Tôi Lỡ Thích Cô Rồi Sao Đây ?

Chương 27


Bạn đang đọc Tôi Lỡ Thích Cô Rồi Sao Đây ?: Chương 27

Khi nó về tới nhà hắn thì nó đã ngủ thiếp trên lưng hắn rồi, vì trên đường đi nó khóc rất nhiều nên một mảng lưng của hắn ấm áp chứ không lạnh lẽo. Hắn bế nó lên phòng, mở tủ quần áo của mình ra lấy một cái áo sơ mi mang ra cho nó.
–          Khỉ thật….thay đồ như thế nào đây _ hắn nhìn bộ đồ ướt nhẹp của nó mà nói
–          Nhắm mắt mà thay thôi chứ sao bây giờ _ hắn thở dài nhắm tít mắt lại
Sau khi thay đồ xong cho nó thì hắn bế nó  nằm lại ngay ngắn rồi đắp chăn lại, cảm nhận được sự ấm áp của chăn gối nó vùi mình vào giữa chăn mà ngủ say sưa
–          Chắc cô khóc nhiều lắm
Hắn vuốt những cọng tóc còn vương trên mặt nó rồi cúi xuống hôn lên đôi mắt sưng vù kia một cái. Sau đó hắn đứng dậy vào phòng tắm, ngâm mình trong làn nước nóng mới là thứ hắn cần lúc này.
12 : 00 pm
3 : 00 am
5 : 00 am
6 : 00 am
6 : 30 am
–          “ Ấm quá “ _ nó nghĩ thầm
Mở mắt từ từ ra, ánh nắng sáng sớm chiếu vào khiến nó bỗng nheo mắt lại không thấy gì hết, nó cảm giác như có cái gì đó vòng qua eo nó, nhưng nó vẫn không biết đó là gì. Trở mình quay vào phía bên trong để tránh ánh nắng mặt trời, việc trở mình của nó làm cho khoảng cách giữa nó và hắn gần lại với nhau hơn. Mặt chạm mặt, môi chạm môi, nó mở to mắt để nhìn cái sinh vật đang nằm bên cạnh mình là ai, thiệt tình sao cái chuyện khó tin này lại có thể xảy ra chứ.
–          AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA
–          AAAAAAAAAA….cái khỉ gì vậy _ hắn cũng giật mình mà hét theo nó
Cả hai đứa nó ngồi dậy nhìn nhau, rốt cuộc cái chuyện gì đã xảy ra khiến nó phải rơi vào cái hoàn cảnh khó giải thích như vầy vậy nè. Nó sẵn chân đạp hắn một cái khiến hắn lộn nhào xuống giường, rồi vội kéo chăn chùm kín người lại.

–          Cô làm cái trò gì vậy _ hắn nhăn nhó đứng dậy hỏi
–          Câu đó tôi hỏi cậu thì đúng hơn
–          Tôi làm sao
–          Tại sao tôi lại ở đây…tại sao cậu lại ngủ cạnh tôi…à.. _ nó nhìn lại cái áo sơ mi quá khổ mình đang mặc _ tại sao tôi lại mặc áo của cậu, đồ của tôi đâu…chuyện gì đã xảy ra
–          Cô khóc ngoài đường, tôi đưa cô về nhà nhưng cô không chịu…do quần áo ướt hết tôi buộc phải thay đồ cho cô….
–          Ai thay đồ cho tôi _ nó hét lên cắt ngang lời hắn
–          Tôi
–          Cậu biến thái à _ nó cầm cái gối phi thẳng vào mặt hắn nhưng hắn né được
–          Ngủ chung giường là gì….nhà tôi chỉ có một phòng ngủ, cũng chỉ có một cái giường thôi, tối qua lạnh lắm tôi không thể ngủ dưới sàn nhà hay ngoài sofa được…giường của tôi có bộ sưởi ấm phía dưới vì vậy….
–          Đủ rồi…tôi muốn về, quần áo của tôi đâu
–          Giục rồi
–          Sao ….cậu nói lại tôi nghe coi _ nó hốt hoảng nhìn hắn
–          Ướt hết rồi
–          Có thể giặt rồi phơi lên là khô mà
–          Tôi không biết giặt đồ

–          Trời ơi…..điên mất thôi _ nó hét toáng lên rồi vùi mình vào trong tấm chăn to
–          Tôi sẽ ra ngoài một lát cô ở đây đi….sẽ về liền thôi _ hắn nói rồi quay lưng bỏ đi
Đợi đến khi hắn đi rồi, không còn tiếng động gì xung quanh đó nữa nó đạp tung chăn ra rồi đứng dậy nhìn xung quanh căn phòng hắn một lượt. Nó khá ngạc nhiên với cách trang trí và sắp xếp đồ đạc trong phòng, nó không tin nổi đây là phòng con trai nữa. Rất ngăn nắp, không bừa bộn, nếu so sánh thì có thể phòng hắn sạch và gọn gàng hơn phòng nó nữa. Nó thở dài xấu hổ, nhưng đó không phải điều khiến nó ấn tượng, điều ấn tượng là toàn căn phòng chỉ có 2 màu trắng và đen, tường màu trắng còn các vật dụng lại màu đen, từ tủ quần áo, tủ giày dép trang sức, bàn học, kệ sách thậm chí cả chiếc giường này nữa. Giường thì màu đen, ga giường thì màu trắng, chăn và gối thì màu đen. Muốn đi thăm quan căn nhà một lần, nghĩ là làm nó liền đứng dậy mở cửa bước ra.
–          Nguyên một hành lang dài mà chỉ có hai phòng thôi sao _ nó nhìn trái nhìn phải
Không biết điều gì cuốn hút nó nơi cuối hành lang kia, chân nó cứ bước mà không nghe theo sự điều khiển của bộ não của nó. Khi nó chạm tay vào cánh cửa thì nó chợt rùng mình vì cánh cửa lạnh tanh, cứ như căn phòng này bị bỏ trống lâu rồi. Nó mạnh dạn đẩy cửa bước vào bên trong, không bụi bặm mà lại bóng loáng. Căn phòng bên này được trang trí với màu ánh kim và trắng là chủ đạo, một số chi tiết như kệ, giá treo có màu xanh thạch lam làm điểm nhấn cho những thứ được treo trên nó.
–          Guitar ?!?
Nó lẩm bẩm đóng cánh cửa sau lưng lại mà tiến vào giữa căn phòng, cả một căn phòng rộng lớn mà chỉ treo toàn guitar các loại và màu sắc khác nhau. Nó quay lại nhìn cánh cửa mởi đóng, đúng là căn phòng rất đặc biệt nó được thiết kế rất tinh tế, đến nỗi khi đóng cánh cửa lại nó không còn nhận ra đâu là lối ra. Cánh cửa khít không kẽ hở hoà vào bức tường trước mặt nó, đàn được treo rất nhiều ở 3 bước tường, chỉ có một bức tường là trống trơn. Dưới chân bức tường đó là một chiếc guitar cũ kĩ, nó có niên tuổi khoảng gần 10 tuổi đời rồi. Nó bước lại gần cây guitar mà cầm lên cảm nhận sự lạnh lẽo của nó.
Cạch _ tiếng cửa mở ra làm nó giật mình quay lại
–          Cô làm gì ở đây _ hắn đanh giọng lại có vẻ tức giận làm nó hơi hoảng sợ
–          À…xin lỗi, tôi chỉ…. _ nó nhìn hắn rồi vội vàng đặt cây đàn về chỗ cũ
–          Ra khỏi đây _ hắn đứng qua một bên mở đường cho nó ra
–          Nó đã lạnh lắm rồi _ nó nói khi bước ngang qua hắn
–          Sao ?
–          Tôi nói cây đàn đã lạnh lắm rồi, cậu có phải là chủ của nó không vậy….nếu đã quyết định mua tất cả chúng thì cậu cũng phải có trách nhiệm hỏi thăm và chăm sóc chúng

–          Không phải tôi mua
–          Dù là được tặng thì cậu nghĩ người tặng nó có muốn cậu để nó lạnh lẽo như thế không
–          Người đó chết rồi thì làm sao nghĩ được nữa _ hắn cười nhếch mép
–          …. _ câu nói của hắn làm nó giật mình _ tôi….không cố ý….nhưng…tôi có thể…
–          Mẹ tôi đã đi mua nó và bị tai nạn giao thông mà chết…vào đúng ngày sinh nhật của tôi…đó là lý do tôi không muốn nhớ tới nó, nó làm tôi nhớ mẹ….
–       Chuyện đó….tôi thật sự xin lỗi cậu_ nó chồm tới ôm cổ hắn mà thì thầm như mẹ an ủi con cái mình vậy
Ở bệnh viện
–          Nó sẽ tỉnh lại chứ _ Vương  hỏi mẹ nó khi cả hai đang đứng ngoài phòng kính nhìn Ân
–          …. _ mẹ nó không trả lời
–          Cháu vào thăm nó được không _ nhìn Vương tiều tuỵ rõ rệt
–          Ta nghĩ giờ không phải là lúc thích hợp
–          Khi nào nó mới tỉnh lại chẳng lẽ cứ nằm như vậy với đống dây dợ trên người thế sao _ Vương nhìn mẹ nó
–          Chúng ta chỉ biết chờ thôi…..ta sẽ cho người canh thằng bé thường xuyên, vì liều lượng moocphin đã tăng lên so với ban đầu….vì vậy không ai biết thằng bé sẽ ra đi lúc nào cả
–          Làm sao có thể chứ _ Vương nhìn bạn mình nằm đó với hai mặt ướt nhoè
***
Sau buổi họp phụ huynh thì nó đã không đi học mà nhốt mình ở nhà cả ngày, nó cũng chẳng thèm đến nhạc viện vì nó biết ba nó đã đi mỹ chưa về. Mẹ thì mấy bữa nay chẳng về nhà mà cứ ở bệnh viện miết, chẳng ai thèm quan tâm rằng nó sông chết ra sao, nó tự hỏi rốt cuộc nó có phải là con của họ không nữa. Chán nản, và buồn bã cứ đeo bám nó cả ngày, làm bài tập chưa xong luyện tập violin cũng không nên hồn, nó chẳng làm gì ra trò ra trống cả.
♪♫♪♫♪♫_ tiếng cello

Dù đi đến cuối đường
Anh vẫn ngoái nhìn ra phía sau
Anh có cảm giác em đang chờ
Chờ anh trở về
Cảm ơn em đã đến bên anh
Anh cần em
Người con gái của riêng anh
Hãy là của riêng anh thôi
♪♫♪♫♪♫_ tiếng cello
–          Alo….Băng nghe nè San
–          “ Mình có một vé mời tới quán trà OWL lúc 6 giờ chiều nè…đi không “
–          OWL….không phải quán bar của anh Pin sao
–          “  Không biết…chỉ biết chủ quán sẽ lên sân khấu để tiếp khách….cậu ta đẹp trai lắm, đi không “
–          Ok…dù sao ở nhà cũng chán quá
–          “ Vậy hẹn 5giờ30 ở đó nha….kiếm ghế ngồi “
–          Ờ _ nó cúp máy vội để con bạn không lèm bèm nữa
Đọc tiếp Tôi lỡ thích cô rồi…sao đây ? – Chương 27.1


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.