Tôi Là Tình Đầu Đã Chết Của Anh

Chương 5


Đọc truyện Tôi Là Tình Đầu Đã Chết Của Anh – Chương 5

Edit: Mai

Beta: Linh xù

Cả lớp nhìn bạn mới tới đứng ngoài cửa mà toát mồ hôi thay cô. Ngày đầu chuyển trường tới đã chọc tức đại ca còn bị đại ca uy hiếp ngay trước mặt mọi người, thế này thì quá thảm.

Hạ Giang Minh cũng bị lời của Thẩm Chấp làm ngu, cậu nghi ngờ quay đầu nhìn Thẩm Chấp. Hôm đó anh Chấp vì chị dâu nhỏ mà vứt bỏ anh em, sao hôm nay lại nói chuyện lạnh lùng thế?

Chẳng lẽ hai người này cãi nhau?

Trong nháy mắt Hạ Giang Minh tự động bổ não, lòng tự mở ra một chuyện yêu sớm tuyệt mỹ lại vô cùng bi thảm vì ba mẹ, giáo viên còn có xã hội vô tình này ép buộc để đến cuối cùng chỉ có thể chia tay nhìn nhau lạnh lùng.

Phải đối xử với chị dâu như vậy, nhất định không phải điều anh Chấp muốn làm, chắc anh ấy đang rất đau khổ.

Hạ Giang Minh ngoảnh đầu nhìn Thẩm Chấp, cậu thấy mình phải đứng ra giúp anh Chấp. Vì vậy Hạ Giang Minh bật mạnh dậy, kết quả vì cậu đứng lên quá nhanh nên cái bàn thiếu chút bị lật.

Bàn Từ Nhất Hàng bên cạnh cậu nên cũng bị đụng, cậu tức giận mắng: “Mẹ nó, mày điên à.”

Hạ Giang Minh im lặng không nói, cậu không có bệnh, cậu chỉ có một lòng dạ son sắt thôi!

Vì vậy Hạ Giang Minh bước nhanh như bay tới trước mặt Kỷ Nhiễm, trực tiếp nhận sách trên tay cô, nói nhỏ: “Chị dâu à, chị đừng giận anh Chấp, anh ấy cũng có nỗi khổ. Hai người…”

Nhất định phải thật tốt.

Đương nhiên mấy chữ cuối cùng này Hạ Giang Minh không nói ra, cậu nghĩ mọi thứ không nên nói hết ra mới tốt.

Ngữ khí của Hạ Giang Minh nói rất mờ ám, mờ ám đến mức Kỷ Nhiễm không nhịn được ngoảnh đầu nhìn Thẩm Chấp.

Thiếu niên bên cửa sổ lại thâm nhập mắt cô.

Bờ vai cậu khẽ tựa vào cửa sổ, dáng ngồi uể oải lười nhác, khuôn mặt thâm thúy hiếm có ở tuổi dậy thì, con ngươi cậu tối màu sâu thẳm như màu mực, trong mắt tràn đầy nét bướng bỉnh lạnh nhạt.

Chiếc áo sơ mi đen càng làm nổi bật làn da cực trắng, dưới ánh nắng mặt trời màu da cậu vẫn trắng lạnh như vậy.

Lúc này đuôi mắt câu hơi nhếch lên lạnh lùng nhìn Kỷ Nhiễm.

Hạ Giang Ninh đã ôm sách của Kỷ Nhiễm đến bàn bên cạnh Thẩm Chấp. Lúc ôm chồng sách qua, cậu cười tươi rói rói như hoa nở, đặt sách xuống xong cậu thì thầm bên tai Thẩm Chấp mấy câu.

Nhìn cảnh này, chẳng hiểu sao các bạn trong lớp như có cảm giác, một gã đàn em nịnh nọt, cưỡng ép con gái nhà lành hiến cho cậu chủ nhà giàu độc ác.

Ấy vậy mà đương sự không hề nghĩ thế.

Kỷ Nhiễm nghĩ giờ trong lớp cũng chỉ còn mỗi chỗ này nên thôi không có gì phải do dự. Cô từ từ đi qua, nhìn khuôn mặt ngày càng gần của Thẩm Chấp cô bỗng thấy trọng sinh thật khiến người ta mở mang kiến thức.

Dù sao trước kia, không ai dám để Kỷ Nhiễm và Thẩm Chấp ngồi chung một bàn, cho dù họ làm cùng một công ty cùng một phòng ban.

Kỷ Nhiễm luôn coi Thẩm Chấp là đối thủ lớn nhất của mình. Cô gần như không bao giờ phải nếm cảm giác thất bại nhưng mỗi lần cô muốn thực hiện hạng mục nào đó thì Thẩm Chấp đều giành lấy nó trước cô.


Bởi vậy, thái độ mà Kỷ Nhiễm dành cho anh luôn nằm ở mức kẻ địch, một núi không chứa hai hổ.

Kỷ Nhiễm ngồi xuống ghế. Dù không nhìn sang thiếu niên bên cạnh nhưng cảm giác tồn tại của anh vẫn mãnh liệt như cũ. Kỷ Nhiễm cất vài quyển sách vào hộc bàn, cúi đầu là thấy một đôi chân dài mặc quần đen đang nhàn hạ duỗi ra đó.

Thẩm Chấp rất cao, đời trước Kỷ Nhiễm cũng cực kỳ ghét chuyện này.

Bởi mỗi lần đứng cạnh Thẩm Chấp, cô đều phải ngửa đầu nhìn anh. Nhưng làm cô không ngờ được là hóa ra từ hồi học 11 Thẩm Chấp đã cao như vậy, người này bón phân hóa học để lớn lên à.

Ai ngờ cô mới ngồi xuống, thiếu niên bên cạnh đã quay đầu cười nhạo: “Sợ ngồi chung một chỗ với tôi à?”

Vốn Kỷ Nhiễm không tính nói chuyện nhưng nghĩ tới tính cách thất thường của anh, cô lắc đầu.

Thẩm Chấp cúi đầu nhìn cô, lần này khoảng cách giữa họ rất gần nên anh nhìn cô cũng rõ ràng hơn.

Làn da của cô trắng sáng mịn màng, dù nhìn gần cũng không thấy chút tỳ vết nào.

Cũng vì góc nhìn nên anh chỉ có thể thấy được hàng mi dài trên đôi mắt hạnh của cô, lông mi dày đậm màu nhìn cứ có cảm giác mềm như nhung, ánh mặt trời thấp thoáng chiếu lên chóp mũi cô, ánh lên làn da trắng tới trong suốt kia.

So với các thiếu nữ tuổi dậy thì lúc nào cũng mang làn da trắng nhợt nhạt thì thiếu nữ trước mặt thực sự đẹp quá mức.

Đẹp tinh tế gần như yếu ớt.

Khiến người ta nhìn vào là có ý định bảo vệ cô.

Chợt, Thẩm Chấp nâng tay lên sát thái dương cô, có sợi tóc rơi xuống đấy, gió thổi qua lọn tóc cũng bay bay bên sườn má cô, mềm mại làm người ta không nhịn được muốn vuốt thử.

Kỷ Nhiễm lướt thấy hành động của anh thì không nhịn được dịch qua bên cạnh.

Anh nhìn hành động theo bản năng của cô, bèn cười: “Nhỏ lừa gạt.”

Còn nói không sợ ngồi chung với anh, chưa đụng vào cô đã bị dọa sợ vậy rồi.

*

Giáo viên dạy tiết học đại cương không tới nên tiết này đổi thành thời gian tự học. Vì vậy sau khi vào lớp hai mươi phút, Thẩm Chấp đã bị đám Hạ Giang Minh kéo đi chơi bóng rổ. Sau khi họ rời khỏi, trong phòng học phát ra thở phào nhẹ nhõm vô cùng rõ ràng.

Thoáng chốc đã vang vọng cười đùa.

Kỷ Nhiễm mở sách mới nhận từ thầy giáo, chuẩn bị viết tên mình lên. Lúc này, bạn nữ ngồi trước cô im lặng đầu lại, dán mắt nhìn Kỷ Nhiễm một lúc mới chào hỏi: “Bạn mới, cậu giỏi quá.”

Kỷ Nhiễm nhìn cô gái nhỏ có khuôn mặt tròn đáng yêu nghĩ nghĩ, cô nhớ lúc nãy cậu ấy có giới thiệu tên mình, hình như là Văn Thiển Hạ.

Cô cười hỏi: “Tớ giỏi?”

Nghe vậy Văn Thiển Hạ nói nhỏ: “Ngồi chung một chỗ với đại ca mà cậu có thể bình tĩnh như vậy, thật sự quá giỏi.”

Kỷ Nhiễm không ngờ cô bạn sẽ nói ra điều này, cô bật cười, con ngươi đen trong trẻo thấm chút ấm áp, Thiển Hạ nhìn mà hoảng hốt tâm hồn. Vừa rồi lúc Kỷ Nhiễm đứng ở cửa, Văn Thiển Hạ và bạn cùng bàn đã lén xì xầm với nhau rằng bạn mới quá xinh đẹp.


Là kiểu xinh đẹp mà ai nhìn cũng không dời mắt đi được.

Lúc học lớp mười, mọi người vẫn hay thảo luận rằng ai trong số các bạn nữ xinh đẹp của khóa sẽ trở thành hoa khôi trường. Và chung quy cũng chỉ là tranh luận, cuối cùng không đưa ra được kết quả.

Nhưng bây giờ Văn Thiển Hạ cảm thấy tất cả các bạn đó đều thua xa Kỷ Nhiễm.

Khuôn mặt bạn ấy thật sự sinh động như bức tranh thiên nhiên vậy.

“Cùng đi siêu thị nhé?”

Kỷ Nhiễm im lặng vài giây, yên tĩnh gật đầu.

Thời học sinh, có một cô bạn rủ bạn cùng đi đâu đó đồng nghĩa với việc bạn ấy đang tỏ ý muốn làm bạn tốt với bạn.

Sau khi hai người ra khỏi phòng học, Văn Thiển Hạ mới thở phào: “Cậu có cảm thấy không khí lớp chúng ta vô cùng nặng nề không?”

Kỷ Nhiễm cũng đoán được nguyên nhân đại khái nhưng vẫn hỏi: “Vì sao?”

“Tất nhiên vì nhóm Thẩm Chấp đó.”

Văn Thiển Hạ đè giọng lại: “Tớ nghe nói trước khi vào học vài ngày Thẩm Chấp còn đánh đám dân anh chị mà mấy người kia cũng thuộc dạng có tiếng giang hồ, không biết có phải thật không nữa.”

Kỷ Nhiễm im lặng, không cần nghe nói, quả thật là thật.

Bởi vì lúc đó cô cũng có ở hiện trường.

Siêu thị trong trường học nằm đối diện với toà nhà dạy học, họ phải vòng qua sân bóng rổ mới tới được. Giờ đang trong giờ học nên ở sân bóng rổ cũng có lớp chơi. Văn Thiển Hạ kéo cô tám chuyện, phần lớn đề tài đều nói về nhóm Thẩm Chấp.

Dù sao trong một trường học tốt như Tứ Trung thì nhóm Thẩm Chấp là một loài hoàn toàn khác biệt. Họ trốn học, đánh nhau, chỉ có việc các cậu ấy muốn làm chứ không có việc bọn họ sợ.

Hai người đi qua sân bóng rổ vừa lúc nhóm Thẩm Chấp đang chơi bóng bên sân phía tây.

Văn Thiển Hạ vừa chỉ vừa nói: “Là Thẩm Chấp bọn họ.”

Kỷ Nhiễm nhanh chóng kéo Văn Thiển Hạ rời khỏi.

Từ Nhất Hàng nhìn sang phía họ, cười nói: “Anh Chấp, là bạn học mới nhưng hình như người ta không quá thích chúng ta.”

Hành động kéo Văn Thiển Hạ rời khỏi của Kỷ Nhiễm quá rõ ràng.

Thẩm Chấp quay đầu thoáng nhìn, thấy bóng lưng vội vàng rời khỏi của Kỷ Nhiễm, vẻ mặt cậu càng lạnh hơn.

Cậu không chơi bóng, chỉ ngồi dưới kệ bóng rổ nhìn đám bạn chơi.

Thoáng chốc, cậu đưa tay vuốt sợi dây chuyền đeo trên cổ giấu dưới lớp áo T-shirt.


Từ Nhất Hàng nhìn thấy, khều Hạ Giang Minh, xì xầm: “Mày đoán xem, trong sợi dây chuyền của anh Chấp là cái gì?”

“Không biết.” Hạ Giang Minh vô tình nói.

Từ Nhất Hàng: “Mày không tò mò à?”

Trên cổ Thẩm Chấp đeo một sợi dây chuyền, họ chưa từng thấy cậu tháo ra, vòng cổ treo một trụy nhỏ có thể mở ra, bên trong hẳn là một tấm ảnh. Nhưng chưa ai trong họ từng nhìn thấy trong đó có cái gì.

Cho dù quan hệ giữa họ và Thẩm Chấp rất tốt nhưng vẫn chưa từng thấy.

Nhưng tò mò thì tò mò thế thôi chứ không ai dám lắm mồm đòi nhìn bởi Thẩm Chấp đã từng điên lên chỉ vì sợi dây chuyền này.

Không lâu sau Kỷ Nhiễm và Văn Thiển Hạ đã mua đồ xong quay về. Văn Thiển Hạ mua đồ ăn vặt, Kỷ Nhiễm thì không muốn mua gì, chỉ đành thuận tay mua chai nước khoáng.

Lúc hai người đi qua sân bóng rổ, Kỷ Nhiễm không nhịn được kéo Văn Thiển Hạ bước nhanh hơn, ánh mắt hoàn toàn không lướt tới chỗ mấy người Thẩm Chấp dù chỉ một lần.

Kết quả cô nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng hét kinh hãi: “Cẩn thận.”

Chờ tới lúc cô quay đầu nhìn đã có một bóng người cao lớn chắn trước mặt cô, bắt lấy trái bóng rổ sắp đập vào người cô ném mạnh về phía khác.

Hạ Giang Minh đứng bên cạnh không nhịn được thở dài: “Thật nguy hiểm, thiếu chút nữa đập vào người chị dâu.”

Thẩm Chấp quay đầu nhìn cô, “Cậu chạy gì hả?”

Lúc đi qua sân bóng rổ, bộ dáng lôi kéo Văn Thiển Hạ như hận không thể biến mất ngay hoàn toàn rơi vào mắt Thẩm Chấp.

Kỷ Nhiễm thở dài, thật không biết đã chọc phải chỗ nào của cái tên điên này.

Vì vậy cô thấp giọng nói: “Tớ không chạy.”

Ánh mắt Thẩm Chấp rơi vào cánh tay trắng nõn của cô, trong tay cô đang cầm chai nước nguyên chỉ là thân bình bị cô siết rất chặt.

Thẩm Chấp đưa tay: “Đưa tớ.”

Kỷ Nhiễm sửng sốt, không rõ ý cậu.

Mãi tới khi cô cúi đầu nhìn theo tay cậu mới biết cậu muốn lấy chai nước trong tay mình.

Nhìn cô đứng im không nhúc nhích một hồi, Thẩm Chấp vờ như sốt ruột nói: “Tớ khát.”

Liên quan gì tới tôi, Kỷ Nhiễm hơi cáu. Cô cảm thấy mình nên sống hòa bình với Thẩm Chấp, cho dù không thể làm bạn tốt thì cũng có thể làm một bạn học bình thường.

Đám Hạ Giang Minh đưa mắt nhìn nhau, không ai nghĩ tới Thẩm Chấp sẽ đột ngột đứng lên đi qua đó chỉ để ngăn bạn mới lại đòi chai nước khoáng của người ta.

Trước giờ, mỗi lần các cậu chơi bóng rổ đều có không biết bao nhiêu bạn nữ âm thầm cầm nước, chỉ chờ Thẩm Chấp nhìn qua là lập tức đưa lên.

Nhưng Thẩm Chấp cũng chưa từng uống nước do các bạn đó đưa.

Hôm nay bị sao vậy?

Kỷ Nhiễm nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn cam chịu đưa nước ra, cô đưa bình nước dừng giữa không trung chờ Thẩm Chấp lấy.

Cậu thiếu niên đối diện quan sát nét mặt cô sau đó đưa tay lấy bình nước.


Lúc nhận lấy chai nước, ngón tay cậu như vô ý xoa lên mu bàn tay cô, cảm xúc mềm mại lướt qua ngón tay, mềm mại như ảo giác trong lòng cậu.

Có phải chạm vào cậu ấy mọi thứ đều sẽ chở nên mềm mại như vậy không…

Thẩm Chấp chợt rút nhanh chai nước, xoay người đi.

Mãi đến lúc đã vào tới lớp, Văn Thiển Hạ vẫn còn nói chuyện này. Cô bạn cho rằng Thẩm Chấp đang bắt nạt người khác và Kỷ Nhiễm thì vẫn im lặng lắng nghe.

Các bạn xung quanh nghe thế bèn ào ào bàn tán.

“Kỷ Nhiễm, bạn đừng lo quá. Thật ra thì, lúc ở trường học Thẩm Chấp không gây sự gì đâu.” Một bạn nữ an ủi cô.

“Không quậy phá gì chứ, cậu quên là học kỳ trước cậu ta đã đánh một anh lớp 11 à.”

“Nói bậy bạ thôi.” Có người không tin.

Cậu bạn nói câu trước thề son sắt: “Tớ mà nói dối cậu cứ lấy đầu tớ làm cầu đá. Đánh thật đấy. Lúc đó cậu ta chặn đánh người ở rừng cây nhỏ trước tòa nhà Chí Thành đó, có rất nhiều người chứng kiến. Nghe nói sau đó học trưởng kia phải tạm nghỉ học.”

“Sao trường học không xử phạt cậu ta?” Một bạn nam khác tò mò hỏi.

Kết quả mới nói xong, mọi người đã nhìn cậu ta như nhìn động vật mới đưa vào vườn bách thú.

“Cậu biết người ta là ai không?’

“Tớ không quan tâm nó là ai, đánh nhau trong trường sao lại không bị xử phạt chứ.”

“Vậy cậu có thể im miệng rồi đấy. Nếu không nhờ phúc ba người ta, không có chuyện cậu được ngồi học trong phòng điều hòa đâu.”

Trong thời gian nghỉ hè toàn bộ tòa ký túc xá và tòa nhà dạy học của Tứ Trung đã được tân trang lại, đặc biệt toàn bộ ký túc xá đều được trang bị máy điều hòa. Cơ sở vật chất này gần như tương đương với tình trạng ký túc xá của trường đại học, nghe nói toàn bộ điều hòa đều do tập đoàn Hằng Trì tài trợ.

Còn tập đoàn Hằng Trì khổng lồ mà người dân cả nước đều biết đến kia là của nhà Thẩm Chấp.

“Tớ cứ nghĩ gọi là đại ca là vì cậu ấy có nắm đấm cứng không ngờ gia cảnh còn cứng hơn.”

Nghe nhiều điều mới như vậy, Văn Thiển Hạ vốn còn đang nói đâu đâu bỗng thở dài nhìn Kỷ Nhiễm: “Kỷ Nhiễm, cậu có cảm thấy sợ cũng không sao đâu.”

Đương nhiên Kỷ Nhiễm sẽ không bị mấy câu này hù sợ, cô cười nhẹ: “Tớ sợ cái gì?”

“Sợ cậu ấy bắt nạt tớ, thu phí bảo kê tớ sao?”

Nói xong, cô cúi đầu viết tên mình lên sách vở, Kỷ Nhiễm.

Kết quả, sau khi viết xong lại phát hiện chung quanh trở nên vô cùng yên tĩnh, mãi tới khi có một bàn tày chống lên bàn cô, tỷ lệ cân đối, ngón tay dài sạch sẽ.

Bàn tay rất đẹp.

Kỷ Nhiễm chậm rãi ngẩng đầu lên, Thẩm Chấp hơi cong eo, con ngươi đen hẹp dài quan sát cô.

Cậu nhìn cô từ trên cao xuống, vẻ mặt lạnh lùng lại ngang ngược: “Bạn học này, xem bộ cậu không phục lắm nhỉ.”

Lời tác giả:

Thẩm Chấp: Ôi mẹ nó, cô bạn nhỏ này thật quá đáng yêu, bạn ấy còn nói sẽ gửi tớ phí bảo kê.

Tác giả: ….Đại ca, thần kinh cậu không sao chứ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.