, nó vội lục tìm máy ảnh đầu tiên, phải lưu giữ lại cái khoảnh khắc này chứ, bộ đầu mới, phong cách mới, con người mới bước vào nhạc viện cũ chứ.