Tôi Là Trùm Sau Màn

Chương 48: Ngạo Kiếm


Đọc truyện Tôi Là Trùm Sau Màn – Chương 48: Ngạo Kiếm

Translator: Nguyetmai

Biên giới Long Quốc, đỉnh núi Phục Hổ.

Hai bóng người đứng nhìn nhau từ xa.

Một người mặc áo xanh mỏng, trong tay áo còn cầm một thanh trường kiếm Thanh Phong, bất khuất vốn sẵn tính trời, vẻ mặt hờ hững nhìn đằng trước.

Một người khác khoác áo choàng đen, cầm một thanh trường kiếm màu đen thu nạp mây mù trong núi, trên lưng còn đeo một thanh vỏ kiếm màu đỏ.

“Ngạo Kiếm, vẫn là ta thắng!”

Một giọt máu trượt xuống từ cổ tay của người áo xanh. Bàn tay cầm kiếm hơi thả lỏng, kiếm Thanh Phong rơi xuống đất.

“Năm đó quyết đấu với cha ngươi, ta đã lỡ tay giết ông ta, đó là lỗi của ta, ta có thể hiểu được tâm lý muốn báo thù của ngươi. Nhưng tư chất kiếm đạo của ngươi vẫn thua xa ta, dù có cho ngươi thêm mười năm, hay hai mươi năm nữa thì đã sao? Cuối cùng ngươi vẫn sẽ không là đối thủ của ta.” Người đàn ông áo đen nhìn Ngạo Kiếm, nói với vẻ mặt phức tạp.

“Tư… Tư chất ư?” Vẻ tĩnh lặng như giếng cổ trên gương mặt người đàn ông áo xanh dần lộ nét thống khổ.

Nghĩ đến việc mình khổ luyện kiếm pháp mà từ bỏ vợ con, say mê kiếm đạo chỉ vì trả thù, nhưng kết quả vẫn chỉ là công dã tràng thôi sao?

Ngạo Kiếm rất không cam lòng. Anh ta lại ngẩng đầu lên, vẻ mặt dữ tợn, giơ tay lên nắm lấy không khí. Trường kiếm Thanh Phong chợt bay lên, bị nắm chặt trong tay anh ta.

“Lại lần nữa!”

Từng đóa hoa kiếm như sen xanh nở rộ trên đỉnh núi, phá tan mây mù, lưỡi kiếm sắc bén bay tứ tung.


“Ngạo Kiếm, kiếm tâm của ngươi không ổn định. Nếu tiếp tục chiến đấu nữa thì coi chừng đi vào lạc lối đấy!”

Nói rồi, trường kiếm của người đàn ông áo đen đặt ngang trước ngực, một bóng kiếm khổng lồ hiện lên bao phủ quanh hắn ta, mặc cho kiếm khí bên ngoài có tung hoành, nhưng bên trong vẫn vững như Thái Sơn.

“A! Chết đi cho ta!”

Lúc này, đôi mắt Ngạo Kiếm đã đỏ ngầu, hoàn toàn lâm vào trạng thái điên cuồng. Anh ta liên tục vung kiếm, ma tính không ngừng lớn mạnh.

“Cheng!”

Một tiếng động giòn giã vang lên, kiếm khí trên đỉnh núi đều tán loạn như bị cắt mất nguồn cội, trường kiếm Thanh Phong cũng vỡ vụn.

Ngạo Kiếm quỳ rạp xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi.

“Than ôi… Ngạo Kiếm, tuy ngươi say mê với kiếm, nhưng bây giờ ngươi đã triệt để nhập ma rồi. Quay đầu là bờ, hãy vứt kiếm đi!”

Lần này Ngạo Kiếm không đáp lời hắn ta mà chỉ thẫn thờ nhìn chằm chằm trường kiếm đã gãy, như thể linh hồn đã không còn nữa vậy.

“Haizzz!”

Vô Tình lại thở dài một tiếng, thu hồi kiếm đen rồi xoay người rời đi.

Mây mù trên đỉnh núi lại kéo tới bao phủ nơi này. Ngạo Kiếm vẫn ngơ ngác nhìn trường kiếm, giống như một con rối đã đánh mất linh hồn.

Một năm sau, mưa phùn liên miên, trên đầu đường đá xanh trong thị trấn cổ xưa, bóng dáng Ngạo Kiếm lại xuất hiện.

Anh ta men theo con đường này rời khỏi thị trấn nhỏ, bước lên đất đai lầy lội, đi thẳng lên núi.

Sau khi lên tới đỉnh núi, Ngạo Kiếm đứng ở nơi xa nhìn hai ngôi mộ kề sát bên nhau, sắp bị cỏ dại che khuất, sau đó lại xoay người rời đi.

Anh ta si mê kiếm đạo, kiếm chính là mạng sống của anh ta. Vì luyện kiếm, anh ta đã đánh mất rất nhiều thứ. Cho dù cái chết của vợ con đã từng khiến anh ta đau khổ, nhưng anh ta chưa bao giờ hối hận.

Sinh ra vì kiếm, nên được thưởng tên là Ngạo Kiếm!

Đây là lời mà cha nói với anh ta, cũng vì thế nên anh ta đã không ngừng cố gắng.

Nhưng lúc này, Ngạo Kiếm đã hoàn toàn mù mịt.

Cha anh ta đã bị lỡ tay giết chết trong trận quyết đấu với Vô Tình. Nhưng giờ đây, cho dù anh ta từ bỏ mọi thứ vì kiếm đạo, cũng vẫn không phải là đối thủ của hắn ta.

Anh ta không biết tiếp theo mình nên đi nơi nào, cũng không rõ mình phải đến đâu để theo đuổi kiếm đạo vô thượng hư vô mờ ảo.


Ấp ủ nỗi hoang mang và sa sút này, Ngạo Kiếm cứ thế đi tới, đi mãi, không có phương hướng, chẳng có mục tiêu, chỉ muốn tìm được kiếm đạo vô thượng trong lòng mà thôi.

Hôm nay, Ngạo Kiếm mất hồn mất vía, tóc tai bù xù, vẻ mặt uể oải ngồi tựa vào một góc trên đường.

Lúc này, hai thanh niên trẻ tuổi đi ngang qua chỗ anh ta.

“Ài, cậu biết gì chưa? Hôm qua Làm Quy Hoạch với Thiên Thần Hộ Mệnh lại đánh nhau ở dã ngoại rồi. Có kiếm khách chơi Cuồng Chiến Sĩ quả thực là vô địch, chắc chắn trong hiện thực anh ta cũng là một cao thủ kiếm thuật siêu cấp. Thật muốn bái anh ta làm thầy để học kiếm thuật ghê…”

Nghe vậy, Ngạo Kiếm vốn đang ngồi trong góc, đôi mắt đục ngầu bỗng sáng lên. Anh ta chợt đứng dậy, đi đến trước mặt thanh niên vừa nói chuyện, thò tay túm lấy tay cậu ta.

“Cao thủ kiếm đạo? Ở đâu? Nói cho ta biết hắn ta ở đâu?”

“Á, anh làm tôi đau quá!” Thanh niên kia đau tới mức sắc mặt đỏ bừng, đánh tay Ngạo Kiếm mấy phát.

“Nói cho ta biết, cao thủ kiếm đạo ở đâu?”

“Trong Chinh Chiến Online, trong game Chinh Chiến Online á. Tên anh ta là Mộc Cửu Ca…”

Đây là lần đầu tiên Ngạo Kiếm tiếp xúc với thiết bị thực tế ảo. Sau khi cài đặt hoàn chỉnh một cách vụng về, anh ta đội mũ thực tế ảo rồi đăng nhập Chinh Chiến Online.

Thấy thế giới gần như chân thật trước mắt mình, trong lòng Ngạo Kiếm vô cùng khiếp sợ.

Anh ta sống trong thị trấn cổ xa xôi từ nhỏ, thuở bé chỉ có luyện kiếm, một lòng say mê với kiếm, lần đầu tiên anh ta tiếp xúc với thiết bị công nghệ cao như vậy.

Nhưng may mà sáng tạo nhân vật các thứ đều có hướng dẫn chơi game. Làm theo hướng dẫn, anh ta chọn Cuồng Chiến Sĩ dùng kiếm, chính thức bắt đầu trò chơi.

Ngạo Kiếm đã luyện kiếm đến cảnh giới siêu đẳng nên có cảm nhận về chân thật và ảo giác mạnh hơn người chơi khác. Thậm chí anh ta còn nghi ngờ rằng mọi thứ trước mắt mình đều thật sự tồn tại.

Nhưng mục đích của anh ta chỉ có một, đó chính là tìm được Mộc Cửu Ca, lĩnh giáo kiếm đạo của hắn ta.


Trong quá trình này, anh ta không giết một con quái vật hoang dại nào cả, chỉ hỏi thăm không ngừng, sau đó liên tục tìm kiếm.

Mất nửa ngày, cuối cùng anh ta cũng gặp được Mộc Cửu Ca của công hội Làm Quy Hoạch.

“Ta muốn khiêu chiến ngươi!” Đây là câu nói đầu tiên của Ngạo Kiếm.

Nhìn level 0 trên đầu Ngạo Kiếm, Mộc Cửu Ca cười lắc đầu: “Chờ level của anh tăng lên rồi hẵng đến!”

“Ngươi không dám à? Kiếm tâm một đạo, thẳng tiến không lùi, ngươi không xứng để luyện kiếm!” Nghe Mộc Cửu Ca từ chối, Ngạo Kiếm thất vọng lắc đầu, xoay người rời đi.

Trong hiện thực, Mộc Cửu Ca cũng là kẻ say mê với kiếm. Nghe thấy Ngạo Kiếm nói vậy, trong lòng hắn ta cũng trào ra cơn giận.

“Tôi có xứng hay không cũng không tới lượt anh phán xét. Kiêu căng ngạo mạn! Nếu anh muốn chiến thì tôi đồng ý!”

Lần này, Ngạo Kiếm lộ ra nụ cười. Anh ta xoay người lại, giơ thanh kiếm tân thủ lên.

Khác với người chơi khác, vũ khí mà Mộc Cửu Ca mua trong Thương Thành cũng là trường kiếm mà không phải vũ khí cỡ lớn như cự kiếm hay rìu lớn có lợi nhất cho chức nghiệp Cuồng Chiến Sĩ.

Hai người chênh lệch nhau 26 level, nhưng vừa ra tay, Mộc Cửu Ca đã triệt để ngây người.

Kiếm thuật và thân pháp mà Ngạo Kiếm thể hiện hoàn toàn không phải là bất cứ một loại lưu phái kiếm pháp nào mà hắn ta từng tiếp xúc, hoàn toàn tan vào vô hình, cứ như thể mình chỉ đang chiến đấu với một thanh kiếm, một thanh kiếm giết người sắc bén vậy.

Chỉ ba hiệp ngắn ngủi thôi, trường kiếm trong tay Ngạo Kiếm đã đâm trúng hắn ta mười lần. Vậy mà hắn ta lại không thể đụng vào Ngạo Kiếm dù chỉ một lần.

Nếu không phải vì mình level cao, thuộc tính tốt, còn có trang bị phòng ngự thì Mộc Cửu Ca tin rằng mình đã thua cuộc rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.