Tôi Lỡ Thích Cô Rồi Sao Đây ?

Chương 2


Bạn đang đọc Tôi Lỡ Thích Cô Rồi Sao Đây ?: Chương 2

Dưới nhà ăn.
Hắn đứng trước cửa nhà ăn nhìn trái nhìn phải để tìm người hắn yêu mến, mục đích hắn vào học viện này cũng là vì người con gái này. Mục đích quay về lại việt nam cũng vì người con gái này…vì cô ấy ở việt nam và vì cô ấy học tại học viện này. Hắn dáo dắc tìm bên trong thì bị một cái khều vai nhẹ làm giật mình.
–          Khôi Vĩ _ một giọng nữ dịu dàng vang lên
–          …. _ hắn từ từ quay lại _ Kỳ Duyên*
* Nguyễn Kỳ Duyên 18 tuổi, là học sinh lớp 3-2. Duyên là một cô gái có khuôn mặt baby, có chiều cao đáng ngưỡng mộ 1m68. Con gái của tập đoàn lớn nhất nước, mẹ làm nột trợ rất cưng chiều con gái. Bọn con trai thì luôn chết mê chết mệt với Duyên nhưng Duyên lại thích một người không thích mình mới xảy ra những chuyện không đáng có. Với cái tình tình tiểu thư của mình, Duyên được mẹ cho học bale từ nhỏ, bây giờ Duyên đã đứng vững trên đôi chân trong con đường nghệ thuật của mình. Cũng có một số thành tích đáng kể, những vẫn chưa phải một bale nổi tiếng trong giới nghệ thuật như nó.
–          Chào mừng em về Việt Nam _ chị ta chạy tới ôm cổ hắn
–          Hì, tôi về rồi đây _ hắn đưa tay lên vuốt vuốt tóc chị
–          Về mà không báo cho chị tiếng nào _ chị ta đứng trước mặt hắn nói
–          Không phải chị đã biết rồi sao _ hắn cười
–          Ăn cùng đi _ chị cười rồi đi vào trước hắn theo sau
Cũng lúc đó trong góc nhà ăn sau cái cột nhà to thì nó đang ngồi một mình ở bàn. Tai đeo headphone để không bị tiếng ồn từ mọi người quấy nhiễu, đồng thời nó cũng đang học thuộc giai điệu cho bài diễn tấu tối nay. Nó chẳng quan tâm việc nó có bao nhiêu fan hay antifan, với thế lực không lớn nhưng vừa đủ dùng của ba nó thì nó không hề bị làm phiền về các vấn đề đó. Đi học về nhà đều không có một cánh nhà báo nào theo chân, phải cảm ơn ba nó thật nếu không nó không biêt cuộc sống hiện tại phức tạp còn phức tạp hơn thế nào nữa. Ba nó luôn dặn dò nó phải cẩn thận: “ nhà báo là kẻ thù của nghệ sĩ “, dĩ nhiên là nó không quên.
–          Em chăm chỉ thế _ Vương ngồi xuống trước mặt nó
–          Anh…_ nó gỡ headphone một xuống rồi cười
–          Phải tha cho cái dạ dày của em chứ _ anh chọc nó
–          Hì, mà anh thuộc bài diễn tấu chưa _ nó vừa ăn vừa hỏi
–          Chưa… _ anh trả lời thản nhiên
–          Phét, anh mà chưa thì ai rồi chứ
–          Thiệt đó, lấy bài tháng trước ra để trả bài thôi
–          Ông ấy sẽ cạo đầu anh nếu anh làm thế…học trò cưng mà _ nó cười mỉa mai
–          Anh không có thời gian, bọn anh năm nay năm cuối rồi
–          Mà, tí em có về nhà không, hay tới thẳng đó luôn _ anh nói tiếp

–          Chắc đi luôn, về cũng chẳng làm gì _ nó nói _ không có ai ở nhà hết
–          Vậy anh đợi em cùng đi _ anh nói
Nó không nói gì, chỉ gật đầu nhẹ một cái coi như đồng ý, anh nhìn nó mỉm cười thỏa mãn. Với mọi người nó được coi là một người học giỏi, tài năng ai ai cũng ngưỡng mộ đồng thời cũng là kẻ kiệm lời, khó tính ai ai cũng phải ghét. Chỉ khi ở cũng anh nó mới thoải mái như vậy, vì đơn giản anh đã lớn lên cùng nó từ nhỏ, anh hiểu nó và đồng cảm cho nó. Vì vậy nó chẳng cần giấu giếm gì với anh hết.
Khi thấy Duyên đang hướng đến bàn của nó thì nó vội đứng dậy.
–          Anh ở lại em lên trước đây _ nó nói rồi bỏ đi
–          Không ăn nữa sao _ Duyên nói khi thấy nó đứng dậy
–          … _ nó nhìn Duyên rồi nhìn hắn nhưng không nói gì chỉ lặng lẽ bỏ đi
–          Chị quen con nhỏ đó hả _ hắn chỉ nó hỏi Duyên
–          Ờ…dưới mức quan hệ xã giao _ Duyên nói rồi ngồi xuống
–          Anh…mới xuống hả _ Duyên cười với Vương
–          Ừ…
–          Đây là Trịnh Khôi Vĩ, anh biết cậu ta mà phải không _ Duyên giới thiệu hắn cho anh biết
–          Biết, con trai độc nhất của bác Trịnh Phi, đứng thứ 4 trong top 10 tập đoàn lớn nhất nước…đã gặp rồi _ anh nhìn hắn
–          Em tưởng anh quên em rồi _ hắn cười
–          Cái mặt mày anh làm sao quên được, có mỗi con nhện giả mà khóc ầm ĩ lên
–          Anh thử bỏ nó vào người coi _ hắn đỏ mặt
–          Thấy cảnh mày bị rồi tao không muốn thử _ anh cười rồi ăn tiếp
–          Hì,… _ Duyên tủm tỉm cười
–          Chị à, sao lại cười em… _ hắn dỗi
–          À…chị xin lỗi…không cười nữa đâu _ Duyên nhìn hắn
–          Ăn đi ha _ Duyên nhét cái muỗng vào tay hắn như quà tạ tội

Mặc dù ngồi gần Duyên nhưng tâm trí hắn lại nhớ tới hình ảnh nó nằm ngủ trên bàn, không biết là tại sao nữa. Tự trách bản thân vì đang ngồi gần người mình yêu mến kính trọng sao lại nghĩ tới một người mình chưa quen biết chứ. Nhét một lúc vào mồm 2 3 muỗng cơm để lấp hết cái hình ảnh của nó trong hắn. Làm hắn bị nghẹn và ho sặc sụa, cái cách Duyên lo lắng cho hắn làm hắn nghĩ “ có một người con gái xinh đẹp như vậy là đủ rồi “.
Hết giờ, nó thu dọn sách vở cho vào cặp rồi đứng dậy ra về. Hắn tính hỏi nó thời khóa biểu nhưng chưa kịp hỏi nó đã đi mất rồi. Nó đúng là một con người kỳ lạ, hắn bắt đầu để ý đến nó nhiều hơn rồi.
–          Khôi Vĩ…ta về thôi _ Kỳ Duyên đứng trước cửa lớp nói vọng vào
–          À…ờ _ hắn đứng dậy ra về cùng chị ấy
Vương đợi nó ở dưới sân trường, khi hắn với Duyên xuống tới sân là lúc hắn thấy nó cười. Nó cười với người con trai kia, người con trai kia khoác tay lên vai nó rồi hai người cùng bước đi. Hắn bị nụ cười của nó hớp hồn mất rồi, hắn chưa từng thấy nụ cười nào lại tinh khôi như thế bao giờ. Từ sáng tới giờ học cùng nó chưa một lần thấy nó cười, hắn còn tưởn nó khôn biết cười nữa chứ, ai ngờ lại người đẹp đến thế.
–          Đẹp quá _ lời nói từ miệng hắn thốt ra
–          Gì?…Cái gì đẹp _ Duyên nhìn hắn rồi nhìn theo ánh mắt của hắn
–          À, Lệ Băng 2-1 _ chị ta nói
–          Chị biết cô ấy à _ hắn nhìn Duyên
–          Học giỏi, đàn hay luốn đứng nhất nhì ở trường không ai không biết con bé…Chu Lệ Băng là tên con bé…nó là một nghệ sĩ violin thành công nhỏ tuổi nhất từ trước tới nay đó. _ Duyên nói
–          Woa…cô ấy nổi tiếng vậy sao _ hắn nhìn theo bóng nó và Vương
–          Mà giờ em định đi đâu _ Duyện vừa đi vừa nói
–          Chưa có chỗ để đi _ hắn đi theo Duyên
–          Hay là đến nhạc viện với chị đi, hôm nay có bài diễn tấu của khoa nhạc cụ phương tây _ Duyên nói
–          Thật sao…vậy thì ta đi thôi
Ở nhạc viện
Lúc bước vào sảnh nó với Vương chia tay nhau, vì Vương có việc lên lớp lấy bản nhạc cho học sinh mới thay giáo viên. Nó bước vào hội trường một mình, chỉ có những đứa cùng khóa học khóa trước thì thấy sự xuất hiện của nó là bình thường. Nhưng những đứa khóa sau và khoa khác lại hò hét ầm ĩ khi nó bước vào. Đó là lẽ đương nhiên rồi, một nghệ sĩ nổi tiếng trong giới nghệ thuật mà được nhìn thấy bằng da bằng thịt ai không sướng. Nó bỏ qua sự chào đón đó, vẻ mặt lạnh lùng bước thẳng vào trong tới chỗ bạn bè nó ( không phải chị Băng chảnh đâu nha, mà là do chị quen với vẻ mặt đó thôi :/ )
–          Tới rồi sao _ Linh San* người bạn duy nhất của nó nói
–          Ờ…hôm nay tới sớm thế _ nó nói
–          Tới rồi à _ Bảo Khánh* đang lau chiếc Xilophone của mình nói

–          Chào _ nó giơ tay chào Khánh _ mà, Khải Tâm*…thằng quỷ đó đâu rồi
–          Mới thấy đây mà, chắc lại đi mua đồ ăn rồi _ San nói
* Phạm Linh San, Vũ Khải Tâm, Ngô Bảo Khánh là học sinh của trường THPT Thanh Phong. Cả ba đều là con nhà giàu, bố mẹ đều có công ty riêng, nhưng lại sống rất giản dị. Cả ba là bạn của nó được 2 năm rồi từ khi ba đứa kia học cùng trường, cùng lớp, cùng trung tâm và cùng khoa trong nhạc viện thì tụi nó làm quen và chơi thân với nhau.
Những đứa này tuy không thân thiết lắm, nhưng mỗi đứa nó đều hiểu và luôn luôn chia sẻ cùng nó mọi vui buồn. Dù học hai trường khác nhau nhưng tụi nó vẫn thương xuyên gặp nhau mỗi ngày ở nhạc viện này. Cũng chính nơi này gắn kết tụi nó, mở lòng nó ra để nó biết đến tình bạn là như thế nào.
–          Đồ ăn tới rồi đây _ Khải Tâm chạy vào la lớn
–          Biết mà _ San nói
–          Hì
Nó luôn không thể nhịn cười khi ở bên những con người ồn ào này được. Nụ cười hồn nhiên của nó làm mọi người trong hội trường tan chảy cái hình ảnh lạnh lùng của nó lúc mới bước vào. Bọn nó hiểu nhau không phải vì hình thức bên ngoài mà là vì con tim, nơi mà chảy chung một niềm đam mê âm nhạc với nhau. Nó ngồi xuống gỡ hộp đàn violin của mình ra rồi lấy cây đàn ra lau chùi cẩn thận.
–          Hôm nay mang em “ nhím “ đi hả _ Khải Tâm vừa ăn vừa nói
–          Ừ…dù sao cũng hợp với “ nhím “ hơn _ nó cười
–          Tới đủ chưa, ta bắt đầu đi _ anh trưởng đoàn đứng giữa hội trường nói
–          Các giáo sư cũng đang tới, vì vậy các em chuẩn bị sẵn sàng đi _ anh nói tiếp
–          E hèm _ một người đàn ông đi ngang qua nó ho lớn tiếng
Nó vội giấu “ nhím “ ra sau lưng, hành động của nó vô tình lọt vào tầm mắt của ông làm ông quay lại nhìn nó một lát rồi bỏ đi.
–          Ông ấy sẽ không nổi điên lên chứ… _ San lo lắng nhìn nó
–          Chắc không đâu _ Khánh nói
–          Mày không nhớ tháng trước ông ấy đã làm gì à, là đập vỡ cây đàn của Băng rồi ném cho bạn ấy cây mới đó _ Tâm nói
–          Sẽ không sao đâu _ nó cười tự an ủi mình và đám bạn
–          Tôi gọi tên ai thì người đó lên thực hành bài diễn tấu của mình nhé _ anh trưởng đoàn nói _ đầu tiên là Ngô Bảo Khánh lớp bộ đồng
–          Sao mình đầu tiên vậy _ Khánh ngơ ngác nhìn tụi nó rồi đứng dậy lên diễn tấu
Khi Khánh nhắc lại cái quá khứ cách đây một tháng trước làm nó chợt rùng mình. Trong bài kiểm tra diễn tấu tháng trước nó đang đàn say mê, một học sinh khoa khác mở cửa bước và hội trường làm nó lơ là bài diễn. Vô tình đè mạnh tay khiến dây đàn bị đứt và quẹt vào mặt nó khiến trên mí  mắt có một vết sẹo nhỏ. Một người đàn ông được gọi với cái biệt hiệu là “ Hiệu trưởng WORST “ đứng dậy tới gần nó, cầm cây đàn trên vai trái của nó rồi vứt mạnh xuống đất vỡ tan tành. Trở lại ghế của mình ông lấy một cấy violin khác ném cho nó rồi bảo nó hãy bắt đầu lại. Thật là kinh  hoàng mà, hầu hết mọi học viên của nhạc viện đều biết chuyện đó. May mắn thay hôm đó nó không mang “ nhím “ theo, nếu không chắc nó ân hận lắm luôn.
Lúc hắn với Duyên tới thì đã được nửa khoa diễn tẩu rồi, vội vàng tìm một chỗ ngồi ngay ngắn, hắn với Duyên chăm chú xem buổi diễn tấu. Hắn cố đưa mắt tìm nó, một đứa con gái kỳ lạ mà trước giờ hắn mới gặp lần đầu. Nhưng mãi không thấy, đến khi tên nó được vang lên thì hắn nhoẻn miệng cười nhìn nó.
–          Người tiếp theo Chu Lệ Băng
–          Cố lên _ đám bạn cổ vũ nó

Nó cười rồi bước lên giữa hội trường, quay lưng nhìn xuống đám học viên và giáo sư của trường. Nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nó đưa đàn lên vai trái, tay phải cầm vĩ từ từ đưa lên chạm vào đàn, âm thanh bắt đầu lên tiếng. Những giai điệu dịu dàng dễ đi vào lòng người đó dần làn tỏa trong không gian trong hội trường. Ai ai cũng phải thán phục tài năng của nó. Một thần đồng được đào tạo có bài bản, lúc biết đi biết đứng, nó đã được tham dự đại hội âm nhạc thế giới lúc 6 tuổi, nơi chỉ có những con người tài năng mới có mặt. Và ngạc nhiên thay nó đạt giải nhất trong đại hội lần đó, từ đó trở đi nó nổi tiếng không chỉ trong giới nghệ sĩ mà còn nổi tiếng trong và ngoài nước. Ngón tay lướt nhẹ nhàng trên từng dây đàn đi lên đi xuống, cho đến khi tiếng đàn dứt hẳn mọi người mới tỉnh khỏi cơn mê của nó. Rần rần tiếng vỗ tay của mọi người nó thở phào nhẹ nhõm mở mắt ra nhìn xuống khan giả và nhìn người đàn ông kia. Ông ấy không nhìn nó, nó vội thu ánh mắt về rồi  trở về chỗ ngồi.
–          Người tiếp theo, Trần Thiên Vương
–          Hay quá _ hắn nói
–          Thần đồng âm nhạc ở nhạc viện này đấy _ Duyên nói
–          À…hay em cũng vào đây học cùng bọn chị đi _ Duyên nói tiếp
–          Em á, được sao _ hắn ngạc nhiên
–          Hầu hết học sinh ở học viện mình đều học ở đây hết, tham gia cũng bình thường mà _ Duyên nhìn người con trai đang bước lên biểu diễn tiếp theo
–          Thế mai chị đi đăng ký với em được không
–          Ok…được thôi
Buổi diễn tấu kết thúc, tụi nó thu dọn dụng cụ rồi chuẩn bị ra về.
–          Con theo ta _ người đàn ông khi nãy nói khi đi ngang qua tụi nó
–          Ôi trời, hôm nay cậu đâu có phạm lỗi gì đâu _ San lo lắng
–          Chắc không sao đâu _ Khánh vỗ vai nó
Nó không nói gì, chỉ cười trừ rồi đi theo người đàn ông kia. Thật ra nó cũng lo lắm, bài diễn tấu của nó nó biết, nó là lỗi 2 chỗ rất nhỏ mà không phải ai giỏi cũng nghe ra. Nhìn sơ qua thì không có một sai sót nào cả, về chuyên môn lẫn hình thức nhưng nó lỗi ở cảm xúc. Vào tới phòng hiệu trưởng, ông ta ngồi xuống ghế nhìn nó đầy tức giận.
–          Con đã lỗi ở 2 chỗ _ ông nói
–          Con xin lỗi ba _ nó cúi đầu
–          Con đã có thể làm tốt hơn thế, có phải là con đã lười tập luyện không hả _ ông mắng nó
–          Con sẽ siêng năng hơn ạ
–          Đừng để ta phải thay đàn cho con lần nữa
–          Dạ _ nó quay lưng bước đi
–          Đừng để mẹ con gọi điện báo thành tích ở học viện cho ta khi nó tệ như vậy, thật mất mặt mà _ ông nói khi nó mới mở cửa
–          Dạ _ nó nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi bước ra về.
Đọc tiếp Tôi lỡ thích cô rồi…sao đây ? – Chương 3


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.