Tôi Làm Cá Mặn Chốn Hào Môn

Chương 36: Khi Cá Mặn Tiến Hành……


Bạn đang đọc Tôi Làm Cá Mặn Chốn Hào Môn – Chương 36: Khi Cá Mặn Tiến Hành……


Úc Nam Diễn xuất hiện làm tinh thần Khương Tri Ngôn nháy mắt căng thẳng cao độ, chỉ sợ vị đại lão này làm ra đường rẽ gì, thậm chí hận không thể trực tiếp đuổi người đi.

Còn hên, Úc Nam Diễn không có biểu hiện gì khác thường gì với vụ ba mẹ Khương một mở miệng một tiếng “Triệu tổng”, thậm chí thái độ còn rất…….

Hiền lành?
Chợt thoạt nhìn có lẽ nhìn không ra, nhưng hai hôm này may mắn kiến thức được thái độ Úc Nam Diễn đối đãi với mấy giám đốc quản lý khác rồi, Khương Tri Ngôn cảm thấy đây thật sự đã xem như biểu hiện hiền lành.

“Vâng, Tri Ngôn rất thông minh, cũng rất nỗ lực, năm nay nếu không có gì bất ngờ xảy ra có thể thăng một bậc.


“Vậy cũng phải cảm tạ Triệu tổng tài bồi, Triệu tổng thoạt nhìn trẻ tuổi như vậy, không lớn hơn Tri Ngôn được mấy tuổi đi? Vậy mà đã ngồi lên được vị trí chủ quản rồi, thật là anh hùng xuất thiếu niên nha!”
Mẹ Khương với Úc Nam Diễn càng nói càng dấn sâu vào, làm cho Khương Tri Ngôn ở một bên có loại cảm giác chính mình là dư thừa ấy, cô nhìn về phía ba Khương, ba Khương lộ ra một nụ cười tươi kiểu “Ba đã quen rồi” với cô.

“Triệu tổng cậu là người thủ đô à, thủ đô tốt, giờ người trẻ tuổi đều thích chạy lên thủ đô.


“Là đại học XX à? Vậy thật lợi hại quá! Cái đại học đó ở trên toàn thế giới cũng là xếp ở mấy vị trí đầu, khó trách Triệu tổng……”
Mắt thấy nếu lại nói nữa thì Úc Nam Diễn phải báo ra của nả của mình có bao nhiêu, trong nhà lại có mấy người, Khương Tri Ngôn kịp thời tiến lên đánh gãy, “Mẹ, Triệu tổng rất bận, đừng chậm trễ người ta làm việc.


“Vẫn được, hôm nay không vội.


Úc Nam Diễn phá đám ngay tại trận, lập tức được đến một ánh mắt “Tiểu lão đệ anh sao lại thế này?” từ Khương Tri Ngôn vứt tới, có điều hình như anh không nhìn hiểu nó.

Thật ra ngay cả chính Úc Nam Diễn cũng rất khó nói rõ vì sao anh sẽ xuất hiện ở đây, cùng một đôi vợ chồng mặc kệ là trước kia hay là về sau đều sẽ không thể mang đến trợ giúp “Tám nhảm việc nhà”?
Đây căn bản không phải tác phong hành sự của anh!
Chỉ là khi Triệu Đào ở đó nhỏ giọng “Lầm bầm lầu bầu” nói đã quên đưa quà kỷ niệm cho Khương Tri Ngôn ấy, đôi mắt đang xem văn kiện của Úc Nam Diễn không tự chủ được chợt khựng lại.

“Chẳng qua mình phải đi trông chừng Quân Sách không rảnh a, thôi vậy, quà kỷ niệm này không đưa cũng không sao, chỉ là cha mẹ người ta thật vất vả tới một chuyến, tay không mà về có vẻ như Nam Hằng chúng ta keo kiệt lắm ấy.


Tiếng Triệu Đào lầu bầu không lớn, Úc Nam Diễn lại nghe rõ ràng.

“Đưa tôi.


Sau đó liền không biết thế nào, Úc Nam Diễn buột miệng thốt ra hai chữ ấy.

Triệu Đào “kinh ngạc”, “Như thế không hay đi, Úc tổng anh bận đến vậy, có điều nếu anh nguyện ý, tin rằng Khương tiểu thư nhất định sẽ rất kinh hỉ.


—— Cho nên vì sao sẽ chạy một chuyến này?
Rõ ràng bảo Hầu Thu Thành đưa tới cũng được.

Thẳng đến khi đến đình hóng gió kia, Úc Nam Diễn cũng không rõ vì sao mình sẽ nguyện ý tốn thời gian trên việc này, nhưng khi Khương Tri Ngôn và ba mẹ cô vọng tầm mắt lại đây ấy, Úc Nam Diễn phản xạ có điều kiện ưỡn ưỡn lưng.

—— Qua hai hôm nữa phải đi gặp Herb một chút.

Úc Nam Diễn cảm thấy tâm lý của mình lại xảy ra vấn đề, làm việc càng ngày càng kỳ quái, trong lòng còn luôn toát ra một ít ý tưởng lung tung rối loạn.

Chẳng sợ năm đó anh cũng học thêm chuyên ngành tâm lý học, thật có vài thứ vẫn là cần dân chuyên nghiệp ra tay.

Còn tốt là mẹ Khương cũng cảm thấy chậm trễ thời gian của một lãnh đạo như vậy không hay lắm, chủ động kết thúc đề tài.

Tính tình Úc Nam Diễn cũng làm anh không có cách nào lưu lại, lại nói vài câu khách sáo sau đó đưa đồ tới, liền cáo biệt với đám Khương Tri Ngôn.

Khương Tri Ngôn thư thả một hơi, cuối cùng đã đi rồi!
“Liễu Liễu, chủ quản này của con…… Không giống người thường nhé.


Khương Tri Ngôn bị lời này của mẹ Khương chọc cười, “Thế nào ạ? Mẹ còn có thể nhìn ra nguyên hình của chủ quản con à? Là thần tiên hay là yêu quái?”
Câu trêu chọc này làm Khương Tri Ngôn nhận được một cái “bạch nhãn” cạn lời của mẹ Khương, nhưng bị gián đoạn một phen thế kia làm bà vốn có mấy lời muốn nói cũng không có cơ hội nói nữa, chỉ là trong lòng ẩn ẩn có chút ý tưởng.

—— Vị chủ quản này của Liễu Liễu, có phải là có ý tưởng gì với con bé rồi không?
Bằng không nóng nực như này mà đặc biệt đi một chuyến tới đưa quà kỷ niệm, hình như…… Có hơi ngốc?
Có điều nhìn bộ dáng kia, tựa hồ cũng không có cảm giác ở phương diện này, mẹ Khương vẫn là quyết định trước hết không chọc rách, chờ có cơ hội lại nói bóng nói gió một chút.

Nếu từ góc độ này mà nhìn vị “Triệu tổng” vừa nãy kia, mẹ Khương lại cảm thấy điều kiện của cậu ta thật sự hơi bị ưu việt quá, người thủ đô chính cống, tướng tá lại thế kia nữa, chỉ sợ Liễu Liễu hàng không được.

Chuyện như kết hôn này ấy à, ở trong cảm nhận của mẹ Khương vẫn là hy vọng môn đăng hộ đối, bằng không giai tầng kém quá lớn, mới đầu vì tình yêu còn có thể nhân nhượng nhau, nhưng tình yêu không phải vĩnh cữu, mâu thuẫn sẽ chỉ càng ngày càng nhiều……
—— Ai, sao lại mắc bệnh nghề nghiệp rồi, nghĩ nhiều vậy làm chi?
Mẹ Khương cười lắc đầu, chuyện thế này bát tự còn chưa có chổng lên đâu, chính mình thật là nhọc lòng quen rồi.

Hai giờ chiều chủ nhật, ba mẹ Khương ở chỗ kiểm soát cáo biệt với Khương Tri Ngôn, “Tối nhất định phải khóa kỹ cửa sổ, cuối tuần đừng có ăn cơm hộp hoài, ngẫu nhiên tự mình nấu tô mì cũng tốt hơn thế, còn nữa, đừng có gửi đồ cho nhà mãi, tự con giữ ăn là được, lần trước nhiều hải sản đến vậy, ba con với mẹ đây đến cuối cùng chỉ có thể chia bớt đi……”
“Biết rồi, biết rồi, ba mẹ mau vào đi, đừng có để lỡ giờ.


Khương Tri Ngôn bất đắc dĩ thúc giục, “Máy bay không đợi người đâu nha!”

Mẹ Khương: “Cái con này, cũng không biết luyến tiếc ba mẹ nó!”
Khương Tri Ngôn lại chạy nhanh làm nũng vài câu, mắt thấy thật đúng là gần tới giờ rồi, ba mẹ Khương mới lưu luyến không rời mà phất tay cáo biệt.

Nhìn bóng người dần dần biến mất của hai người họ, Khương Tri Ngôn rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài, mấy ngày nay vẫn luôn lo lắng đề phòng, chỉ sợ lại tới cái niềm vui ngoài ý muốn nào nữa, còn tốt cuối cùng là hữu kinh vô hiểm mà qua.

Nhưng mà, đôi mày đẹp vừa mới giãn ra của Khương Tri Ngôn rất mau lại nhíu chặt.

Cô vừa đi về phía cửa ra sân bay, vừa hồi tưởng lại trong lòng những biểu hiện của Úc Nam Diễn trong khoảng thời gian này.

—— kỳ quái, quá kỳ quái!
Tựa như hôm qua đột nhiên xuất hiện ở trước mặt ba mẹ Khương ấy, ấy căn bản không phải tác phong của Úc Nam Diễn!
Khương Tri Ngôn tốt xấu cũng đã ở chung với Úc Nam Diễn được nửa năm, tính cách của anh cô cũng có thể nhìn ra sơ sơ.

Ài, hẳn sẽ không phải là thật tới cái tình huống mình đã thiết tưởng khi trước rồi chứ?
Đây thật đúng là quá phiền toái!
Khương Tri Ngôn tính toán một phen, trước mắt trên tay mình tiền mặt chưa tới 700.

000, nếu hợp đồng dừng ngay thì chỉ dựa vào số tiền này cô không đi làm mấy năm cũng chả sao, nhưng mà…… việc làm tốt như vậy, thật có chút không nỡ.

[Khương Bính Ngư: Có thời gian chứ? Chúng ta tâm sự?]
Một giây sau, Úc Nam Diễn rep lại.

[Úc: Được.

]
Đi ra sân bay, đang lúc đợi xe Khương Tri Ngôn ngẩng đầu nhìn mặt trời đang chói mắt nơi xa một cái, khóe môi cô hơi hơi cong, mặc kệ là kết quả gì, tin rằng mình đều có thể sống thật tốt, không phải sao?
8 giờ tối, Úc gia.

Khương Tri Ngôn vốn dĩ không muốn dọn đi nhanh như vậy, nhưng khi từ sân bay về lại căn phòng nhỏ của mình ấy, cô liền phát hiện Triệu Đào đã chờ ở cửa.

Vèo vèo vèo, nửa tiếng sau, hết thảy đều đã đóng gói xong xuôi.

“Thiếu phu nhân, mời.


Khương Tri Ngôn:……
Cho nên buổi nói chuyện hôm nay chỉ có thể tiến hành ở phòng Úc Nam Diễn rồi.

“Có chuyện gì?”
Úc Nam Diễn nhìn Khương Tri Ngôn ngồi trên sofa đối diện, rót một ly nước cho cô.

Chú Lâm từng nói Khương Tri Ngôn không thể uống trà hoặc là những thứ chứa caffeine, bằng không sẽ mất ngủ, cho nên Úc Nam Diễn liền trực tiếp cho cô một ly nước lọc.

Khương Tri Ngôn đón lấy ly nước, mím môi, tựa hồ đang xây dựng tâm lý gì đó.

Nhưng lập tức, đôi mắt vốn đang khép hờ của cô nháy mắt nâng lên, bốn mắt nhìn nhau với Úc Nam Diễn.

—— Ánh mắt vẫn là như vậy xinh đẹp.

“Úc Nam Diễn, có phải anh thích tôi không? Hoặc là nói, có hảo cảm với tôi?”
Đều nói tam đại ảo giác trong đời người có một cái chính là anh (cô) thích tôi, nhưng Khương Tri Ngôn không phải mấy cô nữ chính trì độn trong phim truyền hình kia, một người có phải có ý tứ với mình không, đúng thật có thể cảm giác được.

Nếu nói trước kia còn chưa xác định, vậy thì qua lần này qua biểu hiện của Úc Nam Diễn khi ba mẹ Khương tới đây, Khương Tri Ngôn có thể nói là nắm chắc chừng 9 thành.

Hẳn là lời Khương Tri Ngôn nói quá đột nhiên quá làm người ta không kịp chuẩn bị, dù có là Úc Nam cũng lâm vào trầm mặc, nhất thời không đáp lời.

Khương Tri Ngôn cũng không thúc giục, tầm mắt lại lần nữa đưa đến trên ly nước ở trước mặt.

Bầu không khí trong cả phòng như đột nhiên đọng lại.

—— Mình, thích Khương Tri Ngôn sao?
Úc Nam Diễn tự hỏi mình một câu, cho nên những cảm xúc và ý tưởng kỳ quái trong khoảng thời gian này nảy lên, là vì thích sao?
Anh không biết.

Bởi vì Úc Nam Diễn có bệnh.

Là có bệnh thật.

Nếu dùng một cách nói học thuật một chút, tên khoa học của loại bệnh này của anh hẳn là: Chứng cảm xúc lạnh nhạt.

Biểu hiện cụ thể chính là không có hứng thú với rất nhiều chuyện, không biết quan tâm người khác, không thích giao tiếp với người khác, dù cho là thân nhân cũng không cách nào thành lập liên hệ quá mức thân mật.

Lúc trước Úc Nam Diễn lựa học thêm ngành tâm lý học cũng là vì chuyện này.

Anh không phải không thấy được ông nội có đôi khi sẽ lộ ra phiền muộn với mình, cũng chú ý tới tấm lòng nỗ lực muốn để anh vui vẻ kia của chú Lâm.

Úc Nam Diễn muốn tự cứu.

Có điều thật tiếc, hiệu quả cũng không phải quá tốt.


Nhưng mấy năm ở nước ngoài kia cũng không phải không hề tiến bộ.

Đoạn thời gian ở thuê chung với Hàn Dật và Herb ấy, cảm xúc của Úc Nam Diễn so với trước kia vẫn là thoáng phong phú hơn chút, sau đó khi bắt đầu gây dựng sự nghiệp lại làm anh tìm được một thứ có thể làm mình “hưng phấn” lên.

Nhưng mà hiệu quả của loại thuốc kích thích này cũng đang giảm dần từng năm, Úc Nam Diễn lại dần dần lạnh nhạt lên với rất nhiều người và chuyện, nếu cứ vậy nữa, chỉ sợ sẽ thật sự giống như Úc lão gia tử lo lắng vậy.

Úc Nam Diễn sẽ trở thành một nhà tư bản máu lạnh rõ đầu rõ đuôi.

Nhưng trong nửa năm này, Úc Nam Diễn có thể cảm giác được, tình huống của mình chuyển biến tốt đẹp hơn rất nhiều.

Hết thảy những thứ này, đều không thoát được liên hệ với Khương Tri Ngôn.

Lần đầu tiên thấy Khương Tri Ngôn là khi nào?
Không phải lần rút thăm trúng thưởng thường niên như Triệu Đào cho rằng, mà là phải sớm hơn một chút.

Ngày đó, Herb rất bận không rời đi được, Úc Nam Diễn liền một mình đến cái bệnh viên kia tìm anh ấy.

Thật ra thì Úc Nam Diễn rất không thích đi bệnh viện, đặc biệt là bệnh viện này của Herb phần lớn đều là những người về mặt tâm lý có chút vấn đề.

Đa số bọn họ tứ chi kiện toàn, nhưng biểu cảm của mỗi người đều là chết lặng, ủ rũ, không có một tia chờ mong cùng hy vọng nào với tương lai, với cuộc sống.

Không biết có phải vì chính mình thiếu biểu cảm hay không, Úc Nam Diễn quan sát người khác ánh mắt đầu tiên thường là nhìn đôi mắt, đều nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, nhưng đằng sau cửa sổ đến tột cùng là địa ngục hay là thiên đường, không ai biết.

Đeo khẩu trang và kính râm, lúc đó Úc Nam Diễn đang cách phòng khám của Herb chỉ 1m, anh thậm chí đã tính toán duỗi tay gõ cửa rồi.

Giây tiếp theo.

Kẽo kẹt ——
Cửa được mở ra từ bên trong.

“Tạm biệt bác sĩ Tạ, cảm ơn anh.


Giọng nói giòn tan dễ nghe của một cô gái, trong hoàn cảnh tử khí nặng nề này nó phảng phất như một dòng suối trong, cọ rửa đi vô số dơ bẩn.

—— Lại là một người bệnh của Herb.

Úc Nam Diễn lùi về sau một bước, không muốn đụng vào người.

Không nghĩ tới cô gái kia cũng phản ứng lại đây, cũng lùi về sau một bước.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

“Xin lỗi.


Cô gái cũng đeo khẩu trang, cứ vậy đấy, tầm mắt Úc Nam Diễn liền dừng trên cặp mắt kia trước tiên.

Nói thế nào nhỉ, đôi mắt ấy là dáng mắt tròn mang theo một tia non nớt, đáy mắt còn có một mảnh xanh đen, vừa thấy là biết chất lượng giấc ngủ không tốt.

Đây là một đôi mắt còn xem như xinh đẹp nhưng cũng không có gì đặc biệt.

Nhưng mà, ánh mắt của cô gái này lại khác.

Khác với những đôi mắt chết lặng, tràn ngập tử khí kia, cũng không giống với ánh mắt lạnh nhạt không có dao động của mình.

Ánh mắt của cô ấy, giống như…….

Giống gì nhỉ?
Mặt trời mới mọc? Sương mai sáng sớm? Hay là ốc đảo duy nhất trong sa mạc?
Úc Nam Diễn không tìm thấy được một từ miêu tả nào thỏa đáng, nhưng mà thật xinh đẹp.

Thật sự rất xinh đẹp.

Cô gái bước nhanh rời đi, tiếng Herb truyền đến, “King? Vào đi, tiếp theo đây mình không tiếp đãi ai hết.


Một tia gợn sóng nhanh chóng lướt qua trong lòng kia đã bị Úc Nam Diễn làm lơ, chỉ là bèo nước gặp nhau thôi, chỉ là ánh mắt không tồi mà thôi, không đáng ghi tạc trong lòng.

Lần thứ hai, ấy hẳn chính là ở nhà ăn Nam Hằng.

Lần này, nghiêm khắc mà nói hẳn không tính là gặp mặt, bởi vì Úc Nam Diễn chỉ là từ loa phát ngoài của di động Triệu Đào ẩn ẩn nghe được thanh âm này.

Ngày đó đầu bếp của Quân Nhã Hiên đột nhiên bị thương tay, mà chờ qua chút nữa Úc Nam Diễn lại có một cuộc họp khẩn cấp, liền trực tiếp bảo Hầu Thu Thành đến nhà ăn Nam Hằng mua một ít đồ ăn lên.


Vào lúc hai người họ giao lưu ấy, Úc Nam Diễn liền nghe được thanh âm kia.

“Nếu cho mình 100.

000, tiểu tam ở cữ mình cũng đi chăm sóc.


Bàn tay phê văn kiện của Úc Nam Diễn chợt khựng, anh ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Đào, “Vừa nãy có tiếng gì vậy?”
Triệu Đào sửng sốt, còn tưởng rằng là mình với Hầu Thu Thành giao lưu quá lớn tiếng, “Xin lỗi Úc tổng, quấy rầy đến anh rồi.


Cho nên Triệu Đào không nghe được.

Úc Nam Diễn nhíu mày, lại cũng không hỏi nhiều nữa.

Lần thứ ba, chính là buổi họp thường niên kia.

Chẳng sợ cũng chưa từng gặp qua cả khuôn mặt cô gái kia, Úc Nam Diễn vẫn là từ một cái liếc mắt đã nhận ra.

Cô ấy trang điểm, đôi mắt thoạt nhìn xinh đẹp hơn trước kia không ít, nhưng lúc này không hề che giấu hào quang dưới ánh mắt, thậm chí so với trước kia ấy, phải càng thêm bắt mắt!
Khương, Tri, Ngôn!
“Triệu Đào, lương tháng 100.

000, xem như nhiều sao?”
“Ờm, đối với đại bộ phận người mà nói xem như nhiều, nhưng đối với anh mà nói, chắc chắn là ít.


Úc Nam Diễn gật gật đầu, “Giúp tôi nghĩ một phần hợp đồng.


“Vâng, xin hỏi Úc tổng là hợp đồng gì?”
“Hợp đồng hôn nhân”
Triệu Đào:???
Anh ấy nhất định là đã lâu lắm rồi không nghỉ ngơi nên xuất hiện ảo giác!
Lại lúc sau……
Tầm mắt Úc Nam Diễn ngưng tụ trên người Khương Tri Ngôn, anh rốt cuộc kết thúc hồi ức, “Tôi không biết đây có phải là thích không, nhưng mà…”
Úc Nam Diễn tạm dừng một giây: “Lúc em ở bên, tôi vui vẻ.


Đặc biệt là mấy ngày nay lúc làm việc ấy, vừa ngẩng đầu là có thể nhìn thấy Khương Tri Ngôn cũng đang nghiêm túc làm việc, chẳng sợ nó có ít đi nữa, Úc Nam Diễn cũng không thể bỏ qua sự vui vẻ che giấu sâu kia.

Cho nên mới sẽ rối loạn đúng mực, bị Khương Tri Ngôn phát hiện sao?
Khương Tri Ngôn đỡ trán, quả nhiên là tính huống không xong.

Nhưng mà còn tốt, không phải tệ nhất.

“Úc tổng.

” Khương Tri Ngôn nghiêm chỉnh sắc mặt lên, “Tôi biết anh trước kia chưa từng tiếp xúc với cô gái nào một thời gian dài, đột nhiên có một cô gái tướng mạo còn được, tính cách cũng coi như thú vị như tôi xuất hiện, sẽ tò mò mà sinh ra hảo cảm là rất bình thường.


Úc Nam Diễn nhíu mày, anh không cắt ngang Khương Tri Ngôn.

“Nhưng mà, tò mò chỉ là nhất thời, thậm chí ngay cả tình yêu cũng chỉ là nhất thời, khi chúng ta ở chung mấy năm, mười mấy năm, được vài thập niên, anh sẽ liền phát hiện tôi đã lười lại trạch, ham ăn biếng làm, sẽ không cho anh được bất kỳ sự giúp đỡ nào trên sự nghiệp, hơn nữa tôi còn không thích con nít, càng không muốn tự mình sinh.


Khương Tri Ngôn nghiêm túc mà nhìn về phía Úc Nam Diễn, “Cho dù là như thế anh cũng đều có thể chấp nhận, vậy Úc lão gia tử thì sao?”
Lần trước Úc lão gia tử đã nói tới đề tài cháu cố, giờ Úc Nam Diễn còn có thể kéo dài, hơn nữa tuổi của anh còn chưa tới cái mức độ kia, nếu lại qua mấy năm nữa, Úc Nam Diễn 35 tuổi, cô không tin Úc lão gia tử không gấp, cũng không tin chú Lâm sẽ không thúc giục.

Hai vị trưởng bối đều rất tốt với cô, chỉ là loại tốt này cũng là được thành lập trên một cơ sở nhất định.

Trên thế giới này, nào có vô duyên vô cớ tốt.

“Hơn nữa anh có cảm thấy không, chính anh gần đây, ờm, có chút kỳ quái?”
“Úc Nam Diễn tôi quen biết bình tĩnh, lý trí, đối với bất kỳ khó khăn gì đều thành thạo, nhưng anh hiện tại…… Rối loạn rồi.

” Khương Tri Ngôn nhíu mày, cô cảm thấy tình yêu đáng sợ cũng chỉ đáng sợ ở chỗ này, tựa như bà mẹ kia của cô, trước kia ai không khen bà một câu ôn nhu thiện lương, nhưng mà sau đó……
“Khương Tri Ngôn.

” Úc Nam Diễn chậm rãi mở miệng, “Em, có phải cũng không tín nhiệm bất kỳ ai không?”
Bởi vì không tín nhiệm, cho nên không có chờ mong, càng sẽ không muốn được đến cái gì từ đối phương, nếu đối phương cho liền lấy, không cho cũng chả sao cả.

Cũng bởi vì không tín nhiệm, cho nên không tin anh có thể xử lý tốt hết thảy, càng, không muốn thích anh.

“Đúng vậy.


Khương Tri Ngôn trịnh trọng gật đầu, “Xin lỗi.


Cô biết chính mình cũng có tật xấu, luôn là không khống chế được mà nghĩ theo hướng xấu nhất về cảm tình, tựa hồ sau khi có tính toán xấu nhất rồi thì mặc kệ tiếp theo có xấu cỡ nào nữa cũng sẽ không xúc phạm đến mình nữa.

Chỉ là, loại ý tưởng này cũng không phải một hai câu là có thể thay đổi, Khương Tri Ngôn cũng không muốn thay đổi.

Tay phải Úc Nam Diễn nhịn không được mà ấn ấn mi tâm, “Nếu tôi nói kéo dài thời hạn hợp đồng thì sao?”
Khương Tri Ngôn lắc đầu, “Ba năm, vừa vặn tốt.


“Lâu hơn nữa thì không cần thiết, tôi không tham lam.

Đúng vậy, anh biết, Khương Tri Ngôn vẫn luôn là một người rất có đúng mực.

“Cho nên buổi nói chuyện hôm nay, em là muốn nói với tôi?”
Úc Nam Diễn cảm thấy cảm xúc của mình hiện tại có chút không đúng, tựa hồ có phẫn nộ, có khó chịu, lại tựa hồ cái gì cũng không có, cả người như bị chia thành hai nửa, giằng co với nhau, cười nhạo nhau.

“Đừng yêu tôi, Úc Nam Diễn.


Nhân lúc hiện tại còn chỉ là hảo cảm, còn chưa tới nông nỗi kia, từ bỏ đi.

Úc Nam Diễn là người tốt, Khương Tri Ngôn không muốn cái gọi là tình yêu hủy hoại một người như vậy.

“Nếu anh cảm thấy khó chịu, chúng ta có thể ngưng hẳn hiệp ước, tôi sẽ rời khỏi thủ đô.


“A.

” Úc Nam Diễn cười lạnh một tiếng, “Khương Tri Ngôn, em thật đúng là……”
Nửa câu sau Úc Nam Diễn không nói ra, nhưng Khương Tri Ngôn suy đoán hẳn là những kiểu từ đơn giản như “lãnh khốc”, “vô tình” gì kia.

Không sao cả, cô cũng không phải lần đầu bị người ta nói vậy.

Nhìn Khương Tri Ngôn đang đợi một đáp án của mình, lần đầu Úc Nam Diễn mới biết được giọng nói của mình thì ra là thế này, phảng phất như phát ra tự đáy lòng, “Như em mong muốn.


Khương Tri Ngôn thở dài nhẹ nhõm một hơi, vừa nãy cô cố ý nói đến tự luyến với khó nghe chút, lấy kiêu ngạo cùng tự tôn của Úc Nam Diễn, có phản ứng như vậy rất bình thường.

“Vậy tôi liền không quấy rầy anh nữa.


Khương Tri Ngôn đứng dậy, chỉ là đi được chừng hai bước lại như đột nhiên nhớ tới cái gì ấy, cô quay đầu lại nhìn về phía Úc Nam Diễn, “Cái kia, hiệp ước vẫn còn tiếp tục chứ?”
Nếu không tiếp tục, cô phải phải tính toán tiền tiết kiệm cho kỹ chút mới được, thuận tiện sửa sang lại đồ đạc, bằng không đến lúc đó rất dễ luống cuống tay chân.

Úc Nam Diễn: “……”
“Tiếp, tục!”
Từ hai chữ này, Khương Tri Ngôn nghe ra được hương vị nghiến răng nghiến lợi, biết hiện tại tâm tình Úc Nam Diễn không tốt, cô không dám hỏi nhiều nữa, bèn vội vàng cáo biệt.

Theo cửa bị đóng lại, căn phòng này rất mau lại chỉ còn có một mình Úc Nam Diễn.

Ngồi trên sofa không biết tự hỏi cái gì, Úc Nam Diễn mặt vô biểu tình đi vào lầu 4, bắt đầu chơi lego, đây là lần đầu tiên Úc Nam Diễn đi vào cái phòng lego này sau lần Khương Tri Ngôn bồi anh nửa đêm trong nửa năm này.

Lúc này đây, đèn đuốc chỗ này lại sáng suốt một đêm.

Mấy hôm này người hầu trong biệt thự Úc gia có chút nơm nớp lo sợ.

Nam nữ chủ nhân cãi nhau, bọn họ tao ương, ánh mắt cũng không dám bay loạn, chỉ sợ chạm phải ánh mắt nam chủ nhân.

Cái ánh mắt kia, thật đáng sợ!
Ôi chú Lâm gấp á, sao đang êm đẹp đi ra ngoài qua thế giới hai người mấy ngày thôi, hai gười liền cãi nhau chứ?
Theo đạo lý giữa vợ chồng có cãi nhau rất bình thường, chỉ giờ đã 3 ngày rồi, hai người họ lại một chút ý tứ muốn hòa hảo cũng không có.

Hơn nữa mặc cho chú Lâm nói bóng nói gió thế nào, hai người đều là một kiểu bọn con không có cãi nhau.

Thiếu phu nhân thì thật không có biến hóa gì, mỗi ngày vẫn cứ như cũ, trạch ở trong phòng, ngẫu nhiên trêu đùa Daniel với Lilith, chỉ là thiếu gia…… Ôi cái áp suất kia nó thấp á.

Cho nên lần này là thiếu gia đơn phương chiến tranh lạnh sao?
Khương Tri Ngôn cũng rất bất đắc dĩ, lúc này mình đi tới khuyên chả phải lửa cháy đổ thêm dầu sao?
Chỉ có thể hy vọng Úc Nam Diễn có thể nhanh chóng nghĩ thông, tiếp tục làm một nhà tư bản ưu tú nộp thuế theo nếp.

Ngày thứ tư, Khương Tri Ngôn đang hưởng thụ phần đồ ngọt hôm nay thì nhận được một phần thiệp mời.

Nội dung thiệp là dự tiệc đính hôn, mời Khương Tri Ngôn với Úc Nam Diễn tham gia buỗi lễ đính hôn vào một tuần sau.

Mà đối tương đính hôn, lại là một tên bên nam không quen biết với nữ sĩ Phương Huyền Mẫn.

Phương Huyền Mẫn?
Ai thế?
Vẫn là quản gia Lâm ở bên nhắc nhở mới làm Khương Tri Ngôn vẽ dấu bằng giữa Phương Huyền Mẫn và cô nương Tiểu Mẫn, vị fans số một này của Úc Nam Diễn, muốn đính hôn?
“Phương tiểu thư với Úc gia là thế giao, lần đính hôn này thiếu gia chắc chắn sẽ đi.


Chú Lâm ở một bên nhắc nhở, “Thiếu phu nhân, nếu không cô với thiếu gia thương lượng một chút xem đến lúc đó nên đi cái lưu trình thế nào nhé?”
Khương Tri Ngôn: “Không cần, cứ để chú Lâm làm chủ với Nam Diễn là được, con thấy đều được.


Chú Lâm: “……”
Buổi tối, Úc Nam Diễn trở lại biệt thự.

Chú Lâm cũng hồi báo chuyện này lại một lần, “Thiếu gia, cậu xem khi nào thì thương lượng với thiếu phu nhân một chút, tặng lễ gì đó cũng phải có cái lưu trình.


Úc Nam Diễn: “Không cần, chú Lâm chú làm chủ là được.


Chú Lâm: Tốt, ông không lo lắng nữa.

Vợ chồng có ăn ý thế này sợ gì cãi nhau chứ.

Thật là hoàng đế không vội thái giám đã gấp!
Phi phi phi, ông đã tức hồ đồ mất rồi!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.