Đọc truyện Tôi Là Thầy Khai Quang – Chương 520: Chạy Trốn
Tôi hỏi: “Làm sao công pháp tu luyện của Đạo Hội có thể liên quan đến thánh vật của Bạch Long Sơn được?”
Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Công pháp mà người của Bạch Long Sơn tu luyện cũng liên quan đến thánh vật của Đạo Hội.
Bằng không, người của Bạch Long Sơn tại sao lại luôn muốn có được ngọc bội Cửu Âm và ngọc bội Cửu Dương của Đạo Hội chứ?”
“Đạo Hội và Bạch Long Sơn, một bên là sức mạnh chính phủ, một bên là đế vương của giới tu luyện, thánh vật của hai bên kiềm chế lẫn nhau, nhằm mục đích duy trì sự cân bằng.
Trên thực tế, hai bên cũng không ngừng âm thầm đối chọi với nhau như kẻ thù”.
“Cả hai bên đều nghiên cứu về công pháp tu luyện và kiềm chế sức mạnh của đối phương.
Vì vậy, Thánh Quang do người của Đạo Hội luyện ra có thể cảm nhận được sức mạnh của đá Nữ Oa”.
Tôi hiểu rằng những nam nữ thanh niên ám sát tôi trước đây đều là người của Bạch Long Sơn, nhiều năm trước họ đã mua lại miếng ngọc bội Cửu Dương từ ông chủ Trang, vậy nên sau khi ra tay họ mới giết chết tất cả những người biết đến chuyện ngọc bội Cửu Âm để diệt khẩu.
Bạch Long Sơn đã lấy được thánh vật của Đạo Hội, đương nhiên sẽ không trả lại cho Đạo Hội.
Người khu ma bên trái nhìn chằm chằm vào viên đá ngũ hành trong tay trái của Lữ Vô Thiện, quát lớn: “Lữ Vô Thiện, nói mau, viên đá ngũ hành trong tay ông kia lấy ở đâu ra?”
Người khu ma bên phải nói: “Viên đá ngũ hành trong tay Lữ Vô Thiện chắc chắn là được cải tạo từ sức mạnh của thứ mà chúng ta đang tìm kiếm!”
“Nói mau, ông lấy viên đá ngũ hành đó ở đâu ra?”
Hai người khu ma kia không hề nhắc tới đá Nữ Oa, rõ ràng là không muốn người khác biết.
Lữ Vô Thiện thấy hai người khu ma đột nhiên trở nên như vậy, họ cũng không ra tay mà rất hứng thú với viên đá ngũ hành trong tay Lữ Vô Thiện, ông ta cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Sau đó, Lữ Vô Thiện nhanh chóng thu hồi sức mạnh, viên đá ngũ hành trong tay ông ta dường như đã biến thành một viên đá bình thường.
Sắc mặt Lữ Vô Thiện tái nhợt, xem ra việc kích động sức mạnh của viên đá Ngũ Hành đã khiến ông ta bị thương rất nặng, ông ta nói: “Xem ra hai anh rất có hứng thú với viên đá trong tay tôi nhỉ?”
Người khu ma bên trái nói: “Đúng vậy, ông lấy viên đá đó ở đâu ra?”
Lữ Vô Thiện lạnh lùng nói: “Anh nghĩ tôi sẽ nói cho anh biết sao?”
Người khu ma bên phải nói: “Anh Lục, đừng nói nhảm với ông ta nữa, bắt tất cả chúng nó lại, đưa đến địa bàn của chúng ta, từ từ thẩm vấn”.
Lữ Vô Thiện hung hăng nói: “Tôi không sợ chết, các người bắt tôi thì có ích lợi gì?”
“Bí mật này chỉ có một mình tôi biết.
Nếu các người giết tôi và con gái tôi, bí mật này …!cũng sẽ chôn theo tôi mãi mãi!”
“Hãy để con gái tôi đi, khi con gái tôi an toàn đi khỏi đây, tôi sẽ nói với các anh tất cả mọi chuyện”.
Lữ Vô Thiện thấy đối phương rất có hứng thú với đá ngũ hành nên đã lập tức nắm lấy cơ hội này.
Người khu ma bên trái nói: “Lữ Vô Thiện, ông cho rằng ông có quyền ra giá ở đây sao?”
“Nói cho tôi biết nguồn gốc của viên đá ngũ hành trong tay ông, tôi có thể đồng ý cho ông và con gái được chết một cách đàng hoàng, thậm chí có thể chôn cất hai người”.
“Còn nếu ông không nói cho tôi biết, ông sẽ chết rất thê thảm, hơn nữa chúng tôi sẽ thông báo cho toàn bộ giới tu luyện biết về chuyện nuôi dưỡng bào thai quỷ của ông, để tất cả đều biết con người xấu xa của ông, ông sẽ bị tiếng xấu muôn đời!”
Người khu ma bên phải nói: “Đúng vậy, nếu ông không hợp tác với chúng tôi, nhà họ Lữ đời đời kiếp kiếp sẽ phải xấu hổ vì ông!”
Hai người này quá tàn ác, họ dám xúc phạm người đã khuất, lấy tổ tiên nhà họ Lữ ra để uy hiếp.
Lữ Vô Thiện nghiến răng nghiến lợi: “Các anh quá độc ác! Nếu đã như vậy, chúng ta phân thắng bại một phen!”
“Cùng lắm thì tôi sẽ đưa các anh cũng đến âm phủ!”
Lữ Vô Thiện không nói ra viên đá Ngũ Hành là của tôi, là thứ bị phong ấn dưới nền ngôi đền thờ của thôn chúng tôi.
Lữ Vô Thiện ném thẳng viên đá Ngũ Hành vào trong miệng, kích thích toàn bộ sức mạnh của viên đá, toàn thân bùng lên uy lực của ngũ hành!
Lữ Vô Thiện xoay người nắm lấy cổ tay của tôi và Lữ Tuệ San, siết thật mạnh, vòng tay trên tay tôi vỡ nát, sức mạnh của tôi và Lữ Tuệ San đã được khôi phục.
“Chết tiệt!”, hai người khu ma cực kỳ hoảng sợ.
Lữ Vô Thiện dồn hết sức mạnh của ngũ hành quét về phía hai người khu ma.
Năm luồng ánh hào quang xanh biếc xông lên, cả không gian trập trờn như ảo mộng.
Hai người khu ma lập tức kết hợp lại, hai tay bọn họ làm ra những động tác phức tạp, từng tia sáng trắng bắn về phía sức mạnh ngũ hành.
Bùm bùm bùm…
Xung quanh vang lên tiếng nổ, trung tâm của tiếng nổ xuất hiện một cái hố rất sâu, trông cực kỳ đáng sợ!
Hai người khu ma đã bị đánh lùi bởi sức mạnh của Lữ Vô Thiện!
Trận đấu của những kẻ mạnh ở cấp độ cao như vậy thật sự quá kinh khủng!
Lữ Vô Thiện gào to về phía tôi và Lữ Tuệ San: “Đi mau!”
“Bố, con không đi đâu cả, con sẽ không để bố ở lại một mình đâu!”, khuôn mặt Lữ Tuệ San giàn giụa nước mắt.
Tôi nắm lấy tay Lữ Tuệ San: “Chạy mau!”
Lữ Vô Thiện đánh lui hai người khu ma kia và lập tức yểm trợ để chúng tôi chạy trốn.
Hai người khu ma và bảy người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí lao tới, Lữ Vô Thiện gầm lên một tiếng, sức mạnh ngũ hành vô tận quấn lấy bảy người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí.
Trong nháy mắt, thân thể bảy người đó bị một tia sáng bảy sắc cầu vồng xuyên qua tạo thành hàng nghìn lỗ thủng, sau đó họ ngã xuống đất và chết ngay tại chỗ!
Trời ơi…!quá mạnh!
Ngay sau đó Lữ Vô Thiện xông về phía hai người khu ma kia, tôi nắm tay Lữ Tuệ San điên cuồng chạy trốn!
“Trương Sơn Thành, anh không thể đưa cô ta đi!”, Mộc Dịch từ phía sau đuổi tới.
Tôi phớt lờ Mộc Dịch và cố gắng chạy với tốc độ nhanh nhất, Mộc Dịch không thể đuổi kịp chúng tôi.
Chúng tôi chạy một mạch đến một quảng trường, vừa hay thấy một chiếc xe ô tô đang lao như bay tới, tôi kéo theo Lữ Tuệ San chạy ra giữa đường.
Xe phanh gấp, lái xe mở cửa sổ xe, một thanh niên thò đầu ra gào lên: “Đồ thần kinh, muốn chết à?”
Tôi lao thẳng lên, giật mạnh cửa xe, lôi người thanh niên đó xuống xe rồi ném anh ta xuống phần đường không có xe qua lại cách đó bảy tám mét, người thanh niên đã hôn mê bất tỉnh.
Tôi nói với Lữ Tuệ San: “Cô biết lái xe không?”
Lữ Tuệ San gật đầu.
Hai chúng tôi lập tức lên xe, xe phóng nhanh về phía con đường phía bắc.
Lữ Tuệ San hai mắt đỏ bừng, sưng húp.
Cô ta cũng biết rằng kiếp nạn đêm nay bố cô ta khó mà thoát được.
Vài phút sau, điện thoại của tôi đổ chuông, là Mộc Dịch gọi.
Tôi nghe điện thoại, giận dữ nói: “Cô còn muốn làm gì nữa?”
Mộc Dịch cũng tức giận nói: “Anh quay lại ngay cho tôi!”
“Nếu anh không quay lại, tôi sẽ nói hết mọi chuyện về thôn của anh, chuyện của Mạc Vũ và chuyện về đá Ngũ Hành cho Cục điều tra hiện tượng huyền bí!”
Cô ta còn uy hiếp tôi, tôi hét lên: “Mộc Dịch, tôi không đối xử tệ bạc với cô!”
“Cô nhất quyết phải làm đến mức tuyệt tình như vậy sao?”
Mộc Dịch nói: “Tất cả các lối ra trong thành phố đều đã bị chặn, hai người trốn không thoát đâu!”
“Những gì tôi làm đều vì muốn tốt cho anh, không để cho anh lạc lối!”
“Không phải tôi phản bội anh, Sơn Thành, người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí đã nghe lén và theo dõi tôi, phòng của tôi có camera.
Tôi cũng không biết chuyện này.
Cuộc nói chuyện của chúng ta …!họ đều biết hết rồi”.
“Không phải tôi phản bội anh …!anh cũng hiểu tôi và hiểu cho sự khó xử của tôi…”
“Anh phải tin tôi, đừng nghi ngờ tôi!”
Mộc Dịch đã bị giám sát ư? Lúc trước những chuyện tôi và Mộc Dịch cùng nhau bàn bạc đều bị người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí nghe thấy hết rồi sao?