Tôi Là Trùm Sau Màn

Chương 275: Ta là người chơi


Đọc truyện Tôi Là Trùm Sau Màn – Chương 275: Ta là người chơi

Editor: Nguyetmai

Bắc Kỳ, Minh Phủ.

Một bóng người hạ xuống từ chân trời, bước vào điện Phủ Quân.

Mọi người ở bên trong cung điện lập tức chú ý tới điều này, song khi thấy rõ người đó thì mọi người đều không còn bình tĩnh nữa.

Lúc này Nguyệt Diệu mặc quần áo tả tơi, trên người có rất nhiều vết thương, khóe miệng còn dính vết máu, trông rất là suy yếu.

“Ngô vương, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Thấy vậy, Nguyệt Nha Tướng vội bước tới đỡ Nguyệt Diệu.

Nguyệt Diệu nở nụ cười dữ tợn.

Vừa rồi, hắn ta và huynh đệ Hỏa Diệu trở mặt, bùng nổ chiến đấu.

Theo lý mà nói thì đệ đệ Hỏa Diệu của hắn ta chỉ có thực lực Quỷ Vương hậu kỳ, hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn ta mới đúng.

Nhưng đúng lúc này, ba vị huynh đệ Nhật Diệu, Thần Diệu và Mộc Diệu lại đứng về phía Hỏa Diệu.

Theo lời họ thì Nguyệt Diệu hoàn toàn không đưa ra đủ bằng chứng để chứng minh Hỏa Diệu đã cướp số vật tư đó. Còn nói họ lớn lên bên nhau, biết rõ về tính cách của Hỏa Diệu nên cảm thấy gã không thể nào làm chuyện đó được.

Giờ khắc này, mâu thuẫn đã trở nên gay gắt một cách triệt để, một mình Nguyệt Diệu đối địch với bốn người.

Mấy vị huynh đệ còn lại, kể cả Tinh Diệu Phủ Quân đều chỉ khuyên can chứ không giúp đỡ Nguyệt Diệu.

Lúc này Nguyệt Diệu chợt hiểu được một điều.

Sau khi hắn ta rời khỏi đại vực Cửu Diệu thì đã có ngăn cách với các huynh đệ rồi. Tuy rằng vẫn còn quan hệ với nhau, song họ vẫn phải suy xét tới lợi ích của mình, thế nên từ đầu đến cuối, đám người Kim Diệu không ra tay giúp đỡ hắn ta.

Tám người họ vẫn là một thể, còn mình là phủ quân Bắc Kỳ nên đã sớm không còn là người một nhà với họ.

Khi đó, Nguyệt Diệu đã có phần nản lòng, cũng nổi giận triệt để.

Tiếp đến, hắn ta dốc hết sức ra tay, cho dù một địch bốn cũng không rơi vào thế yếu, thậm chí còn chiếm ưu thế tuyệt đối.

Trong tình huống này lại xảy ra một chuyện khiến Nguyệt Diệu không thể ngờ được, đó là đại ca Tinh Diệu của hắn ta lại không còn ngăn cản năng lượng hai bên va chạm vào nhau nữa mà giúp đỡ mấy người Hỏa Diệu chống lại đòn tấn công của mình.

Tuy rằng Tinh Diệu vẫn luôn mồm hô “Dừng lại” vân vân… nhưng lại đứng về phía Hỏa Diệu.

Đại ca đều đã lựa chọn rồi, mấy người vốn còn chưa quyết định đương nhiên cũng đi theo.

Trên thực tế Tinh Diệu vẫn luôn khuyên can, song Tinh Diệu lại chỉ đỡ đòn tấn công của mình chứ không ngăn cản đám người Hỏa Diệu tấn công mình. Tất cả đều biểu thị thái độ thiên vị của Tinh Diệu.

Cho nên hắn ta thua, thua triệt để.

Bởi vì là huynh đệ nên Tinh Diệu không giết hắn ta mà chỉ thở dài bảo hắn ta đi đi.


Trong mắt Nguyệt Diệu, đầu sỏ gây ra mọi chuyện là Hỏa Diệu, chính vì lòng tham của gã mới khiến huynh đệ bọn họ trở mặt. Nhưng cuối cùng bảy vị huynh đệ vẫn đứng về phía Hỏa Diệu. Hắn ta không thể chịu được nỗi nhục này nên trọng thương trở về, trong lòng đã bắt đầu vạch ra kế hoạch báo thù.

Hắn ta muốn Hỏa Diệu phải chết!

Nghe thấy Nguyệt Nha Tướng hỏi, sắc mặt Hỏa Diệu đen sì: “Chuyện này để sau hẵng bàn. Bây giờ ta cần được nghỉ ngơi!”

Nói rồi, hắn ta bèn xoay người tiến vào phòng của mình trong điện Phủ Quân.

Mấy người bên ngoài đưa mắt nhìn nhau, Nguyệt Nha Tướng thì trông rất lo lắng, có vẻ vô cùng căng thẳng, còn thủ lĩnh của các thế lực như Bàn Thạch lại vô cùng bình tĩnh.

Vui vẻ nhất chính là Lưu Sách.

Bởi vì vừa rồi, gã đã phân tích giao diện của Nguyệt Diệu, phát hiện ra trạng thái của Nguyệt Diệu lúc này.

[Nguyệt Diệu (Quỷ Hoàng hậu kỳ)]

Tin tức về nhân vật: Trước kia là đại lãnh chúa ở khu vực Cửu Diệu, sau này đến Bắc Kỳ theo bàn bạc của các huynh đệ, đồng thời đoạt được ngai vị phủ quân Bắc Kỳ.

Trạng thái nhân vật: Trọng thương (Đang tăng thêm)

Thật ra thì cho dù là Lưu Sách cũng không ngờ rằng Nguyệt Diệu lại trọng thương mà về.

Ly gián quan hệ giữa huynh đệ chỉ là bước đầu trong kế hoạch, kế tiếp còn phải liên tục chế tạo mâu thuẫn để gia tăng xung đột. Nhưng rõ ràng sự việc đã vượt ra ngoài dự kiến của họ.

Vì thế Lưu Sách vội gửi tin tức của Nguyệt Diệu lên diễn đàn.

Shin Cậu Bé Bút Chì: Trời đất, lệch khỏi quỹ đạo của kế hoạch rồi. Không phải Hỏa Diệu mới là kẻ bị thương hả? Sao lại biến thành lão đại Nguyệt Diệu của chúng ta rồi? Gọi đạo diễn, mau tới xem thế là thế nào. (Cười ha ha)

Cậu Bé Dưa Hấu: Cốt truyện lệch khỏi quỹ đạo rồi, kêu gọi đạo diễn @Doãn Hiểu Kỳ Là Ngự Tỷ Nhé.

Tuyết Lê Mạnh Nhất: Không ngờ lão đại Nguyệt Diệu lại bị thương. Dường như ta đã thấy một chú gà con bị thương đang hò hét tui muốn biến thành hồn tệ, biến thành EXP. (Cười ha ha)

Tịch Mịch Vô Địch: Hay là mình xử ổng luôn đi? Cơ hội tốt đó!

Lợn Rừng Peggy: Đúng là cơ hội tốt thật. Vốn định chế tạo mâu thuẫn giữa chín huynh đệ bọn họ, nhưng bây giờ rõ ràng là lão đại Nguyệt Diệu bị tám vị huynh đệ khác bài xích, kịch bản bị hỏng rồi. (Cười ha ha)

Tín Điều Của Sát Thủ: Đạo diễn đâu rồi, ra đây viết cốt truyện mới đi. (Cười ha ha)

Doãn Hiểu Kỳ Là Ngự Tỷ Nhé: Không chơi được nữa rồi. Rõ ràng là bởi vì ở riêng nên Nguyệt Diệu đã bị các anh em thiên vị kẻ khác. Giá trị lợi dụng của Nguyệt Diệu đã hết rồi. (Thở dài bất đắc dĩ)

Shin Cậu Bé Bút Chì trả lời Doãn Hiểu Kỳ Là Ngự Tỷ Nhé: Thế đạo diễn bảo phải làm sao đây? (Cười ha ha)

Doãn Hiểu Kỳ Là Ngự Tỷ Nhé trả lời Shin Cậu Bé Bút Chì: Đề nghị giết đi. (Ánh mắt chân thành)


Những người chơi mặc cho Nguyệt Diệu có thể cầm quyền một cách dễ dàng như vậy vốn là vì muốn lợi dụng tình cảm của hắn ta với các huynh đệ để chế tạo mâu thuẫn nội bộ bên trong đại vực Cửu Diệu. Nhưng rõ ràng là quân cờ mấu chốt này đã không còn tác dụng vốn có của nó.

Đạo diễn Doãn Hiểu Kỳ cũng đưa ra cách giải quyết. Giờ khắc này, tâm tính của những người chơi đã thay đổi.

Ngay sau đó, vô số người chơi bắt đầu tụ tập đến điện Phủ Quân.

Suy nghĩ của những người chơi rất đơn giản, thừa dịp hắn ta bệnh lấy mạng hắn ta.

Tuy rằng Nguyệt Nha Tướng đã phát hiện động thái kỳ lạ của những người chơi, nhưng chỉ cho rằng bộ tộc người chơi đang tò mò nên không suy nghĩ sâu xa.

Dù sao Lưu Sách cũng đã nguyện trung thành bằng linh hồn rồi, họ lại là châu chấu trên một sợi dây thừng, không có khả năng sẽ phản bội.

Ngay tại lúc Nguyệt Nha Tướng đang quan sát dị động của những người chơi thì đám người Lưu Sách đã mở cửa phòng Nguyệt Diệu bước vào.

Sự xuất hiện của họ khiến Nguyệt Diệu kinh động. Lúc này, hắn ta đang chữa thương, lập tức mở mắt ra.

“Các ngươi vào đây làm gì?”

“Lão đại Nguyệt Diệu, ai đã khiến người ra nông nỗi này?”

“Chờ ta chữa thương xong rồi lại bàn. Bây giờ hãy ra ngoài trước đi!” Nguyệt Diệu lạnh lùng nói.

“Ta lập tức dẫn người sang Cửu Diệu báo thù cho người!” Lưu Sách bỗng giận dữ quay đi.

Thấy vậy, Nguyệt Diệu không khỏi sốt ruột. Hắn ta biết tính cách của Lưu Sách, nếu đã dám nói thế thì chắc chắn gã sẽ thật sự dẫn quân sang đại vực Cửu Diệu.

Tuy rằng hiện giờ hắn ta đã trở mặt với các huynh đệ, song vẫn chưa tới lúc hai đại vực giao chiến. Lực lượng của Bắc Kỳ còn chưa đủ để trở thành đối thủ của đại vực Cửu Diệu.

Hơn nữa bây giờ đám người Tinh Diệu vẫn còn nhớ tình huynh đệ. Nếu Bắc Kỳ dám chủ động ra quân thì tình hình sẽ khác hẳn.

Nghĩ đến đây, Nguyệt Diệu cưỡng chế ngừng lưu chuyển hồn lực, sau đó nhanh chóng bước đến gần Lưu Sách.

Ngay tại lúc Nguyệt Diệu lướt qua Bàn Thạch và Cửu Đầu Xà thì bỗng cảm thấy là lạ. Hắn ta cúi đầu, lập tức phát hiện cánh tay của Cửu Đầu Xà biến thành một con cự mãng cắn mạnh lên người hắn ta, hai tay của Bàn Thạch cũng biến thành dây leo trói chặt lấy hắn ta.

“Phập!”

Đầu rắn cắn trúng ngực, độc tố rót vào người khiến Nguyệt Diệu run lên.

Lúc này Lưu Sách bỗng quay lại, giơ tay đấm thẳng vào mặt hắn ta.

“Ầm!” Nguyệt Diệu ngã xuống đất.

“Các ngươi dám phản bội ta ư!” Nguyệt Diệu khó tin nhìn họ.

Phải biết rằng hắn ta đã đích thân chứng kiến đám người Lưu Sách Bàn Thạch thề với Lục Đạo Luân Hồi bằng linh hồn. Nếu phản bội lời thề Lục Đạo Luân Hồi thì chỉ còn nước hồn phi phách tán mà thôi.


Nhưng bất kể là Lưu Sách hay Bàn Thạch, hoặc là Cửu Đầu Xà đều rõ ràng tấn công mình. Thế mà lực lượng của Lục Đạo Luân Hồi vẫn chưa xuất hiện.

Bên ngoài, những người chơi đã bắt đầu ùa vào điện Phủ Quân.

Cảnh tượng này khiến Nguyệt Nha Tướng hoảng sợ. Gã ta lập tức hét lên: “Các ngươi đang làm gì? Đều lui ra ngoài hết đi!”

Người chơi không thèm để ý tới gã ta mà vẫn đi tới. Thậm chí còn có người chơi tách ra khỏi đám đông, chạy về phía gã ta.

Sau khi Doãn Hiểu Kỳ đưa ra phương án cuối cùng, những người chơi biết đã đến lúc kết thúc vở kịch này. Tiếp đó việc cần làm là thu hoạch thành quả.

Vô số người chơi ùa lên, bao vây điện Phủ Quân triệt để.

Đây là cơ hội duy nhất của họ. Nguyệt Diệu đã bị trọng thương, nếu lần này không thể đắc thủ thì sau này họ sẽ không còn cơ hội nữa. Họ không thể nào đối phó với một Nguyệt Diệu đã khôi phục thực lực.

Tấn công bất thình lình khiến Nguyệt Nha Tướng trở tay không kịp. Gã ta ra sức thoát khỏi vòng vây, chạy vào trong điện Phủ Quân để chất vấn Lưu Sách rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.

Song khi vào bên trong, chứng kiến cảnh tượng đang xảy ra, gã ta đã hoàn toàn ngây người.

Lúc này Nguyệt Diệu đã quỳ rạp xuống đất, bị dây leo và mãng xà trói chặt tại chỗ không thể nhúc nhích.

Họ đã phản bội!

Trong đầu Nguyệt Nha Tướng bỗng hiện lên suy nghĩ này. Nhưng gã ta biết đã quá muộn rồi.

Lúc này tất cả các khu vực trong Minh Phủ đều đang bùng nổ chiến đấu.

Các chiến sĩ quân Nguyệt Diệu đang đi dạo trong Minh Phủ đều bị những người chơi tấn công với mức độ khác nhau.

Giờ khắc này, quân đoàn thiên tai đã lộ ra răng nanh giấu sau sự trung thành của họ, cắn cổ Nguyệt Diệu vào thời khắc mấu chốt, phát động tập kích chí mạng.

Bởi vì Nguyệt Diệu bị thương nặng, hơn nữa còn cưỡng chế ngừng vận chuyển hồn lực nên có vẻ rất suy yếu, chỉ có thể ra sức giãy giụa khi bị Bàn Thạch và Cửu Đầu Xà tấn công.

Không thể không nói tuy rằng Quỷ Hoàng hậu kỳ Nguyệt Diệu đã chật vật đến thế rồi, song thực lực vẫn rất mạnh, đã có mấy lần làm đứt dây leo của Quỷ Vương Bàn Thạch, suýt nữa thì trốn thoát. Nhưng Bàn Thạch cũng cố gắng chịu đựng, ít nhất có một điều khiến y tràn đầy lòng tin.

Đó là y không bao giờ chết. Y cũng có thể hồi sinh như những người chơi.

Dưới sự thôi thúc của động lực bất tử, Cửu Đầu Xà và Bàn Thạch dốc hết sức trói chặt Nguyệt Diệu để phòng ngừa hắn ta trốn thoát.

Nguyệt Nha Tướng xuất hiện khiến đám người Bàn Thạch cảm thấy nguy cơ. May mà có người chơi từ đằng sau chạy tới, lập tức bao vây Nguyệt Nha Tướng rồi triển khai tấn công.

Hai triệu ba trăm nghìn chiến sĩ quân Nguyệt Diệu phải đối mặt với tất cả thế lực Bắc Kỳ bao vây tiêu diệt. Với số lượng khoảng chừng gấp mười lần, tất cả phản kháng đều giống như vùng vẫy trước khi chết.

Đêm nay, Minh Phủ đã chú định là một đêm không ngủ.

Tàn sát liên tục diễn ra ở các khu vực trong Minh Phủ.

Hồn tệ, EXP, trang bị, vật tư.

Đây là đêm cuồng hoan của những người chơi, cũng là bài ca phúng điếu dành cho quân Nguyệt Diệu.

Khi tia nắng ban mai đầu tiên dâng lên từ phía Đông Bắc Kỳ, tất cả đều đã đi đến hồi kết.

Nhờ vào thần khí dọn dẹp, khu an toàn ở Minh Phủ đều được hồi phục lại như ban đầu. Trên mặt đất không có lấy một thi thể, cũng không có một vết máu. Dường như chưa từng xảy ra chuyện gì ở đây.


Lúc này trong Minh Phủ, Nguyệt Diệu đã hấp hối nắm trên mặt đất, đôi mắt khép hờ tự giễu nhìn ánh hào quang nơi chân trời.

Giờ khắc này, hắn ta đã hiểu mọi chuyện.

Huynh đệ của hắn ta chưa bao giờ phản bội hắn ta, hơn nữa chưa từng cướp bóc vật tư của hắn ta. Hết thảy đều là một cái bẫy. Mà hắn ta như một quân cờ được đặt trên bàn cờ, chỉ bước đến vị trí mà mình cho là đúng theo ý tưởng của kẻ khác.

Mà bây giờ, chính là giây phút cuối cùng của hắn ta!

“Nguyệt Diệu, sự thất bại của ngươi đã được chú định ngay từ khoảnh khắc ngươi muốn chiếm lấy Bắc Kỳ!” Lưu Sách không nhịn được thở dài nhìn Nguyệt Diệu hấp hối.

Tuy rằng là kẻ địch, hơn nữa từ đầu đến cuối chỉ là lợi dụng Nguyệt Diệu, nhưng tiếp xúc lâu ngày, trong mắt Lưu Sách, Nguyệt Diệu rõ ràng là một người sống. Cứ thế giết chết thì gã vẫn cảm thấy không đành lòng.

Nhưng gã biết, Nguyệt Diệu nhất định phải chết!

Nếu hắn ta không chết thì những người chơi sẽ không còn được yên bình như trước nữa!

“Có thể nói cho ta biết rốt cuộc tại sao các ngươi lại làm được điều này không? Rõ ràng các ngươi đã thề nguyện bằng linh hồn rồi mà!” Giây phút sắp chết, Nguyệt Diệu muốn giải tỏa nghi hoặc trong lòng.

Bàn Thạch và Cửu Đầu Xà nhìn nhau cười.

Lúc này, thông báo toàn server vang lên.

[Thông báo toàn server: Quỷ Vương Bàn Thạch chính thức trở thành NPC Bắc Kỳ]

[Thông báo toàn server: Cửu Đầu Xà Vương chính thức trở thành NPC Bắc Kỳ]

[Thông báo toàn server: Quỷ Tướng Yêu Đô chính thức trở thành NPC Bắc Kỳ]

[Thông báo toàn server: Quỷ Tướng Địa Lang chính thức trở thành NPC Bắc Kỳ]

Nghe thấy thông báo toàn server, Lưu Sách kinh ngạc quay đầu nhìn thoáng qua đám Bàn Thạch: “Sao mấy ông làm được vậy?”

“Hỏi lời thề chỗ Đồng Quải, tuyên thệ nguyện trung thành, sau này thật sự thành người một nhà rồi!” Cửu Đầu Xà khoác tay lên vai Lưu Sách cười nói.

“Ê, sau này mấy người mở chức nghiệp Luyện Đan Sư còn phải nhờ vào ta đấy nhé. Đây cũng là cốt truyện ẩn, bây giờ mấy người đã đạt được yêu cầu nên kích hoạt luôn.” Bàn Thạch cũng nhếch mép cười.

Tuy rằng không hiểu họ đang nói gì, song Nguyệt Diệu lại có thể cảm nhận được dường như họ rất vui vẻ.

“Thì ra đây mới là ngươi chân thật, Lưu Sách!” Nguyệt Diệu suy yếu nói, sau đó không nhịn được ho ra máu tươi.

“Xin lỗi lão đại Nguyệt Diệu, tại ngươi xâm phạm Bắc Kỳ trước…”

“Đừng nói nữa. Được làm vua thua làm giặc, pháp tắc ở âm phủ này vốn đã thế rồi… Ta hiểu được!” Tình trạng của Nguyệt Diệu càng ngày càng tệ, thoạt nhìn vẻ mặt đã bắt đầu hoảng hốt.

“Ngươi cũng đã thề trung thành với người khác bằng linh hồn như họ sao?” Vào thời điểm cuối cùng của sinh mệnh, Nguyệt Diệu đặt câu hỏi.

Lưu Sách lắc đầu, nở nụ cười tươi roi rói.

“Ta khác họ. Ta là người chơi, cũng là thiên tai. Ta không bị ràng buộc bởi pháp tắc âm phủ!”

Lúc này, một tia sáng mặt trời chiếu lên gương mặt của Lưu Sách, quầng sáng mờ ảo bao phủ hai bên má của gã, khiến Nguyệt Diệu ngơ ngác.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.