Đọc truyện Tôi Là Trùm Sau Màn – Chương 87: Thử trải nghiệm tâm trạng như thế đi
Translator: Nguyetmai
Trong giai đoạn hiện giờ, số lượng công hội đã bồi dưỡng năng lực đặc thù của chiến hạm có thể đếm trên đầu ngón tay, đối phó với hải quái loại nhỏ cũng không thành vấn đề. Song nếu đối kháng với thống lĩnh quân Hải Vương như Búa Tạ thì rõ ràng là vẫn chưa đủ đô.
Nhưng lần này Búa Tạ lại chọn sai đối thủ, đối mặt với tàu Đại Long được bồi dưỡng bằng tất cả lực lượng của các thành viên trong Đại Long Hội, hắn ta tông trúng hai lần, đau tới mức nhe răng trợn mắt.
Lần này hắn ta không định chơi cứng chọi cứng với tàu Đại Long mà bơi về phía trước, chuẩn bị đổi mục tiêu để tiếp tục phá hủy.
Nhưng hắn ta muốn đi, Trần Tử Vũ lại không chịu thả hắn ta. Hai chiếc móng rồng đã thò ra từ đáy thuyền bắt được hắn ta.
Búa Tạ đang muốn giãy giụa thì lại thấy năm tên pháp sư trên tàu Đại Long bắt đầu thay đổi hình thái cơ thể, từng tòa tháp pháo hành thủy hình thành.
Trên biển khơi, năng lực hành thủy được tăng thêm rất nhiều. Năm con rồng nước khổng lồ bắn ra từ ống pháo xông về phía Búa Tạ.
“Ầm!”
Sóng nước khổng lồ dâng lên, một kích này đánh cho Búa Tạ choáng váng đầu óc, thân thể đau đớn như bị xé rách vậy, máu màu lam chảy ra từ miệng vết thương.
Điều này khiến Búa Tạ không khỏi sợ hãi. Rõ ràng là thực lực của Đại Long Hội mạnh hơn nhiều so với những thế lực người chơi khác mà hắn ta đã chứng kiến. Hắn ta đã cảm nhận được nỗi sợ hãi đến từ cái chết.
Nhưng lực lượng của Đại Long Hội vẫn chưa được phô bày hết. Hai bóng người nhảy xuống từ tàu Đại Long, cùng lúc đó ảo ảnh Dạ Đồ bao phủ quanh họ.
Skill Ảnh Bộ mang đậm nét đặc trưng của người chơi sát thủ được mở ra, hai bóng người biến thành ảo ảnh nhanh chóng tiếp cận Búa Tạ. Hai thanh huyết nhận đồng thời đâm tới.
Búa Tạ đã đánh mất khả năng chiến đấu từ lâu, chỉ có thể trơ mắt nhìn huyết nhận đâm xuyên qua cơ thể mình, hơn nữa còn bị huyết nhận vung lên chém thành mấy khúc.
Hai sát thủ thu hồi ảo ảnh Dạ Đồ, nhẹ nhàng nhón chân trên mặt nước rồi nhảy về chiến hạm.
Tuyết Lê: “Đại ca, nhiệm vụ đã hoàn thành!”
Vương Đại Mãng: “Không chịu được một kích!”
Trần Tử Vũ cũng nở nụ cười: “Tiếp tục thôi, chúng ta diệt sạch quân đoàn Hải Vương này dưới sự trợ giúp của những người chơi khác trước đã.”
Mấy người gật đầu, dời mắt về phía những nơi đang giao chiến khác.
Lúc này đã có rất nhiều chiếc chiến hạm bị phá hỏng. Nhưng đối với những người chơi thường xuyên ra biển thì chuyện này bình thường như cân đường hộp sữa. Dù sao thì đa số người chơi đều sở hữu chiến hạm chưa nâng cấp nên độ cứng ban đầu cũng không cao cho lắm.
Song khi gặp sinh vật hải quái thì trên cơ bản họ đều lựa chọn lái chiến hạm tông thẳng vào nó. Cho dù thuyền bị hư cũng chẳng sao cả, dù sao thì chiến hạm của họ có thể tự phục hồi mà, hoàn toàn không cần sợ sẽ hư hỏng.
Nếu chiến hạm bị hư hao nghiêm trọng tới mức chìm vào biển rồi bị không gian thu lại, họ sẽ lấy vũ khí ra rồi triển khai một trận chiến đấu dưới nước với chiến sĩ của quân Hải Vương.
Không lâu sau đó, dưới sự va chạm của những người chơi, sinh vật cấp hải quái đều bị giết sạch. Lần này người chơi dời mắt về phía chiến sĩ của quân Hải Vương.
Nhờ vào áp chế về mặt số lượng và kỹ năng, những người chơi đã nhanh chóng giết hại chiến sĩ quân Hải Vương.
Cuộc chiến giằng co khoảng một giờ, tiểu đội quân Hải Vương nghìn người đã bị tiêu diệt quá nửa. Những chiến sĩ quân Hải Vương còn lại thì quyết đoán chọn chạy trốn.
Lúc này, biển cả đã bị máu của chúng nhuộm thành màu lam sẫm.
Trong trận chiến đấu quy mô nhỏ này, những người chơi đã giành được toàn thắng.
…
Thủy tinh cung, trong cung điện quân Búa Sắt.
“Búa Tạ đã chết?” Nhìn ngọc Thông Hồn đã dập tắt, Búa Sắt mở to mắt ra.
Hắn ta chỉ có một đứa con trai đó thôi. Cái chết của Búa Tạ khiến Búa Sắt vô cùng phẫn nộ, không nhịn được mà bắt đầu rít gào.
“Đại Đô Thống, xin người hãy bớt đau buồn.” Một sinh vật hình người khoác mai rùa bước lên trước mấy bước rồi an ủi hắn ta.
“Bớt đau buồn ư? Ta bẻ đầu ngươi bây giờ! Ngươi đã từng mất con trai chưa? Ngươi có biết cảm giác của ta lúc này không?”
Quy nhân nhất thời im lặng. Gã thật sự không biết phải đáp lại câu hỏi này như thế nào nữa.
“Khốn khiếp, người đâu! Ban cái chết cho con trai Quy Lục cho ta!” Búa Sắt không có nơi để trút giận, thấy quy nhân đứng trước mặt mình là lại nổi quạu, không nhịn được phẫn nộ quát lên.
“Đúng rồi, sau khi chết thì truy phong nó là thiếu đô thống của quân đội dưới trướng quân Hải Vương Búa Sắt.” Cuối cùng, Búa Sắt bổ sung thêm một câu.
Nghe vậy, ánh mắt Quy Lục dại ra. Gã không ngờ rằng một câu an ủi của mình lại rước họa sát thân về cho con trai mình.
“Phù… Bây giờ thoải mái hơn rồi. Sao hả? Ngươi cảm thấy thế nào khi bị mất con trai?” Búa Sắt hỏi Quy Lục đã đắm chìm trong tự kỷ.
Quy Lục câm nín.
…
Sau khi Búa Sắt tuyên bố mệnh lệnh, Quy Lục dẫn Cá Mập Hổ, kẻ chấp hành tử hình về nhà mình.
Thấy cha trở về, con trai Quy Lục vui vẻ nghênh đón: “Cha, người đã về rồi. Hôm nay cha có mang thứ gì thú vị về cho con không?”
Quy Lục nhìn con trai, nước mắt không khỏi rơi xuống: “Con à, ta mang về một tin tốt và một tin xấu, con muốn nghe tin nào trước?”
Con trai của Quy Lục sửng sốt: “Tin tốt là gì?”
“Con được phong là thiếu đô thống của quân đội dưới trướng quân Hải Vương Búa Sắt!”
Nghe vậy, con trai Quy Lục không khỏi mừng như điên: “Thế còn tin xấu thì sao?”
“Thế thì con phải chuẩn bị tâm lý trước đã!” Quy Lục nhìn con trai, chảy nước mắt vì hối hận.
…
Lúc này trên đảo Đọa Ngư, cuộc chiến với quy mô lớn hơn đang bùng nổ.
Trận doanh người chơi khoảng chừng hai mươi nghìn người đang xảy ra xung đột kịch liệt với người của Tai Ngư tộc.
Nhưng lần này, số lượng người chơi áp đảo nên người của Tai Ngư tộc ngăn cản vô cùng khó khăn.
Nhìn các tộc nhân dần dần ngã xuống, lão già Tai Ngư tộc run rẩy đứng giữa thôn xóm, miệng vẫn thì thào liên tục.
Lão không biết có phải là bộ tộc của mình đã bị Thần Biển nguyền rủa hay không mà lại bị một chủng tộc đáng sợ như vậy rình mò.
Tàn sát vẫn đang diễn ra. Thi thể của Tai Ngư tộc tràn đầy trên mặt đất. Những người chơi ngã xuống thì đều biến thành khói đen rồi được đưa về không gian. Điều này khiến người của Tai Ngư tộc nảy sinh áp lực khổng lồ, có ảo giác rằng người trong bộ tộc của mình thì đang giảm bớt liên tục, còn phe đối diện thì lại không thiếu ai cả.
Tiếng kèn liên tục vang lên trong làng chài. Những bộ lạc Tai Ngư tộc khác không ngừng chạy tới viện trợ, nhưng bất kể là số lượng hay thực lực thì quân đoàn người chơi đều mạnh hơn người của Tai Ngư tộc không chỉ một bậc mà thôi.
Dần dần, người của Tai Ngư tộc bị dồn ép phải lùi lại liên tục, rút về làng chài.
“Xông vào đó cho tôi! Khiêng nồi lớn của chúng ra. Không phải chúng thích nhất là nấu thịt người sao? Hôm nay chúng ta sẽ ném chúng vào nồi, cho chúng biết thế nào là hầm xào rán luộc!” Cậu béo ôm hận trong lòng phấn khởi kêu lên.
An Thất nghe vậy không khỏi sửng sốt: “Chúng đều có hình người đấy, mày nuốt trôi được à?”
Cậu béo trợn trắng mắt: “Tao chỉ muốn cho chúng nó trải nghiệm cảm giác tuyệt vọng mà trước đó chúng ta đã trải qua thôi.”
Nghe vậy, tất cả mọi người đều nhớ lại nỗi sợ hãi khi bị Tai Ngư tộc khống chế, ánh mắt lộ vẻ nghĩ lại vẫn thấy sợ.
Cuối cùng cũng có thể báo thù được rồi! Lần này đến lượt họ làm đầu bếp!