Tôi Là Tình Đầu Đã Chết Của Anh

Chương 28


Đọc truyện Tôi Là Tình Đầu Đã Chết Của Anh – Chương 28

Edit: Mai

Khoảng thời gian ăn cơm tối là lúc trường học nóng nhất, không ít người không tới căn tin ăn cơm. Bạn nam thì vội vàng chạy đến sân bóng rổ chơi bóng, còn bạn nữ thì đi dạo lung tung trong trường.

Kỷ Nhiễm cũng không muốn tới căn tin ăn cơm, mỗi lần cô tới căn tin đều có một đống người lén nhìn cô, cho dù biết đối phương không có ác ý thì cô vẫn không thích. Văn Thiển Hạ cũng như vậy vì thế cô đưa Kỷ Nhiễm đi tìm một chỗ yên tĩnh nghỉ ngơi.

Chỗ này nằm ngay phía sau tòa nhà hoạt động, có không ít câu lạc bộ, còn có cả đội nhạc, có cả phòng huấn luyện múa, dù sao thì cũng có rất nhiều câu lạc bộ.

Văn Thiển Hạ ăn mì hỏi: “Nhiễm Nhiễm, bây giờ cậu với Thẩm đại lão là…”

“Bọn tớ không có quan hệ gì cả.” Kỷ Nhiễm lập tức cắt ngang lời cô ấy.

Văn Thiển Hạ gật gật đầu: “Nói cũng đúng, vừa nhìn đã biết hai người thuộc hai thế giới. Cậu ngoan như vậy còn Thẩm lão đại rất hung dữ. Tớ sợ cậu bị cậu ta bắt nạt chết mất.”

Kết quả Văn Thiển Hạ mới nói câu này xong thì lại nhỏ giọng nói: “Nhưng thực sự tớ thấy khuôn mặt của hai người rất xứng, cậu ấy là hotboy còn cậu là hoa hậu giảng đường. Tớ nói cậu nghe, trên web forum còn có người viết đồng nhân* về hai người đó.”

*Đồng nhân: Kiểu dùng tên của ai đó viết thành một câu chuyện do mình tưởng tượng ra hoặc sử dụng câu chuyện có sẵn chỉ thay tên nhân vật.

Học sinh cao trung chính là như vậy, người được bình chọn thành hot boy và hoa hậu giảng đường, dù hai người không có quan hệ gì thì cũng bị tạo scandal.

Huống chi, Thẩm Chấp và Kỷ Nhiễm lại còn ngồi cùng bàn nữa.

Trong thời gian ngắn có không ít người truyền tin hai người mắt mũi thế nào.

Kỷ Nhiễm trừng mắt nhìn cô ấy: “Không được nói hưu nói vượn.”

Văn Thiển Hạ: “Cũng không phải tại tớ nói bậy, tớ thực sự cảm thấy Thẩm Chấp với cậu không giống nhau.”

Kỷ Nhiễm đưa tay véo cô, Văn Thiển Hạ kêu lên một tiếng, bắt đầu đùa giỡn.

Đột nhiên phía sau cửa truyền đến tiếng quát lớn: “Hai người làm gì vậy hả, muốn đùa giỡn thì đi chỗ khác, không thấy đội Sudoku đang huấn luyện à.”

Kỷ Nhiễm quay đầu thấy ở cửa sổ phía sau phòng huấn luyện có một cô gái đang đứng, tóc dài khuôn mặt bình thường, nét mặt vênh váo hung hăng nhìn hai người họ giống như hai cô là thứ gì bẩn vậy.

“Nhìn cái gì, đang nói hai người đó, đi nhanh lên, đừng có đứng phía sau phòng huấn luyện của đội Sudoku, tụi tôi bị hai người ầm ĩ quấy rối không thể nào huấn luyện được.”

Văn Thiển Hạ cũng không phải người dễ bị ức hiếp, tức giận nói: “Mấy người trong đội Sudoku thì hay lắm à, quản nhiều quá rồi đấy.”

Hai tay nữ sinh ôm ngực, đánh giá Văn Thiển Hạ, đột nhiên cười nhạo một tiếng: “Đúng là không ra gì, mày biết làm sao?”

Đệch mợ, lần đầu Văn Thiển Hạ kinh ngạc như vậy.

Cô nàng há miệng thở dốc, nói không ra lời, bởi vì thực sự cô không biết giải Sudoku…

May mà bên cạnh lại đi tới mấy người, xem ra là thành viên của đội Sudoku, có một nam sinh nhìn liếc mắt ra ngoài một cái, lúc thấy Kỷ Nhiễm, không nhịn được đỏ mặt, nữ sinh này thật đẹp nhìn lại còn ngoan nữa.

Vì thế cậu ta khẽ nói: “Thôi, người ta cũng không phải cố ý.”

Nữ sinh xõa tóc nhìn thoáng qua cậu ta, cười lạnh: “Thấy con gái xinh đẹp cái mềm lòng ngay, vậy nhớ cẩn thận một chút, có vài người ỷ xinh đẹp nên luôn đi câu dẫn người khác. Đến lúc đó đùa chết cậu.”

Cô ta càng nói càng quá đang, nghe câu này, Văn Thiển Hạ lập tức nổi giận: “Mày có bệnh à, người ta đẹp nên mày ghen tị thì mày cứ nói thẳng.”

“Tao nói mày sao? Tự dát vàng lên mặt mình.” Nữ sinh tóc dài khinh bỉ nhìn thoáng qua Văn Thiển Hạ.

Văn Thiển Hạ bị chọc tức đang muốn đi lên thì Kỷ Nhiễm nắm tay cô ấy lại.

Kỷ Nhiễm nhắm mắt lại.


Thiếu nữ đã tính không mở miệng, bây giờ khẽ ngẩng đầu lên nhìn cửa sổ đối diện, ngoại trừ bạn nam vừa mở miệng nói chuyện kia ra, nhưng người khác đều mang bộ dáng xem kịch vui.

Cô hít một hơi thật sâu, nhìn nữ sinh đối diện: “Biết giải Sudoku thì giỏi lắm sao?”

Nữ sinh kia vẫn mang bộ dáng cao ngạo như cũ.

“Nếu như rất giỏi, thì tôi muốn thắng cậu.” Kỷ Nhiễm híp mắt nhìn đối phương, “Cậu nhớ phải quỳ xuống xin lỗi với chúng tôi nhé?”

*

Sân bóng rổ được ánh chiều tà bao phủ, cả sân bóng từ phía đông đến phía tây, toàn bộ đều bị người ta chiếm hết. Mà sân bóng bên ngoài cùng phía tây, Thẩm Chấp không chơi bóng, chỉ đang yên lặng ngồi dưới kệ bóng.

Đôi chân vừa lớn vừa dài tùy ý duỗi ra, cả người tản ra hương vị lười biếng.

“Anh Chấp, anh bị sao thế?” Hạ Giang Minh được xem là chân chó lâu năm của Thẩm Chấp làm sao có thể không nhìn ra tâm trạng cậu không tốt được. Cậu ta ngồi bên cạnh Thẩm Chấp, chuẩn bị khuyên bảo anh Chấp thật cẩn thận.

Thẩm Chấp nghe tiếng ồn ào của cậu ta, mày nhíu càng chặt, dùng mũi chân đá mông Hạ Giang Minh một cái: “Cút, đừng làm phiền ông đây.”

Cậu ta đúng là đáng ghét.

Hôm đó sau khi cậu tặng giày cho Kỷ Nhiễm, đã mấy ngày nay hai người không nói gì. Cho dù Thẩm Chấp chọc Kỷ Nhiễm thì cô cũng không thèm phản ứng tới cậu.

Xem ra muốn phân rõ giới hạn với cậu.

Thậm chí Thẩm Chấp còn không biết cậu làm sai cái gì.

Hạ Giang Minh bị cậu đá cũng không để ý còn hỏi lại, Thẩm Chấp quay đầu nhìn cậu ta: “Nếu một nam sinh tặng giày cho nữ sinh thì sẽ khiến cô ấy không vui sao?”

“Tặng giày?” Hạ Giang Minh chau mày, vỗ đùi một cái: “Nam sinh này đúng là ngốc mà.”

Thẩm Chấp sững sỡ.

Hạ Giang Minh nói: “Người yêu với nhau không thể tặng giày được, ý nghĩa của việc tặng giày chính là tiễn người ta đi. Xong đời mà.”

Lần này Thẩm Chấp hoàn toàn sững sờ, thật sự cậu không có ý này. Cậu chỉ là, chỉ là không muốn để cô phải đi giày ướt thôi.

Cậu chỉ thương cô thôi mà.

Hạ Giang Minh tò mò hỏi: “Anh Chấp, kẻ ngốc nào tặng giày cho bạn gái thế?”

Mẹ nó, Thẩm Chấp tức giận mắng một câu trong lòng, sau đó cậu đứng lên, có chút tức giận rời khỏi.

“Anh Chấp, anh đi đâu thế?”

“Hút thuốc.”‘ Thẩm Chấp nhíu mày.

Kết quả cậu còn chưa rời đi thì có hai người vừa đi toilet quay lại, Từ Nhất Hàng còn chưa đi tới đã la lớn: “Có náo nhiệt, có náo nhiệt lớn.”

Thẩm Chấp không để ý đến cậu ta tiếp tục đi qua bên kia.

Một giây sau Từ Nhất Hàng nói: “Tiểu tiên nữ của chúng ta với mấy người bên đội Sudoku gây nhau.”

Thẩm Chấp dừng bước.

Từ khi Kỷ Nhiễm chuyển đến A8, khi mấy người Từ Nhất Hàng nhắc đến cô đều gọi tiểu tiên nữ, cách gọi tiểu tiên nữ này thể hiện cô gái đó có vẻ ngoài xinh đẹp, lại còn có khí chất thần tiên nữa.

Thẩm Chấp quay đầu nhìn cậu ta.


Từ Nhất Hàng biết Thẩm Chấp quan tâm Kỷ Nhiễm, vội vàng nói: “Vừa rồi chúng em đi toilet về, thì nghe bên kia có tiếng cãi nhau.”

Sân bóng rổ bên cạnh tòa nhà hoạt động, sở dĩ mỗi lần họ đều chơi ở sân phía tây, bởi vì chỗ này cách tòa nhà hoạt động gần thuận tiện đi toilet.

Hai người Từ Nhất Hàng và Trần Tùng đi toilet, vừa mới ra đã nghe thấy tiếng cãi nhau bên đó. Sau đó họ chú ý thấy mấy người bên đội Sudoku đang bới móc hai nữ sinh.

Nhìn lần nữa thì thấy đó là Kỷ Nhiễm và Văn Thiển Hạ.

Vốn nghĩ hai nữ sinh bị bắt nạt nên họ đang tính ra mặt, kết quả không đợi Từ Nhất Hàng mở miệng đã nghe thấy giọng nói bình tĩnh của Kỷ Nhiễm: “Biết giải Sudoku thì giỏi lắm à?”

Thanh âm của cô thuộc kiểu vừa mềm vừa ngọt ngào, vừa mở miệng nói chuyện đã làm cho người ta cảm thấy rất dễ nghe.

Nhưng lúc này, giọng nói dễ nghe kia lại nói ra lời làm cho tất cả mọi người kinh nhạc.

“Nếu như rất giỏi, thì tôi muốn thắng cậu, cậu phải quỳ xuống xin lỗi với chúng tôi nhé?”

Nói xong sân bóng rổ xuất hiện một giây yên tĩnh, rồi Hạ Giang Minh tru lên: “Đệch mợ, đây là lời chị dâu nhỏ của tao nói, thực sự là lời chị dâu nhỏ nói?”

Từ Nhất Hàng giơ tay lên, dựng thẳng ba ngón tay lên trời thề thốt: “Nếu tao nói bậy một chữ, thì tao sẽ làm xử nam cả đời.”

Đối với lời thề độc của Từ Nhất Hạng, Hạ Giang Minh tin.

Huống hồ bên cạnh còn có Trần Tùng cùng đi WC đang gật đầu chứng minh chuyện này.

Hạ Giang Minh hu hu hu hồi lâu, ngửa đầu gào thét: “Thật không hổ là chị dâu nhỏ của tao, mẹ nó quá đẹp trai.”

Nói xong câu đó cậu ta nhìn sang Thẩm Chấp đang đứng bên canh, vẻ mặt bội phục.

Không hổ là cô gái được anh Chấp nhìn tới.

Còn Thẩm Chấp không thèm để ý đến  diễn biến phong phú trong lòng cậu ta, hơi nghiến răng lại rồi không nhịn được nhớ lại những lời Từ Nhất Hàng mới nói một lần nữa, đột nhiên cúi đầu cười nhẹ.

Quả thật đây là lời mà cô có thể nói.

Mặc dù những người khác luôn nói cô ngoan ngoãn hiền hành khéo léo, một cái nhăn mày một nụ cười đều ngọt ngào, có khuôn mặt như mối tình đầu trong phim.

Chỉ có cậu mới biết được, cô cũng không phải thực sự ngoan như vậy, lúc tức giận cũng sẽ vung móng vuốt sắc nhọn ra.

Cô cũng không phải con mèo nhỏ bị nuôi thành kiểu dịu ngoan.

Ngược lại như hồ hy nhỏ, thông minh giảo hoạt.

Thẩm Chấp xoay người đi tới khu nhà hoạt động, Từ Nhất Hàng đứng phía sau la lên: “Anh Chấp, anh đi đâu vậy?”

“Làm chỗ dựa.” Tiếng nói lạnh lùng của thiếu niên vang vọng trong ánh trời chiều vô tận.

Làm chỗ dựa cho tiểu tiên nữ của cậu.

*

“Sao mọi người còn cãi nhau thế, không có chút tố chất nào.” Nữ sinh tóc dài tên Chu Tĩnh tức giận nói.


Tới khi cô ta liếc mắt nhìn huy hiệu đeo trên áo trước ngực của Kỷ Nhiễm và Văn Thiển Hạ thì không nhịn được mà châm chọc: “Hóa ra là đồ bỏ đi lớp A8.”

Sau khi lên lớp 11 thì Tứ Trung sẽ chia lớp lại một lần nữa, lớp A1 A2 được công nhận là lớp trọng điểm của khối, trong đó đều là học sinh tốt. Theo lý thuyết thì mấy lớp khác cũng không chia ra tốt xấu gì.

Nhưng sau khi Thẩm Chấp được chia tới A8, đám người đi chung với cậu cũng được phân tới lớp này. Cuối cùng trường học lại chia những học trò kém hơn đến A8.

Thế cho nên A8 được cả khối công nhận là lớp kém nhất.

Huống hồ kì thi tháng lần trước, quả thật lớp A8 là lớp có điểm trung bình kém nhất trong khối tự nhiên.

Kỷ Nhiễm khẽ cau mày nhìn đối phương.

Văn Thiển Hạ đứng một bên nghe thấy câu này càng kích động hơn, nhìn Chu Tĩnh: “Mày nói ai là đồ bỏ đi hả?”

“Còn muốn thắng tao.” Chu Tĩnh cười khinh thường.

“Nhiễm Nhiễm, thi với nó, để cho loại không biết trời cao đất dày ếch ngồi đáy giếng này biết cái gì là thiên ngoại hữu thiên*.” Văn Thiển Hạ tức giận nói.

*Thiên ngoại hữu thiên: “天外有天 ” thường đi chung với câu nhân ngoại hữu nhân. Nghĩa là, trên trời còn có trời, trên người còn có người.

Nếu không phải cách một cái cửa sổ, cô ấy đã đi lên cào người kia.

Kỷ Nhiễm nghe thấy lúc này mà Văn Thiển Hạ mắng người còn dùng văn chương như vậy liền bật cười.

Vốn dĩ cô có khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn bây giờ lại còn khẽ cười thêm vào đó ánh mắt cong cong giống như có ánh sáng từ trong mắt tỏa ra.

Xinh đẹp đến mức làm người ta không chuyển được mắt.

Chu Tĩnh đứng đối diện thấy khuôn mặt quá mức xinh đẹp kia, thiếu nữ trong thời kỳ trưởng thành cho dù là học trò đang vùi đầu học tập thì sẽ không để ý đến khuôn mặt sao?

Sở dĩ hôm nay Chu Tĩnh dễ tức giận như vậy cũng bởi vì thầy giáo mới thông báo danh sách tham gia thi đấu lần này, không có cô ta, lại có Tiết Dĩ Nhu lớp 11A1.

Trước giờ Chu Tĩnh đều cảm thấy thực lực của Tiết Dĩ Nhu hoàn toàn không bằng mình, chỉ là vẻ ngoài của cô ta đẹp mà thôi, không những có thầy giáo thiên vị cô ta mà ngay cả mấy bạn nam trong đội Sudoku cũng tâng bốc cô ta.

Vừa rồi quả thực mấy người trong đội Sudoku đang huấn luyện ai ngờ thỉnh thoảng lại nghe được tiếng đùa giỡn từ ngoài cửa sổ truyền tới, vì thế có một nam sinh đi đến bên cửa sổ tính kêu các cô rời khỏi.

Ai ngờ bạn nam này chưa mở miệng đã quay lại.

Sau khi mấy bạn nam khác liếc nhìn ra ngoài, lại bắt đầu nhỏ giọng bàn luận.

“Nữ sinh ngoài cửa sổ chính là hoa hậu giảng đường Kỷ Nhiễm A8 à?”

“Sao, thấy người ta xinh đẹp nên động lòng à.”

“Đừng nói bậy.”

“Wow, thực sự rất đẹp, nghe nói lần trước cậu ấy thi toán chỉ được 22 điểm, thật đáng yêu.”

“Thằng nhóc mày không phải nói ghét người ta là học tra à.”

“Nhưng người ta lại là học sinh duy nhất đạt điểm tuyệt đối môn tiếng anh đó, cậu ấy là mấy học tra bình thường sao? Nhiều lắm cũng chỉ do học lệch môn mà thôi.”

Mấy bạn nam này đều là học trò giỏi lớp A1 A2 nhưng cũng có hiểu biết khá kỹ về Kỷ Nhiễm, có thể thấy hiện tại cô nổi tiếng thế nào trong trường.

Mấy bạn nam thấp giọng nói chuyện, vốn dĩ tâm trạng Chu Tĩnh không tốt rồi lại nghe thấy lời này nên sự ghen tị và oán hận ngập tràn trong lòng, sau đó hoàn toàn bạo phát.

Lúc này Kỷ Nhiễm đã đi từ bên ngoài vào.

Phòng huấn luyện của đội Sudoku không khác với phòng học lắm, ở trên không những có bảng đen còn có hai bảng trắng, mặt trên dán hai bài thi. Hôm nay giáo viên có việc nên để lại hai đề khó này cho mọi người làm.

Nhưng mà đến bây giờ vẫn chưa có ai làm được.

Chu Tĩnh lấy một bài thi trên bàn, bình thường lúc huấn luyện giáo viên thường in thành bài thi để chia cho mọi người.

“Thế này đi, dù sao tao cũng trong đội Sudoku nên tao cho mày một phút đồng hồ, mắc công nói tao bắt nạt người khác.” Chu Tĩnh làm ra vẻ rộng rãi nói.

Lúc mấy người Thẩm Chấp vào thì nghe được những lời Chu Tĩnh nói, cậu tới phòng huấn luyện nhưng cũng không đi vào bên trong chỉ đứng dựa vào vách tường ở cửa nhìn.


Dáng người thiếu niên cao, cho dù chỉ yên lặng dựa vào tường thì vẫn có khí thế bén nhọn lạnh lùng.

Làm cho tất cả mọi người không có cách nào bỏ qua sự tồn tại của cậu.

“Ai vậy? Sao lại tự tiện vào đây?” Đột nhiên có một bạn nam bên đội Sudoku hỏi.

Cậu ta vừa mới nói xong thì đã bị bạn học đứng bên cạnh che miệng lại, đối phương thấp giọng nói: “Mày muốn chết à, đó là Thẩm Chấp đấy.”

Vừa nghe đến tên Thẩm Chấp, trong mắt cậu nam kia lộ vẻ e ngại.

Trong trường này, không có ai không biết Thẩm Chấp, cậu vừa hung dữ lại có tiền.

Không bao giờ sợ gây chuyện.

Chu Tĩnh len lén nhìn bên kia, cho dù cô ta là học sinh lớp trọng điểm nhưng cũng biết tới Thẩm Chấp hoặc nói cô ta không chỉ biết Thẩm Chấp. Thiếu nữ trong thời kì trưởng thành có ai mà không có một giấc mộng tươi đẹp.

Đặc biệt thiếu niên còn anh tuấn lạnh lùng như vậy.

Kỷ Nhiễm đứng đối diện lạnh nhạt nói: “Không cần.”

Chu Tĩnh không ngờ cô sẽ từ chối trực tiếp như vậy, cô ta cố ý lớn tiếng: “Mày thực sự không cần? Tao có thể cho mày, miễn cho người ta nói tao thắng không tốn sức.”

Chu Tĩnh hạ quyết tâm cô ta phải thắng trận so tài này trước mặt Thẩm Chấp, cô ta không những muốn làm cho Thẩm Chấp chú ý đến mình càng muốn để cho mọi người biết, khi so sánh với sự thông minh, thì dù xinh đẹp nhưng đầu óc nông cạn cũng không đáng kể chút nào.

Ai ngờ Thẩm Chấp thấy cô ta nói nhiều như vậy bèn đá cái bàn bên cạnh không kiên nhẫn nói: “Không tỷ thí à.”

Quả nhiên cậu vừa mới mở miệng, vốn dĩ phòng huấn luyện đang có chút ầm ĩ lập tức yên tĩnh lại.

Hơn nữa cũng không biết ai truyền ra ngoài, những học sinh của các câu lạc bộ khác cũng chạy tới xem náo nhiệt, ở cửa sau tụ tập rất nhiều người.

Hai người ngồi xuống bàn.

Hạ Giang Minh nhìn Kỷ Nhiễm, không nhịn được hỏi: “Anh Chấp, anh nói Kỷ Nhiễm có thắng không?”

Trong lòng cậu ta khẳng định hi vọng Kỷ Nhiễm thắng, chỉ là cậu ta cũng biết cái trò Sudoku này người thường và những người được huấn luyện hoàn toàn không thể so sánh với nhau.

Lúc trước Hạ Giang Minh chỉ thấy Thẩm Chấp chơi.

Nếu nói trên người Thẩm Chấp có điểm duy nhất không tương xứng với danh hiệu ác bá thì chính là trong điện thoại của vị đại lão này lại có trò sudoku để chơi giết thời gian.

Lúc trước Hạ Giang Minh thấy cậu chơi còn tưởng rằng rất thú vị nhưng sau khi cậu ta thử một lần xong liền bỏ ngay lập tức.

Đây thực sự không phải trò chơi của người bình thường.

Ánh mắt Thẩm Chấp vẫn lưu luyến trên người Kỷ Nhiễm, cô cúi đầu xuống làm những sợi tóc phát tán rơi trên sườn má trắng nõn.

Từ góc độ cậu nhìn qua thấy thân hình nhỏ nhắn, gầy yếu làm cho người ta có ý muốn bảo vệ.

“Cậu ấy…” Thẩm Chấp khẽ lên tiếng, nhưng tiếng nói nhanh chóng bị tiêu tan trong không khí.

Phía trước có một bạn nam đứng bấm giờ, lúc họ huấn luyện đều mô phỏng theo cuộc thi chính thức nên trong phòng huấn luyện luôn có mấy thứ này. Quy tắc thắng thua rất đơn giản, dùng đề mục định người thắng, hai người cùng đề, ai nhanh người đó thắng.

Kỷ Nhiễm cúi đầu nhìn bài thi trước mắt, bàn tay xinh đẹp trắng muốt cầm bút, điền số vào ô vuông, ngòi bút của cô chưa hề dừng lại giống như đáp án đã có sẵn trong đầu cô.

Đến khi cô để bút xuống nhìn bạn nam đang tính giờ, khẽ nói: “Tớ làm xong rồi.’

Sau khi cô nói câu này, tất cả những người trong phòng học và cả bên ngoài đều hoàn toàn nổ tung.

Ơ, giải xong rồi…

Bạn nam bấm giờ sững sờ, chờ lúc cậu ta lấy lại tinh thần vội vàng nhấn nút, sau đó đầy kinh ngạc nhìn thời gian hiển thị.

Cậu ta mở miệng hô.

“Bốn, bốn mươi bảy giây.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.