Đọc truyện Tôi Là Trùm Sau Màn – Chương 40: Xây dựng phó bản
Translator: Nguyetmai
Sau khi Độ Duyên rời đi, ý thức của Lục Vô cũng rời khỏi âm phủ.
Vốn Lục Vô định giao hết âm linh cho Độ Duyên làm bảng giá cho gã đầu quân vào Quỷ Vương Bàn Thạch.
Dù sao thì trong mắt Lục Vô, hồn lực mà mình sở hữu rõ ràng xài tốt hơn là âm linh này.
Nhưng Bắc Ly lại ngăn cản hắn, cho nên Lục Vô mới rút ra một trăm năm mươi nghìn âm linh, tích trữ trong thần khí chinh chiến.
“Tiểu Ly, âm linh này có tác dụng gì?” Ý thức về đến nơi, Lục Vô nhìn Bắc Ly hỏi.
“Đương nhiên là có tác dụng rồi. Phải biết rằng người khác không có hồn lực khống chế thần khí như chúng ta đâu, cho nên muốn chế tạo vũ khí và trang bị gì thì cơ bản đều nhờ vào âm linh. Chỉ có trang bị cao cấp mới dùng tới hồn thạch hiếm thấy. Ngoài ra, âm linh còn có một tác dụng rất quan trọng, đó là xây dựng lối đi xuyên không gian.”
“Không phải hồn lực cũng làm được sao?” Lục Vô kinh ngạc.
“Khác mà. Dùng hồn lực cũng có thể chế tạo cửa truyền tống, nhưng lối đi xuyên không gian thì không. Nó cần hiến tế, mà âm linh chính là vật hiến tế truyền tống, trên bản chất chúng khác nhau rất lớn.”
Lục Vô trợn trắng mắt: “Nói cụ thể chút đi. Em cũng biết anh là kẻ thất học trong âm phủ mà.”
Bắc Ly cười híp mắt, gật đầu nói: “Không phải chúng ta vẫn đang thiết tưởng cấu tạo phó bản sao? Âm linh này có thể dùng tới rồi. Tôi bảo anh giữ lại một trăm năm mươi nghìn âm linh là vì số lượng hiến tế để kết nối với Địa Ngục Đạo vừa vặn là con số này.”
Lần này thì Lục Vô hiểu được, không khỏi vui sướng: “Tức là nói, chức năng phó bản có thể mở ra rồi?”
Bắc Ly gật đầu: “Đúng vậy. Lần này tôi chọn Địa Ngục Đạo là vì địa ngục là khu vực cấm kỵ, bên trong sinh ra ác ma liên tục, rất phù hợp cho người chơi luyện level, nhất là người chơi sát thủ. Rất nhiều nguyên liệu chuyển chức mà họ cần đều có thể tìm thấy ở trong đó.”
“Quan trọng hơn là Địa Ngục Đạo có mười tám tầng, càng xuống dưới thì thực lực của ác ma lại càng mạnh, thế nên nó rất có tính khiêu chiến đối với người chơi thuộc tuýp trưởng thành.”
“Xây dựng trận pháp xuyên không gian cần bao lâu?” Lục Vô suy nghĩ rồi hỏi.
“Khoảng chừng một giờ.”
Lục Vô gật đầu, dùng ý niệm tuyên bố một thông báo cho người chơi cả server thông qua thần khí chinh chiến.
[Thông báo toàn server: Trò chơi sẽ tiến hành bảo trì sau 10 phút nữa, đồng thời mở chức năng phó bản. Kính mời người chơi chờ đợi!]
Sau khi thông báo xuất hiện, những người chơi không khỏi ồ lên.
Lục Vô cũng đã suy xét đến chuyện này rồi. Dù sao thì việc khắc họa trận pháp ở bên ngoài Minh Phủ quá dễ khiến người khác chú ý, mà mình cũng phải đích thân xuất hiện tại hiện trường. Thân là kẻ đứng sau màn, vẫn đừng bại lộ thì tốt hơn.
Sau khi chờ mười phút, Lục Vô nhìn tỷ lệ online, phát hiện vẫn còn bảy tám mươi nghìn người chơi chưa logout.
Thế là hắn trực tiếp dùng quyền hạn của thần khí để cưỡng chế đuổi những người chơi này ra khỏi game.
Những người chơi không có chỗ để đi bắt đầu tụ tập trên diễn đàn.
Shin Cậu Bé Bút Chì: Trời đất, má ơi, tôi suýt nữa xử lý Thiết Thi rồi. Tôi mài suốt 20 phút đó, có bồi thường không vậy?
Lợn Rừng Peggy: Giống tầng trên, đang đẩy Lực Sĩ U Minh với các đồng bọn, ai dè lúc sắp chết thì lại bị đá ra khỏi game một cách vô tình. Mãnh liệt yêu cầu bảo trì bồi thường. Không cao lắm đâu, một món vũ khí màu tím là được rồi.
Một Con Voi Ma Mút: Chẳng lẽ mấy người không chú ý tới trọng điểm sao? Mở phó bản kìa!!!
Vô Địch Tịch Mịch: Hằng ngày mua hồn tệ, nạp tiền để mạnh hơn, có người chơi nào bán hồn tệ trong thời gian dài không? Xin hãy add nick QQ của tôi 1234567.
Tín Điều Của Sát Thủ: Tất cả chức năng của game này đều rất tuyệt, rất mong chờ phó bản. Tìm tiểu đội khai hoang phó bản trước đã, cùng nhau trưởng thành nào…
Tuyết Lê Mạnh Nhất: Hy vọng tỷ lệ rớt đồ của phó bản cao chút, muốn thay trang bị, tiếc rằng hồn tệ mới đó đã tiêu hết rồi, đáng thương quá!
Từ trên diễn đàn có thể thấy được những người chơi rất mong chờ vào phó bản. Đương nhiên, Lục Vô sẽ không khiến họ thất vọng. Hắn dẫn Bắc Ly xuống âm phủ.
Sau khi bảo trì, khu vực gần Minh Phủ vốn đông nghịt người nay đã trở nên vô cùng quạnh quẽ. Nhưng đây là điều mà Lục Vô muốn.
Hai người đi dạo một vòng quanh Minh Phủ, cuối cùng chọn một vị trí cách Minh Phủ không xa không gần, bắt đầu xây dựng đàn thờ.
Đương nhiên, với công việc mang tính kỹ thuật này thì Lục Vô luôn là người đứng xem.
Bắc Ly giơ tay vẫy, âm linh trong thần khí đều bay ra ngoài, nhất thời chung quanh toàn là những thứ màu lục trôi nổi bồng bềnh như con sứa.
Lúc này, Bắc Ly bắt đầu thao túng âm khí. Đầu tiên là vẽ một hình tròn khổng lồ trên mặt đất, sau đó bắt đầu khắc họa những hình vẽ ngoằn ngoèo ở bên trong.
Sau mười phút khắc họa, Bắc Ly lại lần nữa vẫy tay, nhất thời âm khí bắt đầu vây quanh trận pháp hình tròn đó, dần dần ngưng kết thành thật, mà trận pháp cũng bắt đầu lóe ra ánh sáng màu đen.
“Vù…. vù…”
Hình vẽ trên trận pháp gần như biến thành thực chất, mặt đất bắt đầu khẽ rung chuyển, quầng sáng màu đỏ tươi hiện lên xuyên qua những hình vẽ được khắc họa đó.
“Hiến tế!” Bắc Ly quát lên một tiếng, âm linh nổi lềnh bềnh chung quanh lập tức bị thôi thúc, ồ ạt lao về phía trận pháp.
“Ù… ù…”
Tiếng rên rỉ già nua buồn bã truyền tới từ trong trận pháp, giống như một cụ già tuổi xế chiều đang vĩnh biệt thế gian trong thời khắc cuối cùng của sinh mệnh.
Tiếp đó, cảnh tượng khiến Lục Vô kinh ngạc xảy ra, bỗng có một đôi tay đỏ chót còn dính dung nham thò ra từ trận pháp, túm lấy không khí một cách hung ác. Nhất thời, tất cả âm linh ngưng tụ trên trận pháp đều bị hút sạch.
Nhìn cánh tay đó, sắc mặt Bắc Ly trở nên nghiêm túc, nói bằng ngôn ngữ mà Lục Vô không tài nào hiểu nổi.
Sau khi nghe thấy lời này, cánh tay được làm từ dung nham đó khẽ lắc lư, trong trận pháp lại truyền tới một tiếng thở dài già nua, sau đó cánh tay khổng lồ dần chìm xuống, cho đến khi biến mất không còn dấu vết.
Trận pháp mà Bắc Ly khắc họa thì biến thành một cái hố màu đỏ thẫm hình tròn, bên trong có ánh sáng rực rỡ đang dao động, nhìn không thấy đáy.
“Xong rồi!” Bắc Ly cười vui vẻ nhìn Lục Vô, như thể đang nói mau khen tôi đi.
Lục Vô xoa đầu Bắc Ly: “Cánh tay đó là gì? Còn nữa, vừa nãy em đã nói gì với hắn ta vậy?”
Bắc Ly chu môi: “Đừng gọi ngài ấy là cánh tay. Ngài ấy chính là vị thần linh cổ xưa nhất của âm phủ đấy. Tuy rằng đã chết rồi, nhưng đó vẫn là người có địa vị cao nhất. Vừa nãy tôi dùng ngôn ngữ hiến tế cổ xưa để liên lạc với ý thức mà ngài ấy để lại, hiến tế một trăm năm mươi nghìn âm linh để đối lấy một con đường đi xuyên tới Địa Ngục Đạo.”
“Thế ngài ấy đồng ý à?”
“Dĩ nhiên rồi. Không thì cánh cửa xuyên không này không thể chế tạo thành công được đâu. Bởi vì ngài ấy chính là vị thần cai quản Địa Ngục Đạo, một trong những khu vực cấm kỵ, cho dù đã chết thì cũng là vị thần duy nhất của Địa Ngục Đạo.”
Lục Vô gật đầu: “Vậy có phải là sau này, những phó bản khác mình cũng làm thế không?”
“Vâng, tất cả những khu vực cấm kỵ đều có ý thức mà các vị thần âm phủ cổ xưa để lại. Cũng chính vì thần linh viễn cổ đã chết nên những khu vực đó mới được gọi là cấm kỵ. Muốn đến những nơi đó thì nhất định phải được thần linh chấp thuận mới có thể mở ra lối đi. Cho nên anh phải nghĩ cách xúi giục người chơi đi cướp tý âm linh, vậy thì chúng ta mới có thể mở phó bản mới liên tiếp được!”