Tôi Là Tình Đầu Đã Chết Của Anh

Chương 67


Đọc truyện Tôi Là Tình Đầu Đã Chết Của Anh – Chương 67

Editor: Mai

Trong biệt thự.

Mới sáng sớm tinh mơ đã cực kỳ ầm ĩ, dì Triệu kiểm tra lại vali lần nữa rồi mới yên tâm gọi lái xe tới chuyển vali lên cốp xe.

Bà quay đầu nhìn qua cầu thang, sau khi nghỉ đông mỗi ngày Kỷ Nhiễm đều dậy trễ hơn bình thường.

Nhưng bà lại không biết người bà cho rằng đang ngủ đã sớm tỉnh rồi. Chẳng qua cô gái nhỏ chỉ lăn qua lăn lại trong chăn, điện thoại cầm trong tay đã hơi nóng lên rồi.

Giọng nói mang theo chút khàn khàn buổi sáng khi mới tỉnh giấc, hơi hờn dỗi lại mềm nhũn: “Sao anh dậy sớm thế?”

“Ăn sáng với ông nội.” Thẩm Chấp làm ổ trên sofa, giọng trong veo.

Khi cậu nghe thấy giọng cô gái nhỏ bên kia điện thoại còn mang theo chút tính tình khi thức dậy, mềm mại lại hơi khàn khàn, cậu có thể tưởng tượng ra bộ dáng bây giờ của cô, đang làm ổ trong chăn chưa chịu mở mắt rồi còn có chút uể oải.

Nhưng vô cùng ngoan.

Chỉ mới tưởng tượng ra hình ảnh này thôi đã làm Thẩm Chấp không nhịn được mà nhắm mắt bình ổn lại hơi thở nặng nề.

Thẩm Chấp ‘ừm’ một tiếng, giọng khàn đi: “Em còn chưa rời giường à?”

“Giường của em rất thoải mái, em không nỡ tách khỏi nó.” Kỷ Nhiễm nằm trong chăn duỗi lưng, vô tình lại than nhẹ một tiếng thoải mái.

Giọng nữ như mang theo sợi dây chui vào lòng Thẩm Chấp.

Cậu cắn chặt răng ngã đầu lên ghế sofa nặng nề nhắm mắt lại, sau một lúc mới mở miệng: “Thoải mái vậy à.”

“Ừm.” Kỷ Nhiễm đắc ý gật đầu.

Đồ trên giường cô đều do dì Triệu tự mình chọn lựa, cứng mềm vừa phải, ngay cả chăn cũng là loại vừa ấm vừa nhẹ, đắp lên người không cảm giác bị đè một chút nào nhưng vẫn rất ấm.

Bên kia lại yên tĩnh mất vài giây.

Rồi đột nhiên có tiếng cười nhẹ vang lên, Thẩm Chấp mở miệng: “Vậy anh phải tự mình thử xem.”

Đầu óc Kỷ Nhiễm vẫn trong trạng thái chưa tỉnh táo hẳn, lời Thẩm Chấp nói cô có nghe thấy nhưng không tập trung lắm chỉ trả lời theo bản năng: “Ừm.”

Bên kia lại cười vang khiến đầu óc Kỷ Nhiễm đột nhiên tỉnh táo lại.

Lúc này cô mới kịp phản ứng câu Thẩm Chấp vừa nói.

Kỷ Nhiễm cắn môi có chút ảo não, nói: “Thẩm Chấp, không cho anh nói bậy.”

Cô mới nói xong bên tai lại vang lên giọng cậu lần nữa: “Ừm, anh không nói, lần sau trực tiếp thử.”

Bị cậu ầm ĩ như vậy rốt cục Kỷ Nhiễm cũng không ngủ được nữa, từ trên giường ngồi dậy. Thẩm Chấp nghe được tiếng ma sát nên vui vẻ cười hỏi: “Bây giờ em muốn rời khỏi giường rồi hả?”

“Vâng, hôm nay em phải về Dương Châu, vốn nên về từ sớm rồi.”

Nếu không phải đột nhiên đi dự tiệc mừng thọ ông nội Thẩm Chấp thì sẽ không chậm tới hôm nay. Cô nhớ tới cảnh tượng hôm đó lại không nhịn được nở nụ cười, ngày đó cô và Thẩm Chấp đã cùng nhau khiêu vũ mở màn.

Không những làm Thẩm Mẫn kia tức giận xanh mặt mà ngay cả nét mặt mấy người Thẩm Việt đều không dễ nhìn cho lắm.

Kỷ Nhiễm không thèm để ý xem họ nghĩ thế nào, dù sao họ khó chịu thì cô sẽ rất vui vẻ. Ai kêu đám người đó suốt ngày bắt nạt Thẩm Chấp chứ.

Cô chính là muốn ngáng chân bọn họ đó.

Cô vừa mặc quần áo vừa nói: “Bây giờ anh đang ở nhà ông nội hả?”

“Ừm, buổi chiều còn phải tới đền thờ cùng ông cụ nữa.”

Giọng Thẩm Chấp bình thản, đột nhiên Kỷ Nhiễm nghĩ tới chuyện gì đó, mở miệng hỏi: “Anh chị họ của anh không có ý kiến à?”

Sao có thể không có ý kiến được, buổi tiệc tối qua kết thúc ông cụ trực tiếp kêu Thẩm Chấp về nhà lớn với mình. Bình thường Thẩm Chấp không thích lộ mặt ở nhà lớn thêm vào đó ít khi ông cụ bắt được người, bây giờ khó khăn lắm mới thấy nên khẳng định sẽ không thả cậu đi.


Nhưng thái độ này của ông cụ lại làm những người khác mất hứng.

Đừng nói những tiểu bối* biểu hiện rõ ràng mà ngay cả người lớn đều thể hiện ra mặt, hiển nhiên cảm thấy ông cụ quá mức bất công.

*Tiểu bối: Mấy người vai vế nhỏ hơn trong gia đình như cháu chắt.

Ông cụ lớn tuổi đều thích làm gì thì làm nên không quản tới chuyện trong lòng họ nghĩ thế nào.

Thẩm Chấp không từ chối giống như trước đây mà trực tiếp lên xe ông cụ. Nếu hôm nay Kỷ Nhiễm không xuất hiện thì cậu cũng không muốn biểu hiện gì ở trước mặt ông cụ cả.

Nhưng cô gái nhỏ của cậu lại vì cậu mà mặt đỏ mặt trắng đều hát một lần.

Cậu há có thể để cô đơn độc một mình, đương nhiên phải phối hợp với cô rồi. Lúc lên xe Thẩm Chấp còn đặc biệt đỡ lấy ông cụ. Chờ ông cụ lên xe xong cậu quay đầu nhìn qua Thẩm Mẫn, trong con ngươi đen nhánh kia lộ ra sự khinh thường.

“Anh phải khiến bọn họ không thoải mái thì mới không uổng phí công sức biểu diễn hôm qua của em.” Giọng Thẩm Chấp hơi hạ xuống, đè nén nụ cười.

Kỷ Nhiễm duỗi tay vén sợi tóc hai bên má rồi dùng ngón tay cuốn lại trên đỉnh đầu. Cô nói: “Em đâu có biểu diễn, vốn dĩ anh đứng nhất thành phố mà.”

“Anh lợi hại lắm hả?” Thẩm Chấp cố ý hỏi ngược lại.

Rõ ràng giọng cậu vẫn như bình thường nhưng Kỷ Nhiễm lại cảm thấy tay đang cầm điện thoại bỏng rát, muốn ném xuống ngay lập tức.

Người bên kia lại không tính toán buông tha cô dễ dàng như vậy, nhàn nhạt kêu: “Nhiễm Nhiễm.”

Kỷ Nhiễm nghiêm túc suy nghĩ, cho dù Thẩm Chấp nhìn không thấy vẫn gật đầu: “Vâng, lợi hại.”

Thật sự Thẩm Chấp không nghĩ tới cô ngoan như vậy.

Hỏi gì cô trả lời nấy.

Lòng muốn mềm thành nước, ấm áp ngọt ngào.

*

Dưới lầu ồn ào chuẩn bị xuất phát. Lúc Kỷ Nhiễm đi xuống thấy Giang Lợi Khởi đang đứng trong phòng khách chỉ huy lái xe mang vali ra ngoài.

Kỷ Khánh Lễ đứng một bên bất đắc dĩ nói: “Chúng ta chỉ về có một tuần, em chuẩn bị nhiều như vậy làm gì.”

Giang Lợi Khởi nhỏ giọng nói: “Đều là quà em chuẩn bị biếu ba mẹ nên tất nhiên phải mang về hết rồi.”

Kỷ Khánh Lễ đang tính nói nhưng nghĩ nghĩ rồi lại thôi. Chờ bọn họ thu xếp thỏa đáng xong Kỷ Nhiễm mới kêu người chuyển vali của cô ra, cô không mang nhiều đồ chỉ mang theo chút quần áo.

Dù sao đồ đạc ở Dương Châu cô đều có đủ.

Sau khi lên xe Kỷ Nhiễm đeo tai nghe nhắm mắt lại, còn Giang Nghệ ngồi phía sau kéo tay Giang Lợi Khởi. Đây là lần đầu tiên Giang Nghệ tới Dương Châu.

Giang Lợi Khởi đã nói riêng với cô ta chuyện này, thừa dịp lần này đổi họ cô ta thành họ Kỷ.

Mặc dù có chút tự mình dối người nhưng Giang Nghệ vẫn vô cùng vui vẻ.

Kỷ Nhiễm không biết chuyện này, tuy vậy cô không chút hứng thú đối với chuyện Giang Lợi Khởi lăn qua lăn lại.

Đến Dương Châu đã hơn ba giờ chiều, lúc máy bay hạ cánh Kỷ Nhiễm có chút xúc động khi nhìn cảnh tượng bên ngoài qua ô cửa máy bay, cô rời khỏi Dương Châu đã hơn nửa năm.

Lúc trước ước chừng Bùi Uyển hơi thất vọng khi cô lựa chọn Kỷ Khánh Lễ nên trước khi cô tới thành phố B thì liền bay qua HongKong công tác.

Họ ngồi khoang hạng nhất nên đi lối đi dành cho khách VIP, rất nhanh đã ra tới bên ngoài.

Bên Dương Châu đã có người tới đón, vốn Kỷ Nhiễm đang im lặng kéo vali của mình ra ngoài thì đột nhiên có âm thanh từ bên kia truyền tới.

“Nhiễm Nhiễm.”

Giọng thanh lãnh nhưng lại dễ nghe.

Kỷ Nhiễm nhìn qua thấy một người phụ nữ mặc áo khoác lông dê màu khói đứng cách đó không xa, áo khoác mở rộng lộ ra vóc dáng tinh tế trước lồi sau lõm được bao bởi váy len bó sát người.


Thật sự bắt mắt.

“Mẹ.” Kỷ Nhiễm giật mình kêu lên.

Cô thực sự không ngờ Bùi Uyển sẽ tới sân bay đón cô.

Kỷ Khánh Lễ và mẹ con Giang Lợi Khởi cũng ào ào nhìn qua, vốn Giang Lợi Khởi và Giang Nghệ đều đang tò mò là ai thì không ngờ lại là Bùi Uyển.

Đặc biệt Giang Nghệ, vẻ mặt giật mình.

Trước giờ cô ta đều cảm thấy khuôn mặt mẹ mình xinh đẹp tuyệt trần, cho dù đã tới tuổi trung niên nhưng vẫn giữ được vóc dáng cân xứng, trong những người mẹ các bạn học khác thì mẹ cô ta thuộc dạng xinh đẹp nhất.

Trong nháy mắt khi cô ta nhìn thấy Bùi Uyển lại bị kinh diễm.

Khuôn mặt Bùi Uyển tương tự với Kỷ Nhiễm, chẳng qua khí chất hoàn toàn trái ngược nhau, trên người Kỷ Nhiễm thuộc về nét đẹp trẻ con ngọt ngào của thiếu nữ.

Còn trên người Bùi Uyển lại lộ ra sự quyến rũ và hơi thở mạnh mẽ của người phụ nữ trưởng thành.

Mái tóc đen dài xõa ra tạo nên vẻ đẹp riêng biệt, vành tai đeo bông trân châu sáng bóng, môi đỏ mọng tươi đẹp quyến rũ, mọi nơi đều lộ ra hai chữ tinh tế.

Hóa ra mẹ Kỷ Nhiễm xinh đẹp như vậy.

Cho dù trong lòng Giang Nghệ nghiêng về Giang Lợi Khởi nhưng cũng tự hiểu, Giang Lợi Khởi thực sự thua kém.

Bùi Uyển hơi nhếch cằm lên, trợ lý đứng bên cạnh bà đi qua nhận vali trong tay Kỷ Nhiễm, cung kính nói: “Cô Nhiễm Nhiễm, hoan nghênh cô về.”

Kỷ Nhiễm nhấc chân đi qua bên cạnh, lúc đi vẫn quay đầu nhìn qua Kỷ Khánh Lễ, nói: “Ba, con về với mẹ trước. Đã lâu mẹ không gặp con…”

“Kỷ Nhiễm, đi thôi.” Giọng thanh lạnh của Bùi Uyển vang lên lần thứ hai, bà nói xong liền xoay người rời khỏi.

Kỷ Nhiễm cũng không nói gì thêm, đuổi theo.

Giang Lợi Khởi từ trong hoảng hốt tỉnh lại, nhìn qua Kỷ Khánh Lễ phát hiện ánh mắt ông vẫn nhìn chằm chằm vào phương hướng Bùi Uyển rời đi.

Cho dù đối phương chỉ lưu lại cho ông một bóng lưng thì ông vẫn không thể thu hồi ánh mắt.

Kỷ Nhiễm đuổi theo Bùi Uyển rồi yên tĩnh đi bên cạnh bà. Bùi Uyển chưa nói câu nào, vốn tưởng sẽ tiếp tục im lặng đi lên xe nhưng đột nhiên Bùi Uyển lại nghiêng đầu nhìn cô, cười lạnh: “Con thích sống chung với ba con sao?”

Vừa rồi lúc Kỷ Nhiễm đi phía sau Kỷ Khánh Lễ đi chung với đám người đó, trái lại nhìn giống như người một nhà.

Kỷ Nhiễm lập tức lắc đầu: “Không thích.”

Thái độ quyết đoán này cuối cùng cũng khiến sắc mặt Bùi Uyển hơi hoãn lại, bà không nói gì thêm.

Lên đến xe Bùi Uyển bắt đầu xử lý công việc. Trước đến nay bà đều không phải loại phụ nữ chỉ biết dựa vào đàn ông như Giang Lợi Khởi, bà độc lập kiên cường, không những có thể một mình đảm đương một phía mà còn lợi hại hơn rất nhiều người đàn ông.

May mà lúc ở trên xe Bùi Uyển không có không quan tâm cô.

Xe chạy vào trong khu nhà hoàn toàn mới, không phải nhà trước kia Kỷ Nhiễm ở Dương Châu, thế nên cô hỏi: “Nhà mình chuyển nhà rồi ạ?”

Bùi Uyển vừa mới xử lý công việc xong, nhìn văn kiện trong xe có ảnh hưởng rất lớn đối với ánh mắt nên bà phải xoa mắt mấy vòng như đang thư giãn, rồi mới quay đầu nhìn ngoài cửa sổ: “Cái nhà trước kia là phòng kết hôn của mẹ cùng Kỷ Khánh Lễ, đều có dấu vết của ông ta, mẹ chán ghét ở.”

Kỷ Nhiễm: “…”

Đối với chính mính – người chảy một nửa dòng máu của Kỷ Khánh Lễ, đột nhiên Kỷ Nhiễm cảm thấy Bùi Uyển còn nguyện ý đi sân bay đón cô đó chính là tình thương của mẹ rồi.

“Cảm ơn mẹ tới sân bay đón con.” Kỷ Nhiễm nghĩ tới đây cảm thấy chính mình nên tỏ ra thông minh chút.

Cô biết tính cách Bùi Uyển và Kỷ Khánh Lễ khác nhau, lúc cô ứng phó với Kỷ Khánh Lễ đều thuận buồm xuôi gió. Còn Bùi Uyển, cho dù làm mẹ con nhiều năm như vậy nhưng cô luôn có chút cẩn thận.

Hơi mang theo lấy lòng.


Có lẽ vì cô không muốn để bà không vui, muốn bà vui vẻ cho nên mới lấy lòng theo bản năng.

Bùi Uyển nhìn qua cô đột nhiên bật cười, vốn dĩ vẻ ngoài của bà trời sinh đã kiều diễm bây giờ cười như vậy càng quyến rũ hơn, bà khẽ nói: “Hôm nay mẹ mới về Dương Châu, thời gian con bay do Kevin nhắc.”

Kevin mà bà nói chính là vị trợ lý nhận lấy hành lý của Kỷ Nhiễm, bây giờ đang ngồi chỗ ghế phụ.

Kỷ Nhiễm hơi giật mình nhìn về phía Kevin, khách khí nói: “Cảm ơn anh.”

“Cô chủ khách sáo rồi.” Kevin quay đầu lại gật đầu khách sáo.

Vừa vào nhà Bùi Uyển đã cởi áo khoác trên người xuống, dì giúp việc trong nhà lập tức đi lên nhận lấy hành ly của cô, lúc dì nhìn thấy Kỷ Nhiễm liền vui mừng cười: “Nhiễm Nhiễm về rồi.”

Mặc dù đổi nhà nhưng dì giúp việc vẫn không đổi, vẫn là người trước kia.

“Nếu con mệt cứ lên phòng nghỉ ngơi trước đi, buổi tối đưa con tới nhà ông bà ngoại.” Bùi Uyển nhìn Kỷ Nhiễm đang đứng trong phòng khách bèn duỗi tay xoa sống mũi.

Kỷ Nhiễm gật đầu.

Bên này Kỷ Khánh Lễ đưa Giang Lợi Khởi cùng Giang Nghệ tới nhà họ Kỷ, ông bà cụ Kỷ ở biệt thự vùng ngoại thành nên không ồn ào, môi trường tốt, phong cảnh hợp lòng người.

Cho dù bây giờ là mùa đông thì vẫn có thể nhìn ra được cảnh vật ngọn núi xung quanh.

Xe chạy đến cửa liền dừng lại, Kỷ Khánh Lễ xuống xe trước, ai ngờ từ bên trong chạy ra một người giúp việc trong nhà.

Giúp việc nhìn trong xe vài lần rồi nhìn Kỷ Khánh Lễ, hỏi: “Tiên sinh, Nhiễm Nhiễm không về cùng sao?”

“Bị mẹ con bé đưa đi rồi.” Vẻ mặt Kỷ Khánh Lễ không thể hiện gì.

Vẻ mặt ông luôn như vậy từ khi rời khỏi sân bay, giống như người khác thiếu ông tiền mà không trả vậy.

Dì giúp việc nghe vậy liền quay đầu chạy vào trong nhà lần nữa.

Tài xế lấy vali từ trên xe xuống gần hết thì dì giúp việc mới từ trong biệt thự chạy ra lần nữa, đi tới bên cạnh Kỷ Khánh Lễ, nói: “Tiên sinh, bà cụ nói mấy ngày nay bà bị đau đầu không quá thoải mái nên không chào hỏi khách được. Cho nên phiền mọi người về trước đi.”

Lời này vừa nói ra, Giang Lợi Khởi từ trên xe bước xuống vừa vặn nghe được.

Đi đường dài mệt nhọc làm sắc mặt bà ta không đẹp lắm, trong phút chốc trắng bệch như tờ giấy, như chỉ cần khẽ chọc một cái thôi là có thể chọc thủng tờ giấy này.

Sắc mặt Kỷ Khánh Lễ cũng không dễ nhìn lắm, chạy thật xa về đây kết quả mẹ ruột không cho mình vào cửa.

Chuyện gì vậy chứ.

Ông chạy vào bên trong thấy bà cụ đang cầm tách trà ngồi ở phòng khách xinh đẹp nhàn nhã dùng trà. Nào có bộ dáng không thoải mái.

Kỷ Khánh Lễ bất đắc dĩ lên tiếng: “Mẹ, chúng con mới về cho dù mẹ muốn dạy dỗ…”

“Nhiễm Nhiễm đâu?” Bà cụ nhẹ nhàng nói mấy chữ cắt ngang lời ông.

Sắc mặt Kỷ Khánh Lễ trầm xuống, khẽ nói: “Bị mẹ con bé đón ở sân bay rồi, nếu mẹ nhớ con bé vậy con kêu con bé ngày mai về.”

Bà nội Kỷ là người Thượng Hải nên lúc nói chuyện mỗi chữ đều có chút giọng điệu yếu ớt, cho dù lúc dạy dỗ người khác cũng cực kỳ nhẹ nhàng ôn nhu, bà nói: “Anh cho rằng tôi với ba anh tâm tâm niệm niệm mở mắt ngóng chông vì muốn nhìn thấy anh sao? Tôi chờ cháu gái tôi, cháu gái bảo bối của tôi.”

Một tiếng cạch giòn vang, là tiếng tách trà bị đặt mạnh xuống bàn trà.

Kỷ Khánh Lễ bị lời này của bà cụ chọc tức, ông nói: “Ngày mai Nhiễm Nhiễm về rồi, mẹ hà cớ gì phải gấp như vậy.”

“Vậy sao mấy người không để ngày mai hãy về?” Bà cụ nghiêng đầu nhìn ông.

Lời này làm Kỷ Khánh Lễ nghẹn không nói được câu nào.

Bà cụ chậm rãi đứng lên, mặc dù bà không đi tới bên cửa sổ nhưng đứng từ góc độ của bà vẫn có thể thấy được cảnh tượng bên ngoài kia, bà cụ nói: “Người phụ nữ kia về với anh?”

Kỷ Khánh Lễ gật đầu.

Bà cụ không tức giận, cảm xúc vẫn lạnh nhạt như cũ, nói: “Anh đã biết thái độ của tôi với ba anh rồi. Anh đã cố chấp muốn kết hôn với cô ta thì chúng tôi cũng không quản. Dù sao hơn 40 tuổi rồi, quả thật đã có chủ kiến của bản thân mình. Nhưng mà cả đời mẹ anh chưa từng để bản thân mình chịu uất ức, sẽ không gặp những người không muốn gặp.”

Bà cụ nói rất rõ ràng, bà không muốn gặp Giang Lợi Khởi thì ngay cả cửa cũng không muốn để bà ta tiến vào.

“Mẹ, con với Lợi Khởi đã kết hôn rồi, hà tất gì mẹ cứ cố chấp như vậy.” Kỷ Khánh Lễ thật sự không hiểu, hà tất gì bà cụ phải biểu hiện ác cảm như vậy.

Trái lại bà cụ Kỷ bình tĩnh liếc mắt nhìn ông, không nhanh không chậm nói: “Có thể để anh và cô ta kết hôn đó đã là nhượng bộ lớn nhất của tôi rồi, nếu anh lại muốn để cô ta ở trong nhà của tôi thì quá phận rồi đấy.”

Kỷ Khánh Lễ vẫn cố khuyên nhủ: “Mẹ, Lợi Khởi mang thai rồi.”

Vốn ông tưởng rằng mình nói như vậy bà cụ sẽ nể mặt cháu trai mà thái độ có thể hòa hoãn một chút, ai ngờ ông vừa nói xong bà nội Kỷ đã nở nụ cười.


“Chẳng lẽ anh cảm thấy bà già này giống những người khác, nghe được hai chữ cháu trai sẽ đứng im rồi không còn bất kỳ nguyên tắc hay lập trường gì nữa.”

Lúc trẻ bà nội Kỷ là dạng con gái hiện đại, cho dù bây giờ lớn tuổi vẫn không cũ rích.

Huống hồ nói thật, so với cháu trai xa xôi còn không gặp kia thì cháu gái do Bùi Uyển sinh cho bà lại rất hợp với khẩu vị của bà. Còn con dâu Bùi Uyển cũng là kiểu bà cực kỳ thích.

Bà từng phản đối khi Kỷ Khánh Lễ ly hôn, thật sự bà cảm thấy Kỷ Khánh Lễ sẽ không tìm được người con dâu nào tốt hơn Bùi Uyển.

Quá nhiều người ở trong phúc mà không biết hưởng.

Con trai bà là một trong số đó.

“Được rồi, nếu thật sự anh đau lòng vì cô ta đi đường mệt mỏi vậy mang cô ta về nghỉ ngơi trước đi. Chờ hai ngày rồi qua đây ăn bữa cơm.” Đây đại khái đã là nhượng bộ lớn nhất từ bà cụ.

Kỷ Khánh Lễ thấy vậy, biết bà cụ thuộc kiểu người cực kỳ cố chấp nếu đã hạ quyết tâm sẽ không thay đổi.

Thế nên ông không còn cách nào khác chỉ đành đưa Giang Lợi Khởi về nội thành, may mà ông cũng có nhà ở Dương Châu nên không đến mức không có chỗ ở.

Sau khi Kỷ Nhiễm về phòng liền nhận được điện thoại từ bà nội.

Vừa mới nhận bên kia đã oán trách nói: “Tiểu bại hoại, nghỉ mà cũng không biết đến thăm bà nội.”

“Bà nội, hôm nay con mới về mà, con hứa với bà ngày mai nhất định đi thăm bà.” Kỷ Nhiễm cười nói.

Cô rất thích bà nội mình, có đôi khi cảm thấy tính cách bà nội và Bùi Uyển rất giống nhau, nhưng mà bà lại không yêu cầu cô nghiêm khắc giống như Bùi Uyển.

Đời trước, lúc Kỷ Nhiễm học ở nước ngoài, mỗi lần về nước đều đi thăm bà cụ trước.

Bà cụ nói nhỏ: “Ba con mới về đây nhưng bà không cho bọn họ vào nhà, bà nội chắc chắc sẽ đứng về phía con.”

Kỷ Nhiễm nở nụ cười.

Cô biết, mặc kệ lúc nào bà nội cũng sẽ đứng về phía cô, nhớ ngày đó sau khi Giang Nghệ đổi tên thành Kỷ Nghệ, bởi vì quanh năm Kỷ Nhiễm đều không ở trong nước nên rất nhiều người cho rằng cô ta mới đúng con gái nhà họ Kỷ.

Cũng chính bà nội nói với cô, đừng lo lắng đừng gấp, tất cả những thứ của nhà họ Kỷ đều thuộc về cô.

Sẽ chỉ là của cô.

“Cảm ơn bà.” Kỷ Nhiễm mềm mại nói, chóp mũi có chút chua xót muốn khóc nhưng lại không muốn mình không có tiền đồ như vậy.

Cô nói: “Cháu thích bà nội nhất.”

Bà cụ vừa nghe cô nói vậy lập tức nở nụ cười, nói: “Con nhóc này chỉ biết dỗ bà thôi. Chờ tới khi cháu tìm được bạn trai thì đến lúc đó thích nhất chính là bạn trai đó.”

Lúc bà cụ nói chuyện với Kỷ Nhiễm vẫn luôn không hề cố kỵ bất cứ điều gì như vậy.

Kỷ Nhiễm có chút kích động, tuy biết rõ bà cụ không thể nào biết được chuyện giữa cô với Thẩm Chấp nhưng vẫn hơi chột dạ, “Bà nội, cháu còn nhỏ. Bà giỡn hoài.”

“Vậy tối hôm qua tiểu soái ca nào khiêu vũ với con thế?” Bà cụ hỏi.

Đầu óc Kỷ Nhiễm nổ tung.

Bà nội cô biết rồi.

“Sao bà biết?” Kỷ Nhiễm ôm má, rất nóng, nóng cả lỗ tai.

Bà cụ không thèm để ý nói: “Còn không phải tại lão Thẩm gọi điện thoại cho ông nội con à, chọc ông nội con tức muốn chết. Thật ra ông nội con ghen tị đó mà, ông nói ông chưa từng khiêu vũ với con nhưng thằng nhóc xấu xa không biết từ chỗ nào xuất hiện này lại dám cướp đoạt với ông.”

Kỷ Nhiễm nhớ tới chuyện ông nội Thẩm Chấp và ông nội mình là bạn bè, khó trách bà nội lại biết.

Bởi vậy cô mới hơi thả lỏng.

Nhưng câu nói kế tiếp của bà nội Kỷ lại làm lòng cô nhảy vọt lên tới cổ họng, bà nội không nhanh không chậm nói: “Hơn nữa lão Thẩm còn muốn thúc đẩy ông nội con, nói để hai nhà chúng ta định hôn cho cháu.”

Kỷ Nhiễm giật mình.

Bà nội hừ nhẹ một tiếng: “Cháu nói coi sao mấy người đó khôn thế, cô gái nhỏ nhà họ Kỷ chúng ta cực khổ nuôi lớn, chuyện này đâu phải do ông ta muốn quyết định là quyết định.”

Nói tới đây bà nội còn an ủi Kỷ Nhiễm: “Cháu yên tâm, cháu là bảo bối to lớn của bà nội, ông bà nội sẽ không tùy tiện giao cháu cho thằng nhóc xấu xa nào đâu.”

Kỷ Nhiễm: “…”

Trong lòng cô lặng lẽ thở dài, thật ra … Có thể đồng ý mà.

Dù sao cũng đều là Thẩm Chấp.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.