Tôi Làm Cá Mặn Chốn Hào Môn

Chương 13


Bạn đang đọc Tôi Làm Cá Mặn Chốn Hào Môn – Chương 13


Khương Tri Ngôn chôn mặt vào trên bụng Lilith hút mạnh một hơi, phát ra tiếng than thở thỏa mãn.
Mèo Ragdoll dính người hơn mèo thường nhiều, mấy ngày nay Khương Tri Ngôn lại quét đủ độ hảo cảm của vị tiểu tiểu thư này, cho nên Lilith cũng không có phản ứng gì với động tác của mẹ thú hai chân này, thậm chí còn duỗi người rồi ngồi xếp bằng thành một nắm.
Nó cũng rất hưởng thụ ánh mặt trời ấm áp này, cả con mèo nằm bò trên đùi Khương Tri Ngôn thành một cái bánh mèo, bộ lông dài được xử lý mềm mại sạch sẽ lấp lánh tỏa sáng dưới ánh mặt trời.
Khương Tri Ngôn không nhịn được lấy di động ra tách tách tách 360 độ, mỹ mạo như này nên lưu lại vĩnh viễn mới phải!
Mà Daniel ở một bên nhìn thấy động tác của Khương Tri Ngôn còn tưởng rằng đang chơi gì đó, nó đặt chân trước lên cái đùi bên cạnh còn chưa có bị con mèo kia trải đều ra, lộ ra nụ cười tiêu chí thiên sứ của Samoyed, tựa hồ đang nói: Tới chơi nà, tới chơi nà!
Khương Tri Ngôn trước hết là nhẹ nhàng búng búng lỗ tai đàn hồi của Daniel, bị bộ dáng lắc lư qua lại của nó moe cho máu đầy mặt.
Sau đó thuận tay cầm lấy cái đĩa bay ở một bên quăng ra ngoài, đồng thời còn phải chú ý không làm Lilith trên đùi bị xóc nảy, đây thật đúng là phiền não ngọt ngào.
Chỉ chốc lát sau, Daniel liền ngậm đĩa bay hưng phấn chạy về, cả cặp mắt nó sáng lấp lánh, hiển nhiên còn chưa chơi đủ.
Khương Tri Ngôn lại quăng mấy lần, Daniel còn chưa thế nào, chính cô đã mệt thở hồng hộc trước: “Không được không được, để tao nghỉ một lát.”
Còn hên Daniel là đứa bé nghe lời, nhìn thấy Khương Tri Ngôn không ném đĩa bay nữa thì không dây dưa cô nữa, lại ngoan ngoãn bò về bên chân cô và cũng bắt đầu hưởng thụ ấm áp của mặt trời.
Khương Tri Ngôn tùy tay cầm mấy quả cherry tươi trên bàn lên bổ sung hơi nước một chút, sau đó cả người lại ngã nằm xuống.
—— mấy nay chất lượng giấc ngủ không tồi, xem ra rèn luyện rất hữu dụng, vậy chờ tháng sau lại tìm bác sĩ Tạ đi.
—— căn hộ được mẹ nhìn trúng kia vị trí không tồi thật, chỉ là hơi nhỏ chút, nhưng mà lấy tiền ra ngay thì chắc chắn sẽ bị hoài nghi, không thì cứ định luôn bộ kia đi.
—— đảo mắt cái, đã hơn một tháng a……
Gió nhẹ phơ phất, ánh mặt trời thoải mái, chung quanh lại an tĩnh như vậy, nghĩ nghĩ một hồi, một cơn buồn ngủ nháy mắt xông lên, Khương Tri Ngôn cũng không giãy dụa, cứ theo cơn buồn ngủ này chậm rãi nhắm mắt lại, hưởng thụ khoảng thời gian tốt đẹp này.
Cách đó không xa, quản gia Lâm tới nhìn thoáng qua thấy được một màn hài hòa này thì lập tức chụp ngay một tấm share cho Úc Nam Diễn.
“Thiếu gia cậu xem, Khương tiểu thư chơi với Daniel và Lilith thật vui, chỉ thiếu cậu!”
Daniel với Lilith đều không phải chính Úc Nam Diễn muốn nuôi, mà là Úc lão gia tử thấy sau khi Úc Nam Diễn lớn lên ở một mình lại càng thêm lạnh nhạt, trong cả cuộc sống như chỉ còn lại công việc, sợ tâm lý anh xảy ra vấn đề, nên trong lần Úc Quân Sách thuận miệng vui đùa tặng hai con thú cưng này tới.
Còn cố ý né đi cái giống mười phần ầm ĩ kia, bởi vì ông biết chắc rằng Úc Nam Diễn không thích ầm ĩ.
Tiếc thay tặng đúng là đã tặng, nuôi cũng nuôi rồi, chỉ là lại nhiều thêm người hầu chăm sóc thú cưng thôi, bây giờ nếu mà Úc Nam Diễn muốn đi sờ Lilith, nói không chừng người ta sẽ còn kịch liệt giãy dụa đó.
Biết Úc lão gia tử dụng tâm lương khổ, quản gia Lâm thấy Khương Tri Ngôn ở chung với hai đứa nhóc con tốt như vậy, lập tức nảy ra một ý, ý đồ dùng mỹ nhân kế làm Úc Nam Diễn phát hiện thêm nhiều điều tốt đẹp trong cuộc sống.
Nhưng mà 10 phút sau, vị quản gia già này rốt cuộc đã chờ được câu trả lời của Úc Nam Diễn.
“Ừm.”
Quản gia Lâm: …… Vẫn là hầm canh cho thiếu gia ăn lót dạ đi.
Khương Tri Ngôn cũng không ngủ quá lâu, dù sao thì tư thế như này không phải rất thoải mái, hơn nữa trên đùi còn có hai vật nặng đây, chỉ một chốc đã thấy tê cả chân.
Thật cẩn thận mà thả Lilith lên cái đệm đặt ở một bên, Khương Tri Ngôn đứng dậy hoạt động chân cẳng.
Psss ——
Mới vừa đứng dậy, rất mau Khương Tri Ngôn lại ngồi về, cảm giác tê chân thật là chua sảng, cô mém chút trực tiếp quỳ trên đất.
Vì dời đi cái tê bốc lên từ lòng bàn chân, Khương Tri Ngôn móc di động ra tính lướt video, kết quả không lướt được mấy cái đã thấy tin tức của Nam Hằng.
“Kinh! Trên mái tòa nhà số 3 của Nam Hằng có người nhảy lầu!”
Khương Tri Ngôn vốn có chút mông lung buồn ngủ nháy mắt bị bừng tỉnh, cái video này được phát 20 phút trước, nội dung không dài mà hình ảnh cũng mờ, chỉ có thể thấy được dưới cao ốc số 3 đã vây đầy người, mà nhìn từ dưới lên trên xác thật cũng phát hiện vài bóng người nhỏ bé trên mái nhà.
Lại click khu bình luận thì cũng mới 7-8 dòng, đại bộ phận đều là người qua đường suy đoán, cũng không có tin tức xác thực.
Khương Tri Ngôn nghĩ nghĩ, vẫn là chụp màn hình share Kiều Hạ, xem cô ấy có biết vụ gì hay không.
Cao ốc số 3, chính là tòa nhà Khương Tri Ngôn làm việc khi trước.
Qua 3-4 phút, Kiều Hạ mới rep Khương Tri Ngôn.
Đầu tiên là một chuỗi dấu ba chấm, tựa hồ là cực sa mạc lời với vụ này.

“Là chị Vương.”
Khương Tri Ngôn nhíu mày, chị Vương?
Thật ra thì hiểu biết của Khương Tri Ngôn với chị Vương cũng không nhiều, ấn tượng trong lòng cũng không tốt.
Giao thoa duy nhất giữa hai người chính là vì chuyện đứa cháu trai của chị ta, sau khi bị Khương Tri Ngôn dỗi ngay mặt mọi người, chị Vương cũng không hề xuất hiện trước mặt cô nữa.
Nhưng căn cứ quan sát của Khương Tri Ngôn, chị Vương hẳn là người rất tiếc mệnh, sao lại đột nhiên ầm ĩ đến nước muốn nhảy lầu nhỉ?
Hôm nay là ngày đầu Nam Hằng đi làm lại, căn cứ theo lệ thường dĩ vãng là sẽ mời rất nhiều phóng viên và truyền thông tới đưa tin, vụ này chỉ sợ sẽ ầm ĩ lớn.
Không chờ Khương Tri Ngôn rep lại, Kiều Hạ đã bùm bùm gửi tới một dòng chữ to lại đây.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Sóng Nước Venice
2.

Cuộc Hôn Nhân Lúc Bình Minh
3.

Đậu Hũ Hành Lá
4.

Về Trễ
=====================================
“Chồng chị Vương muốn ly hôn với chị ta.”
“Chị ta đương nhiên không chịu, sau đó là giờ đang ầm ĩ muốn nhảy lầu.”
“Hình như đám boss sang đó hết rồi.”
“Chồng chị ta cũng chả phải thứ tốt, thường xuyên quấy rầy nữ thực tập sinh.”
“Loại đàn ông này có gì mà luyến tiếc!”
“Còn chưa có khuyên ngăn được.”
Tay đánh chữ của Khương Tri Ngôn dừng lại, chồng chị Vương tên Chu Chí Vĩ, thời gian ở Nam Hằng không tính là ngắn và cũng ngồi được vị trí giám đốc rồi, trước đó đã có lời đồn bảo hắn ta quấy rầy nữ thực tập sinh, nhưng vì không ai tố cáo với cũng không ai làm chứng, vụ này cũng cứ mãi là lời đồn đãi.
Mà làm Khương Tri Ngôn có thể nhớ kỹ cái tên này tất nhiên không phải vì mấy vụ đó.
—— Chu Chí Vĩ là người của Úc nhị gia, Úc Minh Diệp.
Nam Hằng là một công ty lớn đã kinh doanh mấy thập niên, dù có là do một tay Úc lão gia tử sáng lập cũng không đại biểu cho người họ Úc là tay không bán hai giá ở đây, trong này quá nhiều quá nhiều thứ liên lụy đến lợi ích.
Mà ngay cả Úc gia, trong đó cũng chia rất nhiều phe phái.
Mà phe Úc Nam Diễn có Úc lão gia tử ủng hộ và chính anh cũng đã tự chứng minh mình có năng lực làm chủ tịch xem như chi lớn nhất, nhưng Úc nhị gia làm trưởng bối, chẳng sợ ông ta có không nên thân đi nữa, cũng nhiều hơn Úc Nam Diễn rất nhiều thời gian và cũng đã phát triển một cỗ thế lực không nhỏ, sau lưng còn đứng vài cổ đông.
Mấy vị cổ đông này chưa chắc là xem trọng Úc nhị gia, nhưng bọn hắn cũng không muốn chi Úc Nam Diễn độc đại.
Trước mặt lợi ích, rất nhiều chuyện đều không thể quơ đũa cả nắm.
Mà Khương Tri Ngôn bây giờ chính là phe Úc Nam Diễn tiêu chuẩn.

Rep lại Kiều Hạ một câu, Khương Tri Ngôn click khung thoại với Úc Quân Sách.
“Tôi nghe nói có người muốn nhảy lầu? Thế nào?”
Úc Quân Sách tựa hồ đang cần một người để chia sẻ, anh ta cũng nhắn một chuỗi dài sang đây như Kiều Hạ.
“Đm, em chưa từng thấy thằng đàn ông nào ngu ngốc như vậy.”
“Vợ đều phải nhảy lầu, hắn còn ở đó nói chị ta không tốt hoài.”
“Vì cái loại đàn ông này mà muốn chết muốn sống, cũng là đồ ngu đi”
“Anh em đã trực tiếp bảo người xách thằng cha kia xuống, không cho gã kích thích người ta nữa.”
Nhìn kiểu này, Úc Quân Sách đang ở ngay hiện trường đây.
Khương Tri Ngôn nghĩ nghĩ, đã nhắn một tin qua đó.
“Chị Vương có 2 đứa con, chị ta rất thương hai đứa nó, các cậu cứ thử khuyên nhủ theo phương diện này xem.”
Một lát sau Úc Quân Sách mới rep lại.
“Khuyên được rồi.”
Sau đó liền không rep nữa, xem chừng hẳn là đang xử lý vụ việc kế tiếp.
Khương Tri Ngôn cất di động, nằm trên ghế nhìn không trung bắt đầu phát ngốc, thật lâu sau rốt cuộc mới giật giật cái chân có chút cứng đờ của mình, đồng thời sờ sờ Lilith.
Trời, lạnh rồi.
Sau khi cảm nhận được một tia lạnh lẽo, Khương Tri Ngôn liền một tay ôm Lilith, một tay dắt Daniel tính về phòng.
Chỉ là khi mới vừa đi tới cửa, nơi xã liền truyền đến động tĩnh.
Cô quay đầu nhìn lại, liền thấy được tọa giá tiêu biểu của Úc Nam Diễn.
Thật sự quá rõ ràng, là cái loại mà nếu lái trên đường cái đều sẽ bị những chiếc xe chung quanh cách xa 10m trở lên kia.
Chính mình lúc này nếu mà lại vờ không nhìn thấy rồi trực tiếp đi vào thì hình như không hay lắm, Khương Tri Ngôn cứ vậy mà lẳng lặng đứng tại chỗ, nhìn xe dừng lại.
Trợ lý Triệu, Úc Quân Sách, Úc Nam Diễn từng người một xuống xe.
“Chị Tri Ngôn!”
Úc Quân Sách là người đầu tiên thấy Khương Tri Ngôn, từ xa xa phất tay với cô, tựa hồ giây tiếp theo đều phải nhảy dựng lên.
Mà Úc Nam Diễn……
Quá xa không thấy rõ biểu tình, nhưng mà hình tượng của trợ lý Triệu ấy à?
Khương Tri Ngôn đi về phía bọn họ vài bước, Daniel nhân cơ hội tránh khỏi dây thừng chạy về phía Úc Quân Sách, hai người họ vẫn luôn chơi khá tốt.
“Trợ lý Triệu, anh đây là?”
Tay trái Triệu Đào quấn băng vải treo lên, trên mặt còn có vài vết cào rõ ràng, cả người trông đều chật vật.
“Khương tiểu thư.”
Triệu Đào cười khổ một chút, không biết nên bắt đầu nói vụ này từ đâu.
Vẫn là Úc Quân Sách dán dán với Daniel xong thì mở miệng trước, “Anh ta ấy hả, đúng rõ xui.”
Thì ra là lúc khuyên ngăn chị Vương ấy, chị ta đi ngang qua cạnh Úc Nam Diễn chả biết đột nhiên phát điên cái gì, trực tiếp nhào tới, Triệu Đào ở một bên tất nhiên muốn anh dũng hộ chủ, trên mặt nháy mắt cái đã bị cào 2 vết.
Nhưng mà rất nhanh thôi, chị Vương cũng bị người chế phục, chả xốc dậy nổi sóng gió gì.
“Cái tay kia là chuyện thế nào?”
Xem chừng bị thương không nhẹ, như là gãy xương.

Úc Quân Sách nghe tới vấn đề này thật sự không nhịn được mà cười một tiếng, “Lúc anh Triệu xuống lầu dẫm hụt chân, rồi cứ vậy đó.”
Khương Tri Ngôn mím môi nhìn về phía Triệu Đào, trong ánh mắt biểu đạt ra đồng tình sâu sắc, vận khí này đúng là kém quá.
Mấy người họ vừa nói vừa vào nhà, Úc Quân Sách cũng cập nhật tiếp sự kiện chị Vương với Khương Tri Ngôn.
Chu Chí Vĩ thì trước tạm thời cách chức, xử lý tốt gia sự lại nói, chị Vương cũng vậy.
—— Thế nếu xử lý không tốt thì sao đây?
Khương Tri Ngôn chưa nói lời này ra miệng, nhưng ý tứ trên mặt đã để lộ ra.
Chuyện của chị Vương đây trông cũng không đơn giản vậy, có lẽ chị ta chỉ là một cái bia ngắm bị lôi ra.
“Anh sẽ bảo bọn họ xử lý tốt.”
Ngoài dự đoán, lần này mở miệng là Úc Nam Diễn, trên mặt anh chưa từng có nhiều biểu tình, nhưng trong lời nói lại lộ ra một cỗ ý vị túc sát.
Hình như thật sự bị chọc xù lông rồi.
Khương Tri Ngôn nhanh chóng trấn an Lilith đột nhiên bị dọa đến trong lòng, sau đó ngẩng đầu nhìn Úc Nam Diễn.
Đây là lần đầu tiên cô thấy Úc Nam Diễn tức giận.
Quả nhiên thực đáng sợ!
Xem kìa, trợ lý Triệu với Úc Quân Sách hoạt bát kế bên lúc này cũng không nói một lời, nháy mắt an tĩnh lại.
Phần an tĩnh này kéo dài tới lúc cơm chiều trên bàn cơm.
Úc Quân Sách dang liều mạng gửi gói cảm xúc cho Khương Tri Ngôn.
“Run bần bật.JPG”
“Anh em giận lên thật đáng sợ, chị Tri Ngôn, chị hông sợ sao?”
Khương Tri Ngôn: Cũng còn được đi, rốt cuộc Úc Nam Diễn có giận đi nữa cũng sẽ khắc chế chính mình, chỉ cần không đánh người, cô chả sao cả.
Chứ giống ông chủ trước của cô à, vừa có chuyện gì không hài lòng liền thích đập đồ, trong tầm tay có gì đập đó.
Gạt tàn nè, ly nè, con chuột vân vân, theo thống kê không đầy đủ, pha lê chết dưới tay ông ta không có mười cũng có chín.
Dưới tình huống như thế, Khương Tri Ngôn đã luyện ra được kỹ thuật tránh né cao siêu đây, có thể tránh thoát được ít nhất 80% các vật bị ném ra.
Cho nên như Úc Nam Diễn đây, có gì đáng sợ?
“Không sợ, ăn cơm của cậu đi”
“Chị Tri Ngôn, các chị quả nhiên là chân ái QAQ.”
Lơ đi hành vi chơi kiểu bảo bảo của Úc Quân Sách, Khương Tri Ngôn tiếp tục cúi đầu ăn cơm, có điều chiều nay cô ăn trái cây hơi nhiều, nên tối ăn không vô.
Tùy tiện và mấy miếng, Khương Tri Ngôn buông chén đũa.
Dù sao trong phòng có đồ ăn vặt, tối đói bụng cũng không sợ.
“Ăn no rồi?”
Giọng Úc Nam Diễn lập tức hấp dẫn lực chú ý của mọi người, giây tiếp theo, mọi người lại động tác nhất trí theo ánh mắt anh nhìn về Khương Tri Ngôn.
Ôi động tác nó thống nhất, y như đã luyện trước rồi ấy.
Khương Tri Ngôn: ……
“Nam Diễn, hồi chiều em ăn nhiều, giờ ăn không vô.”
Nghe Khương Tri Ngôn giải thích, Úc Nam Diễn gật gật đầu, một lần nữa thu hồi tầm mắt.
Những người khác cũng động tác nhất trí thu hồi tầm mắt, cúi đầu ăn cơm.
Nội tâm Khương Tri Ngôn bây giờ lại hiện lên một loạt dấu ba chấm, sau đó, tầm mắt thoáng qua, liền nhìn thấy Úc Quân Sách đang làm mặt quỷ với mình, một bộ biểu tình “Hắc hắc hắc, anh chị thật buồn nôn”.
Mệt mỏi, hủy diệt đi, cái thế giới vô tình này.
Trở lại phòng, Khương Tri Ngôn ngã thẳng lên giường, cả người nằm như hình chữ đại (大) vẫn không nhúc nhích.
Hơn nửa ngày, cô mò di động trong túi ra search tin tức về Nam Hằng, sự kiện nhảy lầu hôm nay cũng không xuất hiên trên mấy tờ đằng trước, phảng phất như không có chuyện này.
Nhìn kiểu này, Úc Nam Diễn hành động vẫn là rất nhanh.
Làm cơm cha áo mẹ của mình, Khương Tri Ngôn đương nhiên hy vọng Úc Nam Diễn càng ngày càng tốt, rốt cuộc thời buổi này muốn kiếm công việc lương tháng 100.000 lại nhẹ nhàng thật không dễ.
Tùy tay lướt tin bát quái, được vài tờ, Khương Tri Ngôn đột nhiên nhìn thấy dưới một tin tức về Nam Hằng có 1 bình luận.

“Mấy năm nay Nam Hằng phát triển không tồi, quả nhiên người trẻ tuổi chính là nhiều ý tưởng.”
Đây là một cái bình luận khen ngợi bình thường, nhưng dưới nó có người rep.
“Nghe nói chủ tịch hiện tại của Nam Hằng còn chưa đến 30?”
“Phải, người trẻ tuổi đủ dũng khí, hy vọng đừng có té ngã.”
Phổ phổ thông thông, không có điểm sáng gì, nhưng lại làm Khương Tri Ngôn rất tò mò mà nhập vào ô tìm kiếm 3 chữ “Úc Nam Diễn”.
Thế mà thực sự có wiki về anh, ảnh đi kèm là một tấm ảnh cực nhòe đến độ chỉ có thể thấy rõ đó là người.
Nhưng tư liệu chữ thì thật lại rất kỹ càng tỉ mỉ.
Trạng thái hôn nhân thì rành mạch rõ ràng viết “Chưa lập gia đình”.
Ngay sau đó, Khương Tri Ngôn liền tận mắt thấy con đường quật khởi của một vị “Học thần”.
16 tuổi được đại học top2 nước ngoài đặc chiêu.
20 tuổi cùng sáng lập công ty “NY” với bạn học, mấy năm trước giá trị thị trường cũng đã phá trăm tỷ, giờ đều đã sắp đột phá ngàn tỷ, là công ty khoa học kỹ thuật mới phát được không ít đại lão xem trọng, hơn nữa còn không liên quan gì đến Úc gia, nó độc thuộc về Úc Nam Diễn.
Nói cách khác, dù cho không có Nam Hằng, Úc Nam Diễn vẫn cứ là một siêu cấp phú hào như cũ.
Đây là thế giới của đại lão sao?
Ôm lấy lòng kính ngưỡng, Khương Tri Ngôn tiếp tục xem.
22 tuổi tốt nghiệp với 2 bằng về nước, phân biệt là tài chính học và tâm lý học, ý? Đại lão còn từng học tâm lý học?
Tiếp theo chính là tiến vào Nam Hằng.
25 tuổi trở thành chủ tịch Nam Hằng.
Hiện tại 28 tuổi, theo đó mà tính, giá trị con người đã có thể xếp vào top 10 trong nước, là một anh siêu cấp, siêu cấp có tiền không hơn không kém!
—— đây là nhân thiết* mà viết vào tiểu thuyết cũng sẽ bị nhả rãnh là không chân thật đi?!
*: viết tắt của thiết lập nhân vật.
Phía dưới còn viết một vài thành tích của Úc Nam Diễn sau khi vào Nam Hằng, cùng với các hạng mục anh đã qua tay, dù sao mặc kệ là cái nào cũng đủ để lôi ra làm tài liệu giảng dạy.
Tắt di động, Khương Tri Ngôn lập tức thấy ổn.
Chuyện hôm nay ở trong mắt đại lão hẳn chỉ là một case nhỏ, chỉ 1 giây là trong đầu có thể nghĩ ra mấy trăm loại phương án giải quyết.
Cảm thấy mình nhọc lòng không công, Khương Tri Ngôn đang định thay quần áo rửa mặt, di động rung lên, dự cảm không hay phút chốc dâng lên.
“Khương tiểu thư, tối nay cô có rảnh chứ?”
Từ trợ lý Triệu, nhắn từ 19:16.
—— trả lời không rảnh sẽ trừ tiền lương sao?
“Khương tiểu thư, trước kia việc này đều là tôi làm, nhưng cô cũng thấy đó……” Triệu Đào bất đắc dĩ mà chỉ chỉ tay trái bị thương của mình.
“Mà một vị khác, Úc tổng ngại cậu ta ầm ĩ.”
—— cho nên liền tìm tới tôi phải không? Không phải còn có Lâm… Thôi, để ông cụ làm việc này hình như là vô nhân đạo.
Khương Tri Ngôn đã vô lực nhả rãnh, cô an tĩnh cũng có sai sao?
Tiếc thay, loại thời điểm này tất nhiên là không cách nào cự tuyệt.
Cô cứ vậy mà bị Triệu Đào mang vào phòng tối, không phải, là một cái phòng lego cực lớn.
Cả căn phòng, tràn đầy đều là lego đã ghép nối xong, nhỏ cỡ bàn tay, cái lớn thì có cao cỡ 1 người, lớn lớn bé bé, thoạt nhìn có không chỉ ngàn bộ.
Thì ra cả lầu 4 là dùng cho cái này.
Trước đó cơ hồ chỉ hoạt động trong phạm vi phòng của mình, hoa viên và phòng thú cưng, Khương Tri Ngôn tỏ vẻ mở rộng tầm mắt rồi.
“Tâm tình của Úc tổng, vào lúc như đó thích chơi lego, cô chỉ cần ở cạnh hỗ trợ đưa đồ một chút là được.”
“Tốt nhất là cách mỗi một tiếng lại nhắc nhở Úc tổng 1 tiếng, bằng không anh ấy sẽ cứ mãi ghép tiếp.”
Tiếng nói chuyện của Triệu Đào gần như không thể nghe thấy, nguyên nhân tất nhiên là vì Úc Nam Diễn bên bàn lớn thoạt nhìn đã đang đắm chìm trong thế giới lego.
Nhiệm vụ thì thật lại rất đơn giản, Khương Tri Ngôn ra dấu OK, Triệu Đào đáp lại cô bằng một dấu tay cố lên.
Rất mau, trong căn phòng lego này chỉ còn lại có Khương Tri Ngôn và Úc Nam Diễn..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.