Tôi Là Tình Đầu Đã Chết Của Anh

Chương 49


Đọc truyện Tôi Là Tình Đầu Đã Chết Của Anh – Chương 49

Edit: Mai

Họ đi ra khỏi nhà ma, Kỷ Nhiễm đi theo phía sau Thẩm Chấp mang vẻ mặt xin lỗi nhìn nhân viên đứng đối diện. Trên người anh nhân viên kia mặc một bộ quần áo màu trắng, trên mặt hóa trang u ám phối hợp với ánh huỳnh quang thê thảm rét buốt trong nhà ma kia quả thực làm tăng hiệu quả lên gấp bội.

Chỉ là bây giờ vẻ mặt anh nhân viên vô cùng bất đắc dĩ ôm lấy bụng mình.

Thẩm Chấp nhéo nhéo tay Kỷ Nhiễm rồi quay đầu nhìn đối phương, kiên nhẫn nói: “Bé con nhà em ra tay hơi nhanh, xin lỗi anh nhé.”

Lần thứ hai Kỷ Nhiễm cúi đầu xin lỗi: “Xin lỗi anh, là do em sai.”

Cô thật cẩn thận nhìn qua đối phương, vô cùng áy náy: “Anh có muốn tới bệnh viện kiểm tra một chút không? Em sẽ trả phí khám bệnh.”

Vừa rồi quả thật do cô quá khẩn trương, vốn dĩ đi vô nhà ma đã làm dây thần kinh của cô căng lên lại thêm cái bóng đen đột nhiên xông ra nữa, lúc đó phản ứng đầu tiên của cô là xông lên đánh anh ta.

Lúc cô phát hiện ra đó là nhân viên cũng đã đánh xong rồi.

May mà anh nhân viên xua tay, cười khổ nói: “Không sao, không có chuyện gì đâu, may mà em là con gái đấy.”

Anh nhân viên này quả thật không ngờ tới một cô gái nhỏ nhìn mềm mại như vậy lại ra tay nhanh đến thế, chỉ chốc lát đã vọt lên đánh anh rồi, đến bây giờ anh vẫn cảm giác được bụng dưới đang đau đây này.

Thật ra từ khi giả làm ma trong nhà ma số lần bị đánh không hề ít.

Thậm chí còn có đàn ông bị dọa nên đánh lại nữa kìa, chẳng qua làm thời gian dài cũng rèn được kỹ năng tránh né. Bình thường sẽ không bị đánh nhưng hôm nay tốc độ cô bé này xông tới quá nhanh, quả thật anh không ngờ một cô gái mà lại có tốc độ ra tay nhanh như vậy.

Xem ra vì mình ỷ y nên lật thuyền rồi.

Sau khi hỏi lại xác nhận anh nhân viên không sao một lần nữa Kỷ Nhiễm mới dám rời đi.

Qua chuyện này cô cũng không còn tâm trạng để chơi gì nữa thế nên hai người tùy ý đi dạo xung quanh một lát rồi ngồi xuống ghế ở quảng trường nghỉ ngơi.

Tất cả mọi người đều đang chơi trò chơi nên chỗ ngồi ở quảng trường khá vắng vẻ.

Thẩm Chấp đi qua bên kia mua trà sữa và đồ ăn vặt nên chỉ có một mình Kỷ Nhiễm ngồi ở đây.  Cô lấy di động từ trong túi ra, nghĩ nghĩ vẫn quyết định mở khóa.

Quả nhiên vừa mở nguồn đã có tin nhắn và thông báo cuộc gọi nhỡ tới.

Tin nhắn mới nhất do Bùi Uyển gửi, bà kêu Kỷ Nhiễm lập tức gọi điện thoại lại nếu không sẽ báo cảnh sát.

Thấy chữ báo cảnh sát, cô hơi mấp máy miệng rồi vẫn quyết định gọi điện thoại qua.


Chưa tới vài giây bên kia đã nhấc máy, giọng Bùi Uyển không dễ chịu: “Kỷ Nhiễm, bây giờ con đang làm gì thế hả? Học được chuyện bỏ nhà trốn đi rồi à? Lúc ly hôn mẹ để cho con tự chọn lựa không phải vì muốn để con buông thả chính mình. Kết quả thì sao, thi tháng được bấy nhiêu điểm còn lần này thi giữa kỳ chỉ đứng thứ hai, con đừng có nói với mẹ cái gì mà vì hai người ly hôn nên con bị ảnh hưởng, mẹ không muốn nghe mấy lý do kiểu đó.”

“Con xin lỗi mẹ.” Kỷ Nhiễm nói nhỏ.

Thẩm Chấp đang đứng bên kia quầy hàng bán cá viên quay đầu nhìn qua bên này, cho dù Kỷ Nhiễm biết cách xa như vậy cậu không thể nghe được nhưng cô vẫn đứng lên đi tới chỗ cách đó không xa.

Bùi Uyển vẫn còn tức giận, bà nói: “Nếu con không thể ở chung với ba con vậy chủ nhật mẹ về đón con. Những người đó là cái thá gì chứ, so được với tiền đồ của con sao?”

Ngay từ đầu Bùi Uyển đã không để mẹ con Giang Lợi Khởi trong lòng, tài sản của bà và Kỷ Khánh Lễ ngang nhau, thậm chí trên công việc bà còn có năng lực hơn Kỷ Khánh Lễ. Không giống kiểu phụ nữ như Giang Lợi Khởi phải dựa vào đàn ông để sống cho nên bà tuyệt đối không thể chịu được việc Kỷ Nhiễm bị hai mẹ con kia ảnh hưởng tới.

Kỷ Nhiễm im lặng không nói gì.

Rất lâu, cô mới nói: “Con không muốn chuyển trường, về sau con sẽ không bị họ làm ảnh hưởng nữa.”

Bùi Uyển xoa mi tâm, nói khẽ: “Có phải người phụ nữ kia mang thai rồi không?”

“Ba nói với mẹ à?” Kỷ Nhiễm hỏi.

“Ông ta còn mặt mũi nói với mẹ?” Đây quả thật do Bùi Uyển suy đoán, bà cũng biết tính tình Kỷ Nhiễm, việc nhỏ bình thường sẽ không làm cho cô có phản ứng lớn như vậy.

Mặc dù Kỷ Khánh Lễ cũng không nói thẳng nhưng từ trong giọng nói che che dấu dấu của ông ta bà cũng có thể đoán ra được.

Đây là lần đầu tiên hai người gọi điện sau khi ly hôn, biết chuyện Kỷ Nhiễm bỏ nhà trốn đi Bùi Uyển tức đến mức trách móc Kỷ Khánh Lễ qua điện thoại, thế mà khó có khi ông ta không cãi lại.

Bùi Uyển châm chọc: “Ba con giỏi thật đấy, không ngại mất mặt.”

Thật ra chuyện Kỷ Nhiễm chú ý nhất ngược lại không phải chuyện Giang Lợi Khởi có thai mà là việc Giang Lợi Khởi vừa có thai đã đề nghị cho Giang Nghệ về nhà ở, thế mà Kỷ Khánh Lễ còn đồng ý.

Đối với chuyện Kỷ Khánh Lễ luôn bị thổi gió bên tai Kỷ Nhiễm đã được lĩnh giáo ở đời trước rồi.

Nhưng bây giờ đối mặt thêm lần nữa vẫn khiến cô cảm thấy khó chịu.

Kỷ Nhiễm nói: “Chuyện này con sẽ tự mình giải quyết, mẹ không cần lo lắng.”

“Con tính giải quyết thế nào?” Bùi Uyển lạnh lùng nói, theo ý bà loại người kia không cần để ý tới, còn không bằng về đây ở, bà nói: “Chẳng lẽ con thật sự muốn dây dưa với bà ta à?”

Kỷ Nhiễm nói: “Con sẽ không để họ ảnh hưởng đến con, con chỉ ghét thua mà thôi.”


Không phải cô muốn dây dưa với bọn họ mà cô chỉ ghét thua cuộc thôi.

Cho dù tình thân là chuyện không thể dùng thắng thua để phân chia nhưng mà kiếp trước cô bị Giang Nghệ đánh bại trong lòng Kỷ Khánh Lễ, đây mới là chuyện làm cô ta kiêu ngạo.

Đời này, cô phải làm cho Giang Nghệ hiểu, trên thế giới này có vài thứ không phải muốn cướp là cướp được.

Bùi Uyển ở bên kia điện thoại im lặng rất lâu, rồi bà mới nói: “Nhiễm Nhiễm, con phải hiểu rõ chuyện thời gian của con vô cùng quý giá, trên thế giới này có người đáng cho con tốn thời gian nhưng cũng có người không đáng.”

Nghe tới câu này, Kỷ Nhiễm ngẩng đầu nhìn Thẩm Chấp đang đứng cách đó không xa từ từ đi tới đây.

Cô biết, bởi vì người đáng để cô dùng thời gian tốt đẹp quý giá đang ở ngay trước mặt.

*

Sau khi Kỷ Nhiễm cúp điện thoại, cô đi tới chỗ Thẩm Chấp: “Có muốn ngồi trò kia không?”

Ngón tay cô chỉ phía vòng quay khổng lồ cách đó không xa, vòng quay khổng lồ đang di chuyển chậm rãi, không ít cặp đôi đều đang chờ ngồi vòng quay khổng lồ.

Thẩm Chấp quay đầu nhìn qua không do dự chút nào liền đứng lên.

Lúc hai người đi tới Kỷ Nhiễm cũng đã ăn hết cá viên trong hộp, cô vừa ném hộp vào thùng ra vừa hay đến phiên họ đi lên. Lúc họ ngồi vào những hành khách khác cũng cùng lên các khoang còn lại, bốn phía đều bằng cửa kính nên liếc mắt một cái có thể thấy được cảnh vật bên ngoài.

Vốn dĩ cảnh sắc đang gần ngay trước mắt dần dần cách xa, dần dần lên cao toàn cảnh công viên trò chơi đều rơi vào trong mắt.

Trong khoang hành khách hết sức yên tĩnh, ai cũng chưa nói chuyện.

Đột nhiên Kỷ Nhiễm đang quay đầu nhìn qua bên ngoài qua cửa sổ lại nói nhỏ: “Thẩm Chấp, cậu có thể chờ tớ không?”

Thẩm Chấp nghiêng mặt, con người hẹp dài yên tĩnh nhìn cô như đang đợi cô nói xong.

Lúc này Kỷ Nhiễm mới phát hiện thì ra chuyện chủ động nói tâm ý trong lòng mình ra rất khó. Vẫn rất muốn nói chuyện này cho cậu biết, rất muốn, rất muốn nói cho cậu biết.

Nhưng vừa nói tới miệng thì giống như bị ngăn lại.

Kỷ Nhiễm hơi cẳng thẳng đè lại túi dâu tây đang để trên dùi, không dấu vết hít sâu một hơi.


Nói một nửa rồi.

Vậy nói rõ ràng đi.

Cô nhìn cậu chằm chằm, rồi cực kỳ nghiêm túc nói: “Chờ tớ lớn hơn một chút được không?”

“Hử?”‘ Thẩm Chấp trả lời không chút để ý.

Bộ dáng như cậu vẫn nghe không hiểu, vì thế Kỷ Nhiễm không nói khéo nữa trực tiếp hỏi: “Chờ tớ lớn hơn một chút rồi cậu yêu đương với tớ được không?”

Rốt cục nét mặt Thẩm Chấp giống như cứng lại, đôi mắt đen sững sờ nhìn cô, yên tĩnh vài giây rồi nói: “Cậu nói gì?”

Kỷ Nhiễm há miệng, cô phải nói lại một lần nữa sao?

Ngay lúc cô đang do dự thì người vốn dĩ đang tựa lưng trên chỗ ngồi đã nhanh chóng ngồi thẳng dậy, nhìn cô hỏi: “Bây giờ cậu bao nhiêu tuổi?”

Kỷ Nhiễm trả lời theo bản năng: “Tháng sau là sinh nhật mười bảy tuổi của tớ.”

Thẩm Chấp muốn chửi thề, cô đang muốn nói cách sinh nhật 18 tuổi của cô còn hơn một năm à.

Miệng cậu hơi khô.

Nhưng dần dần lại có chút vui mừng, thật ra gần đây cậu cảm giác được rõ ràng suy nghĩ của cô gái nhỏ này, chỉ là giữa hai người vẫn cách một lớp giấy mỏng, kiểu như chỉ cần vươn ngón tay chọc nhẹ một cái là có thể phá vỡ lớp ngăn này.

Cuối cùng, lớp giấy này đã bị chọc thủng.

Nhưng cậu không ngờ mình còn phải chờ hơn một năm nữa, giống như khi cậu nhận được một món quà mà cậu vẫn luôn mơ ước thế mà ông già Noel lại nói với cậu rằng phải tới giáng sinh năm sau mới có thể mở ra.

Mẹ nó…

Ai mà chịu được.

Nhưng Thẩm Chấp vẫn cố kìm nén bộc phát, cố hết sức để kìm nén: “Không sao, không phải chỉ chờ tới 18 tuổi thôi à.”

Chưa đầy 10 tuổi cậu đã quen biết Kỷ Nhiễm, cho dù lúc đó họ cách xa nhau nhưng mà vận mệnh đối xử không tệ đã đưa cô về bên cạnh cậu.

Đã chờ lâu như vậy rồi chờ thêm một năm nữa thôi.

Nghe cậu nói vậy Kỷ Nhiễm nhích lên trước một chút, hơi nghiêng đầu chớp chớp mắt nhìn cậu, ôm mặt khẽ nói: “Tớ nói chờ tớ lớn lên một chút có nghĩa sau 25 tuổi cơ.”

Đệch mợ.

Cho dù là Thẩm Chấp cũng muốn nói tục, cậu nhìn ý cười gian trá trên gương mặt cô gái nhỏ liền không nhịn được nghiến răng thế mà vẫn phải cố chịu đựng. Mãi đến lúc Kỷ Nhiễm không kìm nén được nữa bật cười ra tiếng.


Cậu hỏi: “Chọc tớ?”

Kỷ Nhiễm vẫn còn cười rồi dần dần ngừng lại nhưng ý cười trong mắt vẫn chưa tán đi.

Thẩm Chấp hơi cáu nhìn cô nhưng vẫn không có biện pháp nào với cô.

Rồi Kỷ Nhiễm lại gần cậu càng ngày càng gần, gần đến mức ánh mắt Thẩm Chấp dần dần thay đổi, một giây sau môi cô chạm vào môi cậu.

Lần đầu tiên Kỷ Nhiễm chủ động hôn một người con trai nên không biết phải làm sao.

Trong lúc cô bối rối do dự không biết có nên lui lại hay không lại vì quá căng thẳng nên cô khẽ liếm môi mình, đúng vậy, cô căng thẳng nên vươn đầu lưỡi ra liếm nhưng môi cô lại đang dán lên môi Thẩm Chấp.

Vì thế tần suất tim đập của thiếu niên nổ tung, tiếng tim đập vừa mạnh vừa nhanh cách lồng ngực vẫn có thể cảm nhận được sự kích động này.

Rốt cục Kỷ Nhiễm cũng ý thức được mình làm sai cái gì đang muốn lui về sau để kết thúc Thẩm Chấp lại vươn tay ôm lấy cô, cậu ngăn lại lời cô muốn nói, lần này cũng không ngắn ngủi như lần trước.

Bàn tay Kỷ Nhiễm hơi vịn vào cánh tay cậu, khoang hành khách cũng không phải kín hoàn toàn nên có thể cảm nhận được chút khí lạnh từ bên ngoài thổi vào.

Nhưng bây giờ nhiệt độ cơ thể hai người đều tăng cao, họ thậm chí còn không cảm nhận được cái lạnh.

Tay cậu đỡ lấy gáy cô, động tác trên tay mềm nhẹ nhưng đầu lưỡi lại lướt qua môi cô nhẹ nhàng xâm nhập quấn luấn đầu lưỡi cô.

Nụ hôn sâu làm cơ thể hai người không kìm được run lên, kiểu không thể kiềm chế được.

Mãi đến lúc nụ hôn sâu này kết thúc Thẩm Chấp mới khẽ buông cô ra, cô gái nhỏ trong lòng cậu đã bị cậu hôn tới mức đôi mắt rưng rưng.

Thật sự Kỷ Nhiễm rất thẹn thùng, không dám ngẩng đầu lên.

Còn vòng quay đã lên đến chỗ cao nhất, toàn thế giới như chỉ còn cô và cậu không ai có thể quấy rầy họ nữa.

Người ta đều nói nếu cầu nguyện khi lên tới đỉnh vòng quay thì trời xanh có thể nghe được tiếng lòng của bạn.

Cậu thật sự không muốn chờ. Một giây đồng hồ cũng không thể chờ.

Không ai biết được cậu đã chờ bao lâu, chờ cô gái còn trân quý hơn so với tất cả mọi thứ trên thế giới này tới ngay trước mặt cậu.

Cậu nghĩ muốn lớn thật nhanh, lớn tới khoảnh khắc cậu có thể đường đường chính chính đứng cùng một chỗ với cô.

Cuối cùng, cậu vẫn đưa tay nắm lấy tay cô, hôn khẽ lên những đầu ngón tay cô, giọng nói khàn khàn: “Nhiễm Nhiễm, từ hôm nay trở đi em phải chịu trách nhiệm với anh đó.”

Anh bằng lòng chờ em, còn em cũng đã là của anh.

Lời Editor: Bắt đầu từ giờ hai người xưng hô anh – em nhé.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.