Đọc truyện Tôi Là Thầy Khai Quang – Chương 30: Ở cùng nhau
“Cậu…… cậu đưa bọn tôi về đi”, Sở Tuyết Sương ra lệnh.
“Tôi không đi đâu, đêm muộn rồi, hai chị tự về đi”, vừa nói xong, tôi ngáp một cái rõ to.
“Thế cậu đưa bọn tôi về nhà tôi thôi cũng được”, Lâm Ngọc Lam nói.
“Không đi, không đi đâu”, tôi vội vàng xua tay: “Muộn thế này mới về, chắc chắn chú Mãn Quang sẽ nổi giận. Hôm nay chị có đánh chết tôi, tôi cũng không đi”.
“Làm thế nào bây giờ”, Lâm Ngọc Lam nhìn Sở Tuyết Sương.
“Tớ cũng không biết nữa”, Sở Tuyết Sương nhìn vào màn đêm, ôm chặt lấy cánh tay của Lâm Ngọc Lam.
“Hay là, đêm nay bọn mình ở đây luôn?”, Lâm Ngọc Lam hỏi.
“Ở lại đây á?”, Sở Tuyết Sương nhìn căn nhà mà sắc mặt trở nên khó coi.
Nhà của tôi quá lụp xụp, đại tiểu thư như chị ta chắc không ở nổi đâu.
“Không được, không được!”, tôi lập tức nói: “Chỗ tôi chỉ có một cái giường, hai chị ở đây thì tôi ngủ ở đâu bây giờ? Hai chị vẫn nên về nhà đi. Sợ quái gì mấy con ma? Nó có ăn được hai chị đâu”.
“Tôi không về nhà nữa, dù sao tôi cũng quyết định ở đây rồi”, Lâm Ngọc Lam không thèm tranh cãi nữa mà đi thẳng vào trong nhà, ngồi lên giường.
Sở Tuyết Sương dường như rất do dự, chị ta mấp máy môi, định nói gì đấy nhưng cuối cùng lại ngồi xuống bên cạnh Lâm Ngọc Lam: “Tôi cũng không về nữa, Trương Sơn Thành, tôi là chị họ của cậu. Tôi ngủ trên cái giường rách này là phúc của nhà cậu đấy. Đêm nay cậu rải chiếu xuống đất mà nằm”.
“Hai chị ngang ngược quá rồi đấy nhé!”, tôi bất lực nói.
Lúc ấy, tôi bỗng nghe đựoc tiếng tiên nữ Thanh Thuỷ nói bên tai: “Đêm nay là thời cơ tốt đấy, cậu ăn chắc rồi!”.
“Xem thế nào đã”, tôi nói thầm.
Thực ra, từ lúc được nếm mùi vị của phụ nữa, mỗi khi tôi nhìn thấy gái đẹp là tôi lại muốn lôi cô ta lên giường “vận động”. Vả lại, Lâm Ngọc Lam và Sở Tuyết Sương còn là hai cô gái xinh đẹp nhất thôn.
Sở Tuyết Sương trông vô cùng xinh đẹp, chị ta chớp chớp mắt, một đôi mắt to tròn mê người như phát sáng lên trong màn đêm.
Nhìn thấy vùng xương quai xanh của Sở Tuyết Sương lộ ra ngoài, tôi không nhịn được mà nuốt nước bọt.
Sở Tuyết Sương càng lớn càng trổ mã, bắt đầu lộ ra đường cong cơ thể.
“Suỵt, đừng động đậy”, tôi chậm rãi bước qua, vừa nãy hình như tôi nhìn thấy có một con côn trùng đang bay xung quanh người Lâm Ngọc Lam.
“Sao thế?”
Dù sao Sở Tuyết Sương và Lâm Ngọc Lam vẫn còn là nữ sinh con gái, bọn họ sợ đến nỗi không dám động đậy, hai mắt trừng to.
Tôi đi vòng ra phía sau bọn họ, quả nhiên có một con côn trùng đang bay, tôi dùng tay che một mảng lên tấm lưng nóng rực của Lâm Ngọc Lam
“Vo ve, vo ve……”, con côn trùng đập cánh, không ngừng phát ra tiếng.
“Hai chị đừng động, nó cắn người đấy!”, tôi tiếp tục doạ sợ bọn họ. Sở Tuyết Sương sợ không dám quay đầu.
Mà Lâm Ngọc Lam thì đã hoảng đến độ đứng ngây ra rồi.
Tôi quỳ ngồi xuống phía sau lưng bọn họ, con côn trùng trong tay tôi vẫn cứ kêu vo ve, thời cơ đã đến rồi, không tiện tay thêm thắt mắm muối thì đúng là quá có lỗi với bản thân.
Dần dần tay tôi như có như không, sờ soạng cơ thể của Lâm Ngọc Lam, cho dù đang ngồi quỳ trên giường, tôi vẫn cao hơn bọn họ một cái đầu.
Phóng xa tầm mắt, tôi nhìn vùng xương quai xanh của Sở Tuyết Sương, rồi đến chỗ trước bộ ngực nhấp nhô, cặp gò bồng đào trắng nõn thoắt ẩn thắt hiện khiến mũi tôi như nóng lên.
“Được chưa thế? Trương Sơn Thành”, Lâm Ngọc Lam sốt ruột hỏi.
Nhưng tôi lại lần nữa úp tay lên góc áo của cô ta, để con côn trùng nhỏ lần nữa tự do.
“A A A……”, Lâm Ngọc Lam cảm nhận được con côn trùng đang cử động liền bắt đầu hoảng loạn. Tôi nhanh chóng dùng tay phải ôm lấy cơ thể đang định bỏ chạy của cô ta.
Cả người Lâm Ngọc Lam ở trong lòng tôi, tôi hoàn toàn cảm nhận được tấm lưng nóng bỏng của cô ta đang tựa vào ngực tôi, tôi nhẹ nhàng nói thì thầm bên tai cô ta: “Đừng sợ, có tôi ở đây”.
Hai má Lâm Ngọc Lam lập tức trở nên ửng hồng rõ rệt.
“Chị họ, chị lấy lọ xịt muỗi màu xanh ở trong tủ đi”, tôi nói với Sở Tuyết Sương.
Sở Tuyết Sương trông rất sợ sệt, nhưng cuối cùng vẫn cố gắng lết xuống giường.
Sở Tuyết Sương rời đi một cái là tay tôi bắt đầu trở nên không an phận.
“Lam Lam, đừng sợ, có tôi ở đây, chị có thể dựa vào tôi”, tôi nói.
“Ưm, ưm, a a a…… không được, không được, cậu bỏ tôi ra…… hu hu”, Lâm Ngọc Lam gào khóc lên.
Tôi vốn định trêu cô ta thôi, không ngờ lại khiến cô ta khóc nấc lên thế này.
“Không khóc nữa, không khóc nữa, tôi đuổi con côn trùng đấy đi rồi”, tôi vội vàng buông Lam Lam, sau đó xoè tay cho cô ta nhìn con côn trùng.
“Cậu mau vứt nó đi đi!”, Lâm Ngọc Lam hét lên.
Tôi nhìn thấy đôi mắt cô ta ửng đỏ lên vì khóc, vô cùng đáng thương.
“A a a!”
“Bịch bịch……”
Phía bên kia, bỗng vang lên tiếng đồ rơi xuống đất cùng tiếng hét hoảng loạn của Sở Tuyết Sương.
“Chết tiệt!”, tôi bảo Lâm Ngọc Lam ngồi yên ở chỗ này, đừng đi đâu, còn mình thì qua xem Sở Tuyết Sương.
“Trương Sơn Thành…… a a……”, Sở Tuyết Sương thấy tôi tới, nhanh chóng sà vào lòng tôi, rồi cuộn tròn người lại.
“Sao thế”, tôi an ủi chị ta.
“Có rết, nó phải dài chục cm, tôi sợ lắm……”, Sở Tuyết Sương bám chặt lấy áo tôi.
Hoá ra là có rết, dạo này nhà có chút ẩm ướt hơi ẩm, có côn trùng rắn rết là điều đương nhiên.
“Không sao, không sao…. có tôi ở đây rồi, không phải sợ, không phải sợ nữa”, tôi nhẹ nhàng an ủi, vỗ lưng Sở Tuyết Sương.
“Đi nào, không còn sớm nữa, mau đi ngủ thôi”, tôi dắt tay Sở Tuyết Sương, đưa chị ta về phòng.
“Tuyết Sương, cậu không sao chứ?”, Lâm Ngọc Lam chạy ra, đón lấy Tuyết Sương từ lòng tôi.
“Không sao, không sao rồi, đừng lo lắng nữa”, Sở Tuyết Sương nói.
Tôi thở dài, nhỏ giọng nói: “Căn phòng cũ kĩ này của tôi rất lụp xụp, trên giường có thể có một vài con côn trùng, hai chị để ý nhé.
Lâm Ngọc Lam và Sở Tuyết Sương nhìn nhau, tưởng tượng ra cảnh tượng rợn người ấy, bọn họ không hẹn mà cùng ngồi sát vào.