Đọc truyện Tôi Là Trùm Sau Màn – Chương 76: Ác Thần và Hạn Bạt
Translator: Nguyetmai
Ngay sau đó, cảnh livestream của Tôn Khởi được người chơi nhiệt tình đồng bộ lên diễn đàn. Vô số người chơi ồ ạt tràn vào phòng livestream.
Thấy Cổ Ngữ đã biến thành trạng thái Ác Thần, tất cả người chơi đều lâm vào khiếp sợ. Họ không thể tưởng tượng được rằng một người chơi lại có thể sở hữu loại lực lượng này.
“Hạn Bạt!” Tiếng gào thét của Ác Thần vang lên, tay phải giơ lên cao, một đường nét màu đen xuất hiện trong tay hắn, tiếp đó nhanh chóng bay lượn quanh bàn tay rồi liên tục to ra.
“Ra đây!” Ác Thần siết chặt nắm đấm, nắm đường nét màu đen đã biến thành quả cầu ánh sáng trong tay rồi nện thật mạnh xuống mặt đất.
“Ầm!” Mặt đất sập đổ, đá vụn văng tung tóe, mặt đất nơi thì dâng lên nơi thì sập xuống như tảng băng trên đại dương, cả nơi mai táng đã bị hơi thở của Ác Thần bao trùm, tất cả sinh vật cốt linh đều mất hết vẻ thị huyết ngày xưa, run rẩy co rúm ở một chỗ.
Lúc này, dòng khí đang cuồng bạo càn quét khắp nơi chợt xông lên cao, đưa tất cả vật thể lên không trung, cả nơi mai táng như đang nghênh đón tận thế.
Ngoài sân:
“Má ơi, đây không phải là Tịch Mịch Vô Địch mà tui quen, thật đáng sợ…”
“Ổng tốn bao nhiêu tiền khiến công ty game mở hack cho ổng vậy? Đây còn là người nữa không?”
“Thực lực này… Thật sự là người chơi có thể nắm giữ sao? Tôi kích động ghê!”
“Mặt đất đều bị ổng đánh sập luôn… Thật sự là Tà Thần à? Tôi còn tưởng cún trắng nói đùa chứ.”
“Sắp bổ sung dữ liệu mới à? Tà Thần xâm lược?”
“Đáng sợ quá, Tịch Mịch Vô Địch bây giờ đều có thể đi đánh nhau với Đào Ngột được rồi ấy!”
“Chắc là Tịch Mịch Vô Địch đụng phải nhiệm vụ ẩn nào đó nên bị Tà Thần nhập hồn rồi. Người chơi chúng ta có thể chống cự lại thực lực này sao? Sợ quá!”
…
Ngay tại lúc mặt đất đứt gãy, một chiếc quan tài khổng lồ đỏ như máu dần dần dâng lên từ trong khe nứt của mặt đất.
Thấy chiếc quan tài máu này, ánh mắt Ác Thần chợt hiện lên màu đỏ tươi. Hắn giơ chân phải lên, nghiêng người về phía trước, tiếp đó thân thể biến mất tại chỗ. Nơi mà hắn đứng cũng xuất hiện một cái hố lớn.
“Ha ha ha! Hạn Bạt!”
Ác Thần lộ ra nụ cười dữ tợn, thân hình xuất hiện trong không trung. Một cú đấm khổng lồ được ngưng tụ từ khí huyết hình thành, tiếp đó Ác Thần uốn người, mượn lực vung nắm đấm thật mạnh về phía chiếc quan tài máu.
“Rầm!” Một cú đấm này đánh trúng chiếc quan tài máu, quầng sáng màu máu chiếu rọi khắp nơi, cả thế giới đều biến thành màu đỏ, giống như tu la địa ngục.
Dưới sự trùng kích của năng lượng cuồng bạo, quan tài máu phát ra tiếng vỡ vụn “rắc rắc”, chống chọi chưa được một lát đã vỡ toang, để lộ một thân thể khổng lồ khô quắt, tóc đỏ mắt đỏ, chính là Hạn Bạt.
“Rầm!”
Ánh sáng màu máu càng ngày càng chói mắt, không ngừng ăn mòn thân thể của Hạn Bạt.
Lúc này, Hạn Bạt bỗng mở mắt ra, há mồm hút vào một hơi. Quầng sáng màu máu bị ảnh hưởng bởi lực hút khổng lồ nên bắt đầu biến dạng.
Một cái lốc xoáy dần hình thành trong miệng Hạn Bạt, lực hút lại tăng lên mãnh liệt, tất cả huyết sắc đều bị hút vào miệng hắn ta.
Hạn Bạt đã thức tỉnh chậm rãi quay đầu lại, nhìn về phía Cổ Ngữ bị Ác Thần nhập hồn với vẻ mặt phức tạp. Hắn ta không thể ngờ được rằng mình vẫn bị hắn tìm thấy.
“Ngươi lại mạnh hơn rồi. Chỉ là một luồng ác niệm mà đã có thực lực như thế rồi.” Hạn Bạn chậm rãi nói, giọng nói khàn khàn truyền khắp thiên địa.
“Ngươi đã nói với ta rằng chỉ có vô tình mới khiến ta thật sự trở nên mạnh hơn. Ta phải cảm ơn ngươi vì điều đó!” Sát ý tràn ra từ mắt Ác Thần, thân hình hắn biến mất tại chỗ, sau đó chợt xuất hiện bên cạnh Hạn Bạt, tung cú đấm thật mạnh về phía phần mặt của Hạn Bạt.
Hạn Bạt không dám kiêu căng khi đối mặt với Ác Thần. Hắn ta quyết đoán giơ nắm đấm nghênh đón. Hai nắm đấm va chạm vào nhau phát ra năng lượng khổng lồ, quầng sáng chói mắt cùng với dòng khí cuồng bạo khuếch tán ra chung quanh, thổi tan mây đen trên trời.
“Chỉ dựa vào một luồng ác niệm mà cũng muốn giết ta ư? Cuồng vọng!”
Nếu đã bị tìm thấy thì tính điên cuồng trong lòng Hạn Bạt cũng bị khơi dậy. Tóc dài màu đỏ bay lên mà không cần gió, dòng khí cũng có màu đỏ như máu trào ra từ trong cơ thể hắn ta, tràn đầy chung quanh, tiếp đó dòng khí màu máu cuồng bạo liên tục lan ra chung quanh, hình thành từng tia gợn sóng đỏ như máu trên mặt đất.
“Grừ!”
Theo tiếng kêu của Hạn Bạt, dòng khí đỏ như máu đều ùa về phía nắm đấm bên phải, dồn lên đằng trước thật mạnh, đánh cho Ác Thần bay ra ngoài.
Một cú đấm này vô cùng bá đạo, mặt đất bị lực lượng huyết khí cuồng bạo của Hạn Bạt kéo lê thành một kênh rãnh dài mấy trăm mét, sâu không thấy đáy.
Tuy rằng đã đánh lui Ác Thần, nhưng sắc mặt của Hạn Bạt vẫn rất trịnh trọng.
Hắn ta biết rõ rằng Ác Thần là thần linh âm phủ được lục đạo luân hồi thừa nhận, nhất định sẽ không bị tiêu diệt một cách đơn giản như vậy, cho dù chỉ là một luồng ác niệm.
“Đại Ác Minh Thần!”
Tiếng gào thét tà ác như đến từ chín tầng địa ngục vang lên từ trong kênh sâu, tiếp đó một bàn tay khổng lồ đỏ như máu xuyên qua lòng đất, xuất hiện trong kênh sâu.
Rầm! Rầm! Rầm!
Mặt đất lại sụp đổ, một bóng người khổng lồ phá tan sự ràng buộc của mặt đất, bò ra từ bên trong.
Thấy người khổng lồ cao trăm mét, toàn thân như được hình thành từ ánh sáng máu này, đồng tử của Hạn Bạt chợt co rụt lại.
“Vẫn chưa kết thúc đâu!” Ác Thần trong trạng thái Đại Ác Minh Thần chậm rãi đứng thẳng dậy. Hắn nhìn Hạn Bạt ở nơi xa với vẻ mặt mỉa mai.
Hai bóng người nhìn nhau một lát, đồng thời biến mất tại chỗ, sau đó va chạm vào nhau ở ngay chính giữa.
Từng cú đấm đánh trúng cơ thể, năng lượng khổng lồ không ngừng phát tán ra chung quanh. Mặt đất không chịu nổi gánh nặng này nên đã bắt đầu sụp xuống.
Tôn Khởi bị mây đen nâng lên cao đã triệt để sợ ngây người vì cảnh tượng trước mắt này.
Cũng giống như Tôn Khởi, người chơi ngoài sân cũng phải rung động vì lực lượng vượt quá sức tưởng tượng này.
“Ê này… Nếu Tà Thần thật sự xâm lược thì… phải làm sao đây?”
“Có lẽ chúng ta chết xong lại đánh, đánh xong lại chết, cứ thế mấy trăm lần cũng chỉ có nước bị giết ngay tức khắc thôi!”
“Lực lượng quá khủng bố, đã vượt qua cực hạn nhận thức của tôi rồi…”
“Sợ quá, thần tiên đánh nhau, phàm nhân co ro!”
“Đúng là hai thần tiên đánh nhau thật. May mà hôm nay tôi không đi giết cốt linh kiếm tài liệu tăng level ở nơi mai táng, không thì hai chúng tôi cũng bị lực lượng tràn ra từ hai thần tiên đánh nhau xé nát mất. (Che mặt)”
“Quá khủng bố, Tà Thần nhất định đừng xâm lược, mau đi đính topic lên trang chủ đi, tìm nhân viên nghiên cứu hỗ trợ. Nếu là thật thì Chiến Binh Phù Văn hay Chú Đồ hay chức nghiệp ẩn gì đó đều chỉ còn nước bị giết chết thôi. (che mặt)”
…
Cuộc chiến vẫn đang tiếp tục.
Lực lượng của hai bên đã không phân biệt cao thấp, lâm vào trạng thái giằng co.
“Cửu Trọc Cương Xà!”
Song quyền lại đụng vào nhau, ánh mắt Hạn Bạt chợt lóe lên tia máu sắc bén, bốn con rắn khổng lồ đỏ như máu hiện lên sau lưng hắn ta.
“Bát Tí Tu La!”
Ác Thần cũng gầm lên, sáu cánh tay vươn ra từ sau lưng.
Ầm! Ầm! Ầm!
Cuộc chiến dần trở nên gay cấn, Cửu Trọc Cương Xà và sáu cánh tay của Ác Thần điên cuồng va vào nhau.
Mặt đất lại lún xuống, cả nơi mai táng đều bị phá hủy vì lực lượng cuồng bạo đó. Vô số dung nham phun ra từ khe nứt trên mặt đất, hình thành từng cây cột dung nham trên khắp chiến trường.
Ngoài sân:
“Trời đất ơi, họ còn đánh tiếp nữa thì cả nơi mai táng đều sẽ bị hủy diệt mất!”
“Chắp tay khấn phật, cầu nguyện nhất định đừng đổi chiến trường, nhất định đừng tới Minh Phủ, adidas phò!”
“Tôi muốn hỏi chút, kẻ giao chiến với Tà Thần là ai vậy? Thế mà cũng mạnh đến mức đó, hoàn toàn không thua kém tí nào cả!”
“Chắc cũng là ông thần nào đó rồi. Tôi nghe Tà Thần gọi ổng là Hạn Bạt, có vẻ là tổ tiên của cương thi trong truyền thuyết cổ đại của chúng ta đó!”
“Đê ma ma, nhìn sướng ghê, nếu acc của tôi luyện chừng hai mươi năm thì có thể sở hữu lực lượng như này không nhỉ?”
“Đáp tầng trên, hết thảy đều có khả năng, độ tự do của trò chơi này cao lắm, nếu có kỳ ngộ thì không chừng một năm sau ông đã mạnh như thế rồi cũng nên! Ông xem Tịch Mịch Vô Địch kìa, hôm qua còn nói trong group là mua hồn tệ đổi trang bị tím, hôm nay đã biến thành Tà Thần rồi, muốn trang bị tím còn có tác dụng gì nữa?”