Tôi Lỡ Thích Cô Rồi Sao Đây ?

Chương 5


Bạn đang đọc Tôi Lỡ Thích Cô Rồi Sao Đây ?: Chương 5

5 năm trước.
Nó đang luyện tập violin trong phòng tập của nhạc viện thì có tiếng chân bước vào làm nó dừng việc luyện tập lại. Quay lại để xem vị khách không mời mà đến là ai, thì ra là Duyên của khoa múa nghệ thuật.
–          Chào _ nó hạ tay cầm vĩ xuống
–          Chị có chuyện muốn nói với em _ Duyên khoanh tay trước ngực nói
–          Nói đi _ nó hạ nốt tay cầm đàn xuống rồi đặt đàn với vĩ vào hộp
–          Em biết Vương với Ân là bạn thân rồi chứ _ Duyên hỏi
–          Ba tụi em lớn lên cùng nhau mà chị hỏi vậy không thấy buồn cười sao _ cái cách nói chuyện của Duyên làm nó không thể tôn trọng Duyên được
–          Quan hệ của em với hai người đó là gì ?
–          Anh em
–          Hình như không đơn giản như vậy
–          Vậy chị muốn bọn em có quan hệ gì, bạn bè hay người yêu _ nó nhếch môi cười đều
–          Một con nhóc 12 tuổi như mày thì biết gì mà đòi yêu đương _ Duyên tức giận
–          Vậy sao chị phải quan tâm đến mối quan hệ của chúng tôi chứ _ nó đứng thẳng lưng nhìn Duyên
–          Giữa 2 người đó mày chọn ai _ Duyên kìm cơn tức giận lại hỏi
–          Sao tôi phải nói lựa chọn của mình cho chị biết chứ _ nó tiến lại gần Duyên
–          Đồ lẳng lơ, mày chỉ biết dụ dỗ người khác thôi _ Duyên dơ tay lên tát nó  một cái





1 năm trước
Nó bước ra khỏi nhà vệ sinh thì gặp Duyên đứng trước cửa, hơi giật mình khi thấy Duyên đứng đợi nhưng nó nhanh chóng lấy lại bình tĩnh để bước đi coi như không biết.
–          Nói chuyện chút đi _ Duyên lên tiếng
–          Chuyện gì _ nó dừng lại
–          Tránh xa anh Vương ra xíu đi, lúc nào hai người cũng đi với nhau không sợ người ta nói này nói nọ à _ Duyên nói
–          Chúng tôi có gì mà sợ người ta nói, anh em không đi cùng nhau chẳng đi cùng chị _  nó cười nửa miệng

–          Không phải đã nói là đừng có đến gần anh ấy nữa sao, cô đâu có bị điếc _ Duyên hét lớn
–          Là anh ấy đến gần tôi mà _ nó nhướn một bên  mày lên
–          Là mày khiêu khích t trước tốt nhất nên tránh xa anh ấy mà tao ra, không thì đừng có trách _ Duyên cầm hai vai nó rồi đẩy mạnh làm nó bị tẽ xuống sàn
Với nó Vương chẳng là gì cả, ngoài vị trí của một người anh trai Vương còn là một người bạn một người thầy. Vì nhịn nên nó đã không nói, nhưng một khi Duyên đã muốn đấu với nó thì nó sẽ sẵn lòng tiếp.





Trở về hiện tại, Vương vừa cười vừa nói chuyện với hai người kia, nó ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Duyên đang cười nói vui vẻ với Vương thì nhếch mép cười đểu. Đưa tay lên gỡ một bên phone xuống nó đứng dậy trước.
–          Đi trước đây _ nó nói
–          Cô chưa ăn xong mà _ hắn nhìn đĩa cơm của nó
–          Ăn no rồi _ nó nhìn hắn
–          Lên trước rồi tí anh lên _ Vương cười
–          Ăn xong đã rồi đi _ hắn nắm tay nó giữ lại
–          … _ nó khó chịu ra mặt nhìn hắn
–          Nếu không thích thì đừng ép Vĩ à _ Duyên nhìn nó nói
Nó hất tay hắn ra rồi quay lưng bỏ đi, vừa đi được vài bước nó dừng lại …
–          Một bữa ăn đắt tiền, phải không chị Duyên _ nói nhưng không quay lại nhìn mọi người
Nói xong nó bước đi tiếp, mặc ọi người có khó hiểu thì nó cũng không cần phải giải thích, với nó chỉ một người hiểu là được. Duyên tức lắm khi bị nó nói như vậy, đúng thật Duyên từng phải bỏ tiền ra để có thể ngồi cùng bàn với Vương cùng ăn cơm như vầy 1 năm trước. Nhưng từ khi nó vào học Vương đã không còn cùng ăn với Duyên nó, dù Duyên có làm gì cũng không được như ý. Hắn nhìn thái độ của Duyên, rất tức giận, tay còn nắm lại thành nắm đấm, hắn nghĩ mối quan hệ của Duyên với nó không tốt như những gì Duyên kể cho hắn nghe. Có thể chỉ là lịch sự nên Duyên mới nói như thế thôi.
–          Ý con bé là gì _ Vương hỏi Duyên
–          Em không biết _ Duyên cười gượng
–          Anh chẳng hiểu…thôi ăn đi _ Vương nhìn Duyên rồi nhìn hắn
Sauk hi rời khỏi nhà ăn, nó cầm hộp đàn đi thẳng tới phòng nhạc cụ, vì chưa quen đường đến nó nên nó phải mất không ít thời gian mới tới đó được. Tới nơi nó đặt “ nhím “ lên cây piano trắng giữa phòng rồi tiến lại gần cửa sổ mà mở tung cửa ra cho gió lọt vào bên trong. Chống hai tay lên thành cửa sổ nó đưa nửa người trên của nó ra khỏi cửa sổ để gió tạt vào mặt và luồn qua tóc bay phấp phới. Nhắm mắt để cảm nhận mọi vật, nó hít một hơi thật sâu rồi mở mắt ra bỗng mọi thứ nó cảm nhận đều trở nên nhẹ nhàng hơn.
–          Thoải mái quá _ nó cười với gió
–          Làm gì vậy _ Vươg mở cửa bước vào

–          Ở đây thư giãn không đã bằng trên sân thượng _ nó đứng thẳng quay lại nhìn anh _ ở đây gò bó hơn thì phải, hì
–          Có ngày lộn cổ ra khỏi đó cho xem _ anh tiến lại gần cây piano mở nắp ra
–          Từ ngày em biết cách thư giãn này thì tới giờ phải gần 10 năm rồi…em vẫn chưa bị ngã bao giờ _ nó tới lấy cây nhím của mình ra
–          Nhỡ đứa nào ghét em xô em ngã thì sao _ anh ngồi vào ghế nhìn nó
–          Nó sẽ chết theo em…em sẽ ám nó cho tới khi nó nhảy xuống chung với em _ mặt nó đanh lại
–          Khà khà…làm gì mặt anh tái mét vậy _ nó búng vào trán anh một cái đau điếng
–          Ya…đau quá _ anh đưa hai tay lên xoa xoa cái trán
–          Tập đi anh _ nó đưa đàn lên vai trái rồi nhìn anh
–          Ok
Anh đặt hai tay lên phím đàn dương cầm bắt đầu những nốt nhạc đầu tiên. Được vài ba nốt nhạc nó cũng bắt đầu đưa vĩ lên kéo để hòa vào làm một trong nền intro của anh. Nó nhắm mắt lại để cảm nhận toàn bộ sự tinh tế của bản nhạc, anh liếc mắt qua nhìn nó mỉm cười. Hình ảnh của nó lúc này rất đẹp, không có một nét buồn nào trên khuôn mặt này hết, không còn nỗi niềm nào vướng bận trên đôi mắt nhắm chặt kia. Anh đã thích người con gái đứng trước mặt anh đây, cùng lớn lên cùng học chung nhưng chưa một lần anh có cơ hội để nói cho nó biết. Cả hai cùng cảm nhận sự thăng hoa trong từng nốt nhạc mình cất lên. Lúc kết thúc nó từ từ hạ vĩ xuống rồi mở mắt ra nhìn anh.
–          Không ổn lắm _ nó nói
–          Sao?
–          Kiểu này thì làm sao anh với em ra trường được _ nó hạ đàn xuống đặt vào hộp
–          Có chỗ nào không đúng sao _ anh nói
–          Hình thức lẫn cách thức đều ok, nhưng….cảm xúc phần piano của anh hơi xáo trộn _ nó nhìn anh
–          Đúng là con gái của bậc thầy cảm thụ âm nhạc mà _ Vương đứng dậy đóng hộp đàn lại
–          Cơ mà…nếu mình đi thi á….người ta sẽ không đi thi được _ nó nói với vẻ mặt buồn rầu
–          Người ta thi thì cứ thi chứ _ anh hơi thất vọng khi bị nó phát hiện ra cảm xúc của mình
–          Mình đàn hay vậy giật mất giải của người ta rồi họ thi để làm gì nữa _ nó nhìn anh
–          Hả ?….à, hì…nhỏ này, em làm anh hết hồn à, tưởng gì to tát chứ _ anh phì cười làm nó cười theo
♪♫♪♫♪♫_ tiếng cello
Dù đi đến cuối đường
Anh vẫn ngoái nhìn ra phía sau
Anh có cảm giác em đang chờ
Chờ anh trở về

Cảm ơn em đã đến bên anh
Anh cần em
Người con gái của riêng anh
Hãy là của riêng anh thôi
♪♫♪♫♪♫_ tiếng cello
Nó đưa tay vào túi váy cầm điện thoại ra để xem ai gọi.
–          Mẹ em gọi _ nó nhìn anh rồi đi ra ngoài để nghe điện thoại
–          Em vẫn còn giữ bài hát đó sao….nếu Ân không về nữa thì em có bỏ nó đi không _  Vương nói khi nó đi ra ngoài
–          Con nghe mẹ ơi _ nó nói
–          ‘ Chiều nay có kiểm tra gì không ‘
–          Không mẹ à
–          ‘ Vậy xuống sân đi, mẹ đang đứng đợi con dưới này ‘
–          Làm gì vậy mẹ
–          ‘ Xuống rồi mẹ nói sau ‘
Nói xong mẹ nó cúp máy chưng hửng làm nó tò mò, sao phải về chứ, không phải mẹ nó cấm nó không được nghỉ học sao. Lắc đầu không biết chuyện gì đang xảy ra nữa, nó mở cửa bước vào.
–          Bà ấy nói gì _ anh hỏi
–          Em về đây, hình như đang đợi em ở dưới _ nó cầm hộp đàn lên
–          Có chuyện gì à
–          Em không biết nữa
–          Bài hát đó…. _ anh nói khi nó bước ra tới cửa
–          Bài hát nào _ nó quay lại nhìn anh
–          Bài hát đó….
–          Mà thôi…không có gì, em về đi _ anh nói
–          … _ nó nhìn anh khó hiểu _ anh xuống sau nha
Khi nó đi anh đấm vào không trung hết sự nhút nhát của mình. Đáng lẽ anh có thể hỏi nó về bài hát mà Ân để lại cho nó lúc Ân đi. Đáng lẽ anh có thể nói cho nó biết tình cảm của mình đã cất giấu lâu nay mà chưa có cơ hội tỏ bày.
–          Mày ngu lắm Vương à _ anh tự nói một mình
Anh rút bao thuốc trong túi quần ra lấy một điếu rồi châm lửa. Hít một hơi thật sâu anh nhả khói trắng vào không gian trong phòng, mọi thứ cứ mờ mờ ảo ảo. Anh mỉm cười một mình, dựa lưng vào tường anh ngồi xuống, một tay đặt trên đầu gối, chân kia thì duỗi thẳng nhìn bước tường đối diện
Nó về lớp để thu dọn sách vở rồi mới xuống dưới, nó tính xin phép giáo viên rồi mới về nhưng lúc đi gặp thì cô nói mẹ đã xin phép cho nó nên nó không cần xin phép nữa. Đeo ba lo lên vai, một tay cầm “ nhím “ nó bước ra khỏi lớp.  Mới ra khỏi cửa nó gặp hắn bước vào, tránh qua một bên để lấy đường đi ra thì nó lại bị hắn cản lại.
–          Nói chuyện chút đi _ hắn nói
–          Tránh ra _ nó nhìn hắn
–          Nói chuyện một chút rồi hãy đi _ hắn nắm tay nó kéo ra khỏi lớp

–          Làm cái gì vậy _ nó giật mạnh tay mình ra khỏi hắn _ tôi đang vội có gì nói sau đi
–          Vài phút thôi _ hắn nói
–          Tôi không phải người thích nói một câu hai lần đâu _ nó nói
–          Có chuyện gì giữa cô với Duyên vậy _ hắn hỏi
–          Phiền phức _ nó dùng hết sức của một đứa con gái đẩy hắn ngã rồi bỏ đi
Hắn đứng dậy để chạy theo nó thì bị lớp trưởng lớp nó cản lại, hắn tực muốn điên lên khi bị một đứa con gái chân yếu tay mềm xô ngã trước bao nhiêu người như vậy. Đã vậy còn gặp tên lớp trưởng 4 mắt cản mình lại, hắn nắm cổ áo lớp trưởng đòi đánh thì bị câu nói của lớp trưởng làm cho đứng hình.
–          Đừng đụng vào Lệ Băng _ lớp trưởng nói
–          Gì ? _ hắn vẫn chưa chịu buông áo lớp trưởng ra
–          Mấy cậu chắc không còn việc gì để coi nữa đúng không _ lớp trưởng lớp nó nhìn đám học sinh lớp khác đang đứng ngoài hành lang
–          Cậu nói vậy là ý gì _ hắn thả lớp trưởng ra
–          Lệ Băng không giống những đứa con gái nhà giàu khác đâu, vì vậy đừng đụng vào cậu ấy _ lớp trưởng sửa lại đồng phục của mình
–          Cô ta làm sao….nghĩ mình là con gái của hiệu trưởng WORST thì hống hách à
–          Thì ra cậu cũng điều tra chút ít về cậu ấy à…ba làm hiệu trưởng WORST, mẹ là giám đốc của bệnh viện, đúng là một gia đình giàu có nhưng không như chúng ta thấy đâu
–          Những gì cô ta thể hiện ra ngoài đủ thấy rồi, giàu có mà hống hách thì không bền đâu _ hắn quay lưng tính bỏ đi
–          Tôi nghĩ chuyện nên biết cậu không cần biết nên thôi bỏ đi… _ lớp trưởng lách hắn để bước vào lớp
–          Chuyện gì _ hắn giữ vai lớp trưởng lại
–          Ba mẹ bạn ấy ly dị từ khi bạn ấy lên 5, mặc dù rất giàu có nhưng bạn ấy lại thiếu thốn, thiếu thốn rất nhiều…một đứa với vẻ bề ngoài như bạn ấy rất giỏi đánh lừa kẻ ngu xuẩn như cậu _ lớp trưởng nói
–          Cậu dám… _ hắn trừng mắt ngạc nhiên
–          Một kẻ như cậu thì biết gì về bạn ấy mà nói, với hầu hết học sinh của học viện này cũng như nhạc viện WORST thì bạn ấy là thần tượng, ngoài việc đến trường đi học rồi chiều đến nhạc viện tối đến trung tâm thì bạn ấy không có thời gian rảnh rỗi để lo chuyện tầm phào của một kẻ mới đến như cậu gây ra đâu…phải nói thật tôi rất nể Băng, bạn ấy như một cỗ máy học vậy ngoài học ra bạn ấy chẳng biết gì hết…vì vậy tôi mong cậu đừng làm phiền bạn ấy, với gia đình bạn ấy đủ mệt mỏi rồi, việc phải đối phó với một ông bố nghiêm khắc thì không có mục tiêu nào gọi là cụ thể với bạn ấy cả, ngay cả một bà mẹ áp đặt nữa…. nếu thật sự gia nhập vào học viện BOUSTAN này thì làm ơn biết những chuyện cần biết đi _ lớp trưởng gạt tay hắn ra rồi vào chỗ ngồi
–          Nói vậy là ý gì chứ _ hắn đững thần người ra
Hắn quay lưng bỏ đi, khi tới hành lang đối diện với cổng trường cảnh nó đứng nhìn chiếc BMW màu trắng xám thu hút ánh nhìn của hắn. Dáng dấp nó đứng trước chiếc xe như đang sợ hãi điều gì đó vậy. Nó tiến lại gần chiếc xe đặt tay lên cánh cửa nhưng lại không dám mở nó ra. Hắn nheo mắt lại nhìn nó cho rõ hơn, chuyện gì khiến nó rụt rè như vậy, mới nãy còn hùng hồn lắm mà ta. Khi nó bước vào trong xe hắn chẳng còn thấy gì nữa, vì kính xe màu đen tắt đi tầm nhìn của hắn.
–          Chẳng lẽ những gì mình biết đều không phải sự thật sao _ hắn nói
Rút điện thoại ra, lướt lướt trên mặt điện thoại tìm số điện thoại của một người rồi bấm gọi.
–          ‘ Cậu gọi có việc gì không ‘ _ một người đàn ông bắt máy
–          Điều tra lại cho tôi thông tin của một người _ hắn nói
–          ‘ Ai cậu cứ nói ‘
–          Chu Lệ Băng, học sinh lớp 2-1 học viện BOUSTAN
–          ‘ Sẽ sớm có kết quả thôi ‘
Nói rồi người đàn ông kia cúp điện thoại, hắn nhìn ra ngoài cổng trường thì chiếc xe đã đi khỏi.
Đọc tiếp Tôi lỡ thích cô rồi…sao đây ? – Chương 6


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.