Đọc truyện Tôi Là Trùm Sau Màn – Chương 296: Lang Gia lôi kéo
Editor: Nguyetmai
Biển Hoàng Tuyền, hải vực Vọng Hư.
Bên trên hải vực Vọng Hư, một hạm đội người chơi khổng lồ được tạo thành từ mấy trăm nghìn chiếc tàu ma, hàng triệu con thuyền ma đang chậm rãi thẳng tiến về phía hải vực Khuê Long.
Lần này, để giữ lại Hải Vương, boss kiểu trưởng thành được người chơi yêu thích nhất, đa số công hội Bắc Kỳ đã liên hợp với nhau, phát động lệnh tập kết đối với người chơi. Rất nhiều người chơi đều hưởng ứng lời kêu gọi, quyết định sẽ giúp Hải Vương giành được thắng lợi trong trận chiến dịch này.
Có thể nói, những người chơi khí thế rào rạt, đều đã chuẫn bị sẵn sàng để chiến đấu lâu dài.
Đúng lúc hạm đội khổng lồ này tiến vào hải vực Khuê Long, chuẩn bị chạy tới đảo Tân Mạt thì vô số bóng đen bỗng trồi lên trên mặt nước.
Từng con hải quái ngoại hình dữ tợn phá mặt biển nhô lên, hình thành một đội quân hải quái khổng lồ chặn đường những người chơi.
“Hoan nghênh đã đến hải vực Khuê Long, hỡi các vị khách quý đến từ nơi xa!”
Ngay tại lúc những người chơi tưởng rằng sắp bùng nổ chiến đấu thì một chiếc mai rùa trắng khổng lồ hiện lên từ dưới đáy biển. Người vừa lên tiếng chính là một lão già tóc bạc đứng trên lưng rùa.
Thoạt nhìn người này còn khá là tiên phong đạo cốt, cầm một cây gậy ba-toong chín đoạn, mặt mũi hiền lành, trông rất là thân thiết.
Chẳng qua những người chơi có năng lực phân tích nên đã biết rõ thân phận của người này, ngược lại càng đề phòng hơn.
[Lang Gia (Quỷ Vương đỉnh phong)]
Thông tin về nhân vật: Đảo chủ đảo Lang Gia, một trong ba thế lực hàng đầu hải vực Khuê Long. Vốn là thần thú trấn điện của thế lực phụ thuộc Phá Lãng Cung, sau này đã phản bội Phá Lãng Cung vì sự cám dỗ lợi ích của thế lực đối địch, hơn nữa còn tiết lộ rất nhiều bí mật quan trọng cho thế lực đối địch, dẫn đến Phá Lãng Cung bị hủy diệt. Từ đó trở đi, hắn ta thậm chí đã phản bội thế lực mà mình nguyện trung thành mấy lần, cuối cùng nhờ vào tài nguyên tích lũy mà thành lập nên đảo Lang Gia.
Trạng thái nhân vật: Bình thường
Thấy thông tin của Lang Gia, những người chơi không khỏi thổn thức.
Họ không ngờ lão già trông hiền lành này lại là một gã thâm độc thích chơi Vô Gian Đạo, trong lòng không khỏi cảm thấy trơ trẽn thay.
Cho nên những người chơi cho rằng Lang Gia đến đây nhất định sẽ không có ý đồ tốt lành gì, bởi vậy không thèm mỉm cười chào đón lão.
Thấy những người chơi đều nhắm nòng đại bác về phía mình, sắc mặt Lang Gia có vẻ xấu hổ, lại cất lời nói: “Khách quý, hoan nghênh các ngươi đã đến hải vực Khuê Long. Có phải giữa chúng ta đã có một sự hiểu nhầm nào đó không? Có thể ngồi xuống nói chuyện với nhau được không?”
Trong lòng Lang Gia vẫn thấy thấp thỏm vì thái độ đối địch của những người chơi.
Sau điển lễ dựng nước của Hải Vương, sự tồn tại của những người chơi đã sớm được lan truyền khắp hải vực Khuê Long, cho nên đương nhiên Lang Gia cũng biết đến thế lực này.
Sau khi hoàn toàn khai chiến với Hải Vương, thế lực có lai lịch thần bí, hơn nữa nội tình phong phú này vẫn luôn là mối lo ngại lớn nhất của Lang Gia.
Hiện giờ họ đã hoàn toàn áp đảo Hải Vương trong tình hình chiến đấu. Cứ tiếp tục với xu thế này thì sớm muộn gì cũng sẽ gặt hái được thắng lợi.
Nhưng nhân tố không ổn định chính là những người chơi. Họ không dám cam đoan thế lực trông có vẻ quan hệ chặt chẽ với Hải Vương này có khả năng giúp đỡ gã ta hay không. Nếu thế lực người chơi thật sự sẵn lòng giúp đỡ Hải Vương chiến đấu với họ thì thắng lợi vốn đã nằm trong tầm tay lại trở nên không còn chắc chắn nữa.
Cho nên Lang Gia đã nghĩ tới việc lôi kéo, thậm chí còn chuẩn bị tinh thần, nguyện ý dùng 15% tài nguyên và lãnh địa của Hải Vương để đàm phán với thế lực người chơi.
Điều kiện của lão cũng rất đơn giản, chỉ cần thế lực người chơi không ra tay là được. Thậm chí họ không cần tham dự vào tác chiến với Hải Vương.
Điều kiện này không thể nghi ngờ là vô cùng hấp dẫn. Song giờ phút này, Lang Gia lại không chắc chắn về điều đó.
Sau khi chứng kiến hạm đội khổng lồ được tạo nên bởi hàng triệu chiến hạm, con thuyền, Lang Gia cảm thấy mình vẫn đánh giá thấp nội tình của thế lực này.
Đồng thời lại càng không muốn trở thành kẻ địch với thế lực người chơi.
“Ông muốn nói chuyện gì?” Cổ Ngữ đứng trên boong tàu Thần Thoại dẫn đầu hạm đội nhìn Lang Gia hỏi.
“Ta nghĩ chúng ta cũng không phải chỉ có thể trở thành kẻ địch, mà có lẽ có thể làm bạn bè. Để bày tỏ thành ý, ta đã chuyên môn chuẩn bị lễ trọng cho các khách quý!”
Nói rồi, Lang Gia chỉ vào con rùa khổng lồ dưới chân mình.
“Thưa vị thủ lĩnh này, có thể xuống dưới gặp mặt một lát được không?”
Nghe vậy, những người chơi lại đưa mắt nhìn nhau. Mấy hội trưởng cũng bắt đầu bàn bạc trong kênh giọng nói.
Bây giờ họ cũng không biết rốt cuộc Lang Gia muốn làm trò mèo gì. Hơn nữa sau khi xem giao diện của Lang Gia, họ đều không có thiện cảm với lão, cảm thấy người này không thể tin được.
Sau khi bàn bạc xong, mấy hội trưởng của công hội dẫn đầu quyết định mỗi người dẫn theo mấy người đi xuống để xem thử rốt cuộc Lang Gia muốn chơi trò mèo gì.
Thấy mấy người đồng thời nhảy xuống từ chiến hạm, Lang Gia không khỏi sửng sốt, lập tức đưa mắt nhìn Cổ Ngữ. Theo lão thấy, Cổ Ngữ đứng trên con tàu dẫn đầu mới là lãnh tụ của thế lực này, nên lão không hiểu tại sao anh ta lại dẫn theo nhiều người như thế đến đây.
“Đừng hiểu lầm, tôi chỉ là một trong các thủ lĩnh mà thôi.” Sau khi rơi xuống mai rùa, Cổ Ngữ mới nói.
Nghe vậy, Lang Gia giật mình gật đầu.
Hội trưởng của các công hội chủ chốt như Lưu Sách, Cổ Ngữ, Ngô Quốc Nhất, Diệp Tuyết Nhi, Lục Trảm, Doãn Hiểu Kỳ vân vân… Đều đã đến đây. Lang Gia cũng ngưng tụ một chiếc bàn hội nghị trên mai rùa bằng linh lực để mọi người ngồi vào.
“Lang Gia, ông muốn nói chuyện gì? Còn nữa, lễ trọng mà ông nói là gì?” Cổ Ngữ vừa hỏi vừa chống cằm ngáp một cái.
Nhìn lướt qua người ở đây, Lang Gia gật đầu: “Ta muốn hỏi chư vị một câu, rốt cuộc quan hệ giữa các ngươi và Hải Vương như thế nào?”
Nghe thấy câu hỏi này, vẻ mặt của mọi người đều rất phức tạp.
Bởi vì họ cũng không biết phải nói kiểu gì nữa. Suy cho cùng thì cũng tại họ nên Hải Vương mới mất ngôi vị bá chủ ở hải vực Vọng Hư, nếu không thì sao lại chạy tới hải vực Khuê Long tranh giành quyền lực. Hơn nữa, trong chiến dịch Bắc Kỳ lần đó, Hải Vương còn vì thế mà mất đại ca của mình.
Những thù hận này cộng lại có thể nói là không đội trời chung.
Cho nên khi nghe thấy câu hỏi này, trong lúc nhất thời mọi người không biết phải trả lời thế nào thì mới có vẻ hợp lý.
“Cũng được.” Lúc này Ngô Quốc Nhất nói.
Nghe vậy, bất kể là hội trưởng công hội hay người chơi nghe lén trong kênh giọng nói cũng đều cảm thấy xấu hổ.
Có điều Lang Gia lại có vẻ vô cùng phấn khởi. Bởi vì đây là tin tức mà lão muốn nghe thấy.
“Thưa chư vị, bây giờ ta sẽ nói cho các vị biết về lễ trọng mà ta đã chuẩn bị!”
Nói rồi, Lang Gia vung tay ra đằng sau. Mấy ngàn con hải quái ở hàng trước lập tức há miệng, để lộ linh tài và vật báu đặc sản của hải vực Khuê Long được đặt trong miệng mình.
“Mấy thứ này đều tặng cho chúng tôi hả?” Cổ Ngữ kinh ngạc hỏi.
“Đúng thế. Số vật báu này đều dành tặng hết cho các ngươi. Chẳng qua ta có một điều kiện!” Nói rồi, Lang Gia khẽ nheo mắt.
Đám người Cổ Ngữ đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đã biết rõ Lang Gia muốn nói gì, song vẫn lên tiếng: “Đảo chủ Lang Gia có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi!”
“Chỉ cần thế lực người chơi của các ngươi không tham dự vào trận chiến này thì ta và các thế lực còn lại của hải vực Khuê Long sẵn lòng dâng tặng vật báu, linh tài, thậm chí sẵn lòng nộp 15% tài nguyên được sản xuất từ lãnh địa của Hải Vương cho các ngươi!”
Ý đồ của Lang Gia đã rất rõ ràng, đó là không muốn những người chơi tham chiến.
Nếu là thế lực bình thường thì chắc chắn sẽ không có sức chống cự lại với điều kiện mà Lang Gia đưa ra.
Chung quy không cần làm gì mà cũng có thể thu hoạch vật báu và tài nguyên, đối với các thế lực cá lớn nuốt cá bé ở âm phủ này mà nói, đây hoàn toàn là cám dỗ không thể kháng cự.
Tiếc rằng Lang Gia lại gặp phải người chơi.
Tuy rằng 15% tài nguyên từ lãnh địa của Hải Vương rất hấp dẫn, song chỉ có thế thì sao khiến những người chơi thỏa mãn. Phải biết rằng trong mắt người chơi, cả thế lực của Hải Vương đều là của họ, chỉ cho có 15% thôi hả? Đuổi ăn mày à?
Lúc này trong đầu những người chơi chỉ còn một suy nghĩ, đó chính là bất kể thế lực của Hải Vương hay vật báu mà đảo chủ Lang Gia cung cấp, họ đều muốn hết!
Dẫu sao những người chơi chưa bao giờ chỉ chọn một đáp án.