Đọc truyện Tôi Là Trùm Sau Màn – Chương 289: Bằng chứng ăn gian
Translator: Nguyetmai
Bắc Kỳ, Minh Phủ.
Lúc này, mười nghìn người chơi đạt được tư cách trở thành Luyện Dược Sư đã tập kết bên ngoài Hiệp Hội Luyện Dược Bàn Thạch chờ mở cửa.
Bàn Thạch khác với Đồng Quải, mở cửa đúng giờ mỗi ngày, làm việc và nghỉ ngơi vô cùng có quy luật.
Đến tám giờ sáng, cổng hiệp hội được mở ra.
Những người chơi đang đứng chờ đều lộ vẻ mong đợi, sau đó bước vào theo thứ tự.
Tòa nhà của Bàn Thạch khác với phòng rèn của Đồng Quải, bên trong tự hình thành một không gian riêng, rộng bằng hai sân bóng, chứa mười nghìn người chơi là không thành vấn đề.
Lúc này, Bàn Thạch xuất hiện. Y nhìn những người chơi nói: “Nhiệm vụ ngày hôm nay cũng giống hôm qua. Buổi sáng học tập, buổi chiều thực hành luyện dược. Đồng thời cũng nói rõ từ hôm nay trở đi, tất cả dược liệu dùng để luyện dược đều phải tự chuẩn bị. Đương nhiên các ngươi cũng có thể không cần chuẩn bị. Chẳng qua linh tài ở chỗ ta đều bán theo giá trên thị trường!”
Nghe vậy, vẻ mặt của những người chơi vẫn không hề thay đổi.
Dù sao hầu hết Luyện Dược Sư ở đây đều có công hội lớn chống lưng, tiêu hao chút linh tài hoàn toàn không thành vấn đề.
Thấy phản ứng của những người chơi, Bàn Thạch hài lòng gật đầu.
Trên thực tế, nếu nói tới linh tài thì chắc chắn y mới là người sở hữu nhiều linh tài nhất. Dù sao y cũng có một quân đoàn thụ yêu cơ mà.
Nhưng y cũng phải ăn cơm nhé!
Bây giờ Bàn Thạch sắp thăng cấp lên Quỷ Vương hậu kỳ rồi, đang cần hồn tệ nên tại sao phải miễn phí trong khi rõ ràng có thể kiếm tiền chứ! Quỷ Vương Bàn Thạch đã bắt đầu nhìn chằm chằm vào hồn tệ trong tay người chơi.
Đương nhiên, y có báo cáo cho Lục Vô chuyện mình muốn kinh doanh. Mà Lục Vô cũng đồng ý, điều kiện là 80% lợi nhuận.
Điều này thật sự khiến Bàn Thạch tiếc đứt ruột. Nhưng không còn cách nào khác, suy cho cùng tất cả điều kiện đều do Lục Vô cung cấp. Muốn tăng cảnh giới, chuyển hoán hồn tệ thành hồn lực đều cần Lục Vô cho phép. Cho nên y chỉ có thể nhịn đau đồng ý hiệp ước bất bình đẳng này.
…
Sau khi chính thức trở thành Luyện Dược Sư, mười nghìn người chơi không chỉ cần đọc ba cuốn sách cơ sở về luyện dược nữa mà là khoảng hơn ba mươi cuốn.
Nhiều cuốn sách liên quan tới kiến thức luyện dược như thế thật sự khiến người chơi sợ tới mức trợn tròn mắt.
Chẳng qua sau khi biết giá trị của Luyện Dược Sư, họ vẫn chọn cắm đầu học tập chăm chỉ, không nỡ bỏ qua chức nghiệp Luyện Dược Sư mà mình vất vả lắm mới kiếm được.
Lý do khiến họ xuất hiện ở đây cũng là nhờ một trong những phúc lợi sau khi trở thành Luyện Dược Sư. Khóa huấn luyện Luyện Dược Sư đầu tiên do Bàn Thạch tổ chức, họ có thể đi theo học tập trong vòng một tháng.
Trong khoảng thời gian này, Bàn Thạch sẽ dốc lòng dạy bảo các loại kỹ xảo trong việc luyện dược cho họ. Tuy rằng những người chơi rất có năng khiếu, nhưng nếu có một người thầy dồi dào kinh nghiệm dẫn dắt thì rõ ràng là có thể bớt phí công hơn nhiều.
Buổi sáng, sau khi dặn dò những việc phải làm, Bàn Thạch bèn rời khỏi Hiệp Hội Luyện Dược, đi tìm Đồng Quải nhậu.
Mà những người chơi cũng không cần y phải bận tâm, đều chủ động học tập chăm chỉ. Dù sao thì đây cũng là chuyện có lợi cho mình, sau mỗi lần học tập, họ cũng thực sự thấy hiệu quả mỗi khi luyện dược.
Đến buổi chiều, Bàn Thạch lại xuất hiện trong Hiệp Hội Luyện Dược.
Chương trình học buổi chiều mới là quan trọng nhất. Bàn Thạch sẽ ở bên cạnh giám sát những người chơi luyện dược, đồng thời chỉ ra khuyết điểm của họ bất cứ lúc nào.
Nắm giữ quyền sở hữu tòa nhà này tương đương với việc có tầm mắt quan sát toàn diện, ba trăm sáu mươi độ không góc chết, có thể thấy rõ từng thao tác của mỗi người chơi. Cho nên đối với y, việc giám sát mười nghìn người chơi cùng một lúc không hề khó khăn.
Sau khi chính thức bắt đầu giờ học luyện đan, những người chơi đều ôm lò luyện dược nhanh chóng xê dịch sang bên phải, cách quảng trường bên trái thật xa.
Lý do rất đơn giản, bên trái có người chơi tên là Nhiếp Phong, cả khu vực bên trái đều là địa bàn của anh ta.
Hiện giờ Nhiếp Phong cũng coi như nổi tiếng triệt để trong đám người chơi Luyện Dược Sư, bị họ gọi là “Bomberman”.
Tuy rằng anh ta có khả năng học tập cực mạnh, hiểu biết và khống chế các loại linh dược khiến những người chơi đều bội phục. Nhưng có một điều không thể thay đổi, đó là tất nhiên sẽ nổ lò trong lúc thao tác, không hề ngoại lệ.
Sau khi tham gia mấy giờ học luyện dược với nhau, những người chơi đã bị ám ảnh.
Mấy ngày trước, hầu hết đều là tình huống như vậy.
Mọi người đang yên đang lành luyện dược, tự dưng lò luyện dược của Nhiếp Phong nổ ầm một phát. Người chơi xung quanh đang tập trung điều khiển ngọn lửa đều bị giật nảy cả mình, tâm thần dao động, vì thế tiếng nổ vang lên liên tiếp, lò luyện dược nổ tung như phản ứng dây chuyền, cảnh tượng rất là đồ sộ!
Ngay cả Bàn Thạch cũng nhức đầu, sau khi kiên nhẫn dạy bảo mấy lần, y đã hoàn toàn bỏ cuộc.
Vì thế y đã phản hồi vấn đề này cho Lục Vô. Sau khi biết rõ nguyên do của sự việc, Lục Vô đã bảo Bắc Ly chia không gian bên trong Hiệp Hội Luyện Dược Bàn Thạch thành hai khu vực, có thể nhìn thấy nhau, nhưng không thể truyền âm cho nhau. Thế là có thể giải quyết vấn đề Nhiếp Phong luyện dược quá ồn ào.
Sau khi bắt đầu thực hành luyện dược, Bàn Thạch chọn một quyển sách ngẫu nhiên, rút ra ba phương thuốc nhất phẩm cho người chơi luyện chế.
Những người chơi cũng bắt đầu lần lượt bận rộn.
Bàn Thạch đi qua đi lại trong đám người chơi, thỉnh thoảng lại lên tiếng chỉ ra sai lầm trong thao tác của họ, trông hệt như một người thầy nghiêm khắc.
Những người chơi đương nhiên cũng biết ơn sự dạy bảo của Bàn Thạch nên không hề có bất cứ sự bất mãn nào ở đây.
Giờ học luyện dược buổi chiều tiến hành được nửa chừng, Bàn Thạch bỗng ngẩng đầu nhìn bên trái, không nhịn được co giật khóe miệng.
Chỉ thấy khu vực bên trái đã toàn là sương khói lượn lờ như bị hỏa hoạn, thậm chí khói đen dày đặc đến mức che khuất Nhiếp Phong.
Gặp phải loại tuyển thủ nửa thiên phú như Nhiếp Phong, Bàn Thạch cũng rất bất đắc dĩ, cảm thấy năng lực của mình hoàn toàn không thể dạy bảo cho người này, thật sự là mệt mỏi đến tiều tụy.
Vì thế y lại đưa mắt nhìn những người chơi bên phải. Thấy thao tác của họ đã dần dần nhuần nhuyễn, trong lòng y mới cảm thấy an ủi phần nào.
Đang nhìn, Bàn Thạch bỗng cảm thấy có gì đó là lạ.
Bởi vì y đang quan sát bằng quyền hạn nên có thể thấy rõ rành rành thao tác của từng người chơi. Trước đó y không mấy chú ý, lần này bỗng phát hiện trong số những người đang luyện dược lại có hai người thao tác giống y hệt nhau.
Cả quá trình như là đang soi gương vậy. Sau khi xem xét kỹ càng, Bàn Thạch kinh hãi phát hiện trọng lượng linh tài sau khi cân của hai người này cũng giống nhau như đúc.
Điều này khiến Bàn Thạch sợ hãi. Y không tin đây là trùng hợp.
Vì thế Bàn Thạch lại bắt đầu tập trung quan sát.
“Tiểu Mặc à, em ngốc ghê, trước kia không nấu được bánh trôi, bây giờ luyện dược cũng vụng về!”
“Không sao, làm theo anh là được rồi, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì đâu!” Tiểu Mặc đang thành thạo cân dược liệu trả lời trong lòng.
Lúc này, Bàn Thạch bỗng xuất hiện trước mặt Tiểu Mặc, nhìn cậu ta với ánh mắt kỳ lạ.
Tiểu Mặc giật mình lùi lại theo phản xạ.
Cùng lúc đó, Bàn Thạch đồng thời phát hiện bé Bưởi đang luyện dược cũng lùi lại.
Quả nhiên là có mờ ám!
Ý thức được vấn đề, Bàn Thạch hừ lạnh một tiếng rồi xoay người rời đi. Tiểu Mặc thở phào nhẹ nhõm, lại bắt đầu chuyên tâm luyện dược.
Chẳng qua Bàn Thạch không bỏ qua cho họ mà lập tức mách cho Lục Vô, nói rằng quá trình luyện dược của hai người chơi này có vấn đề.
Sau khi nhận được phản hồi, Lục Vô biểu thị đã biết chuyện này, nhưng rồi lại bảo Bàn Thạch không cần quan tâm tới nó.
Tiểu Mặc và bé Bưởi mưu lợi trong quá trình luyện dược sao có thể trốn khỏi mắt hắn.
Thậm chí không chỉ lần này mà ngay cả trong thí luyện luyện dược cũng thế. Hai người gian lận trong suốt quá trình nhờ đặc tính của linh hồn song sinh.
Đối với người chơi khác mà nói, không gian thí luyện là một không gian độc lập. Song đối với Tiểu Mặc và bé Bưởi có linh hồn song sinh mà nói thì không có chuyện đó. Họ vẫn có thể nhận thấy sự tồn tại của đối phương.
Cả quá trình hầu hết đều là Tiểu Mặc làm, bé Bưởi bắt chước. Thậm chí ba ngày trước thí luyện, người học tập cũng là Tiểu Mặc, bé Bưởi thì làm biếng.
Nhưng đây là thiên phú linh hồn của họ nên Lục Vô cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.