Đọc truyện Tôi Là Thầy Khai Quang – Chương 561: Thuật Trảm Thiên
Nếu tối nay Bạch Long Vương không giết tôi, Dương Liễu Thiên sẽ cho nổ sập Bạch Long Sơn.
Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Bất kể hôm nay Bạch Long Vương có giết ngươi hay không, e rằng Dương Liễu Thiên cũng sẽ làm như vậy.
Ông ta dẫn Bạch Long Vương ra đối phó ngươi, sau đó nhân cơ hội hủy diệt Bạch Long Sơn”.
“Đến lúc đó, ngươi và Bạch Long Vương đều bị thương, hoặc là bất kể bên nào thắng, toàn bộ cao thủ của Đạo Hội sẽ ra quân, một lưới tóm gọn các ngươi”.
“Một mũi tên trúng ba con chim!”
Tôi nói ra phân tích của tiên nữ Thanh Thủy, sắc mặt Bạch Long Vương biến đổi không ngừng: “Mặc dù Dương Liễu Thiên là tên khốn vô sỉ, nhưng chỉ cần khuất phục ông ta, ông ta sẽ không làm khó tôi, không nổ sập Bạch Long Sơn”.
Tôi nói: “Dương Liễu Thiên nổ sập Bạch Long Sơn, giết gà dọa khỉ, những thế lực khác ắt sẽ khuất phục ông ta”.
“Nếu Đạo Hội muốn khống chế Bạch Long Sơn hoàn toàn, chỉ dựa vào sự khuất phục của các ông thì không có tác dụng gì.
Chẳng hạn như các ông ngoài miệng khuất phục, nhưng âm thầm chống đối Đạo Hội thì sao?”
“Chỉ có tiêu diệt Bạch Long Sơn, đổi người của Bạch Long Sơn thành người của Đạo Hội, lúc đó mới khống chế được tình hình”.
“Tối nay, ông và chưởng môn của năm phái lớn đều sẽ chết tại đây!”
“Hòn đảo mà các ông để tộc yêu quái sinh sống cũng sẽ bị người của Đạo Hội tìm thấy, cũng sẽ bị người của Đạo Hội phá hủy, người phụ nữ của tôi, bạn bè tôi đều sẽ chết!”
Phân tích của tôi khiến mọi người thay đổi sắc mặt liên tục.
Bạch Long Vương nói: “Lẽ nào bây giờ chúng ta hợp tác đối phó với Dương Liễu Thiên? Sơn Thành, cậu phải biết rằng, một khi chúng ta hợp tác, Đạo Hội sẽ công khai tuyên bố Bạch Long Sơn bắt tay với tộc yêu quái, trực tiếp hạ lệnh hủy diệt Bạch Long Sơn, hủy đi mọi thứ liên quan đến chúng tôi”.
“Chúng tôi không có thời gian! Tôi không có bất cứ sự lựa chọn nào!”
“Sơn Thành, hoặc là cậu khuất phục, hoặc là tôi sẽ giết cậu…”
Tôi tức giận nói: “Giết tôi có tác dụng gì không? Dương Liễu Thiên nhất định sẽ hủy diệt Bạch Long Sơn! Không thể tin tưởng vào Dương Liễu Thiên!”
Bạch Long Vương bày vẻ mặt khổ sở: “Dù tôi không tin cũng phải tin, tin rồi thì Bạch Long Sơn vẫn còn cơ hội sống, không tin thì Bạch Long Sơn sẽ bị diệt vong hoàn toàn…”
“Vậy thì xin lỗi ạ, ông ngoại…”, nếu đã không nói chuyện được thì chỉ đành đánh nhau.
Tôi vung tay phải lên, sức mạnh ngũ hành bùng nổ, bao phủ lấy Bạch Long Vương và chưởng môn của năm phái lớn.
Bạch Long Vương trực tiếp ra tay, cũng dùng sức mạnh ngũ hành cuốn về phía tôi.
Năng lượng lập tức tung hoành khắp căn phòng, từng tiếng nổ ầm khiến căn phòng tan tành…
Chúng tôi xuyên qua phạm vi xé toạc của năng lượng, rời khỏi khách sạn.
Cả khách sạn đổ sụp dưới sự càn quét của năng lượng…
Mấy chục người khách du lịch đi ngang qua bị đè chết, tất cả những người ở trong khách sạn đều bỏ mạng…
Những người vô tội này đã chết trong trận chiến của chúng tôi, lạ là trong lòng tôi lại không có gợn sóng nào!
Đám đông trên đường lập tức trở nên hỗn loạn, liều mạng chạy đi tứ phía…
Hoa Hùng bị chưởng môn của năm phái lớn bao vây, tôi và Bạch Long Vương giằng co với nhau.
Tôi lạnh lùng nói: “Ông ngoại, ông không phải là đối thủ của tôi, tôi không muốn giết ông…”
“Xin lỗi…”, trên mặt Bạch Long Vương hiện lên vẻ đau khổ: “Lúc tôi nghe Long Tần nói cậu còn sống, tôi đã tưởng tượng đến cảnh tôi và cậu gặp nhau vô số lần, không ngờ lúc gặp cậu lại là trận chiến sinh tử…”
Bạch Long Vương nói xong, cắn răng dữ tợn, xông tới giết tôi.
Còn tôi lập tức bay lùi lại, bóng người vừa nhoáng lên đã đến bên chiến trường của Hoa Hùng.
Tôi không thể để Hoa Hùng gặp chuyện.
Sức mạnh ngũ sắc vô tận ập về phía chưởng môn của năm phái lớn.
Năm người chưởng môn chỉ là người khu ma cấp bốn đỉnh phong, nhưng trong tay bọn họ có pháp khí mạnh mẽ, năm người kết hợp miễn cưỡng chống đỡ được sức mạnh của tôi.
Năm người lùi lại liên tục bốn, năm bước, vô cùng kinh ngạc.
Tôi lạnh lùng nói: “Năm người các ông kết hợp có thể chống đỡ được người khu ma cấp năm, đáng tiếc… tôi không phải người khu ma cấp năm bình thường”.
“Tôi xem lần này các ông lấy gì ra đỡ!”
Nơi lồng ngực tôi xuất hiện những đợt sóng nhiệt, tay phải vung lên, biến hóa ra năm luồng sáng trắng bắn về phía năm người kia.
Năm người vận chuyển công lực thật nhanh, tiếp tục lao về phía tôi.
Chốc lát sau, pháp khí trong tay năm người nổ tung, bọn họ bay ngược ra sau, ngã xuống vũng máu, cả người co giật, nôn ra máu không ngừng.
Năm người vốn không chống đỡ được sức mạnh Cửu Dương, cho dù là Bạch Long Vương cũng không đỡ được.
Tôi không giết năm người họ, chỉ khiến bọn họ mất đi sức chiến đấu.
“Sức mạnh Cửu Dương!”, Bạch Long Vương hết sức kinh ngạc: “Cậu… cậu đã luyện hóa được ngọc bội Cửu Dương hoàn toàn?”
“Không sai”, tôi nói: “Ông ngoại, bất kể ông có mạnh đến đâu, ông cũng không đấu lại mười chiêu của tôi đâu”.
“Tôi cũng không muốn giết ông!”
Nói rồi, tôi tiếp tục lao tới phía Bạch Long Vương.
Một thanh kiếm dài màu vàng xuất hiện trong tay Bạch Long Vương, ông ta thúc đẩy sức mạnh ngũ hành đến mức cao nhất.
Sức mạnh ngũ hành hình thành những màn sáng ở trước mặt, màn ánh sáng tạo thành sức mạnh lớn nhất, ông ta bổ thanh kiếm về phía tôi hướng từ trên xuống.
Đây là công pháp mạnh nhất của Bạch Long Sơn, thuật Trảm Thiên!
Giây lát sau, sức mạnh Cửu Dương hóa thành một thanh kiếm ánh sáng màu trắng trong tay phải tôi, tôi dùng kiếm chém thẳng về phía thanh kiếm ngũ hành trong tay Bạch Long Vương.
Uỳnh…
Thanh kiếm ngũ hành trong tay Bạch Long Vương đột nhiên nứt gãy, sức mạnh ngũ hành trên nó hoàn toàn tan vỡ, hỗn loạn…
Không có vụ nổ nào, sức mạnh ngũ hành cứ như pha lê hóa thành mảnh vụn, tất cả tan biến.
Thanh kiếm ánh sáng trắng của tôi đã kề lên cổ Bạch Long Vương.
Bạch Long Vương không ngờ tôi lại mạnh đến vậy, sức mạnh mạnh nhất của Bạch Long Sơn lại vỡ tan dưới tay tôi chỉ trong nháy mắt.
Tôi cũng tiêu hao không ít sức mạnh, tiêu hao đến một phần ba!
Trông thì có vẻ nhẹ nhàng, thật ra là tôi không muốn giết chết Bạch Long Vương, dù sao ông ấy cũng là ông ngoại tôi.
Chính vì tôi đã hóa giải đòn tấn công mạnh nhất của Bạch Long Vương, không gây ra bất cứ vụ nổ nào, nên tôi mới tiêu hao nhiều sức mạnh như thế.
“Ông ngoại, tôi sẽ không giết ông”.
“Tôi đi tìm Dương Liễu Thiên, ông hãy bảo trọng…”
Tôi dời thanh kiếm ánh sáng khỏi cổ họng của Bạch Long Vương, xoay người phóng về phía xa cùng Hoa Hùng.
Hai người chúng tôi đang định rời đi thì đột nhiên có thứ gì đó từ chân trời phóng xuống, rạch ngang không gian, lao tới chỗ tôi và Hoa Hùng.
Tôi lập tức chộp lấy Hoa Hùng, bay ra xa hai mươi mấy mét.
Ầm!
Một tiếng nổ dữ dội vang lên ở nơi chúng tôi vừa đứng, mặt đất bị nổ thành một cái hố với đường kính bốn, năm mét!
Những chiếc trực thăng xuất hiện trên bầu trời của thị trấn!
Chết tiệt, Dương Liễu Thiên định dùng vũ khí nóng đối phó với chúng tôi!
“Trương Sơn Thành, thật không ngờ cậu lại mạnh như vậy, có thể đánh bại Bạch Long Vương chỉ với mấy chiêu!”
Giọng nói của Dương Liễu Thiên không biết truyền tới từ nơi nào, tựa như phủ kín cả không gian: “Tôi xem cậu lấy gì ra đỡ đạn tự hành của tôi!”
Tôi lạnh lùng nói: “Dương Liễu Thiên, ông cho rằng đạn tự hành của ông có thể nổ chết tôi à?”
“Trong thị trấn nhỏ này toàn là người, tôi tùy tiện đến một nơi nào đó, nếu ông thả bom đạn xuống sẽ làm chết rất nhiều người dân!”
“Ông dám làm sao?!”
Dương Liễu Thiên cười nói: “Trương Sơn Thành, cậu sai rồi, tối hôm nay cả cậu và người của Bạch Long Sơn không ai có thể sống sót rời khỏi đây.
Nếu cậu không nỡ giết ông ngoại cậu, vậy thì đành để tôi đích thân tiễn các người về trời”.
“Các người không thể nào thoát ra được! Còn về những người bình thường trong thị trấn… Tôi còn sợ các người đi trên đường Hoàng Tuyền sẽ cô đơn, thế nên, cho họ đi theo các người đấy!”