Tôi Là Tất Cả Của Tên Ấy

Chương 9


Bạn đang đọc Tôi Là Tất Cả Của Tên Ấy – Chương 9

Chương 9
Dù chẳng biết là trò chơi gì, nhưng do bọn hắn đã quá sai lầm, chưa đến lượt tôi thì đã bắt đầu uống rồi. Bọn hắn có phải là đồ ngu không nhỉ? Phạt rượu cũng vui sướng thế, hình như rất thích bị phạt thì phải? Y Giang Yến cũng bị phạt rồi, nhưng xem ra rất hào hứng. 
“Cẩm Thánh ~ Em lại phải uống rồi ~ ^^” 
“Ừ, uống đi.” 
“Ôi ~ khổ thật đó. ^^” 
Xem bọn họ nói chuyện buồn cười thật đấy. Một người tỏ ra rất vui sướng, còn người kia thì sao cũng được, cảnh này kinh điển thật. Tôi vẫn chưa đụng đến giọt nào, nhưng xem ra bọn họ đã uống hơn mười chai rồi. Ghê gớm thật!! Bọn hư đốn này, -_- họ tận dụng tuổi trẻ mà chơi hết mình đây mà. Chí Hồi hình như hơi say rồi. Mặt đo đỏ, cứ cười suốt. Nhìn tếu thật ^^;; 
“Phác Tuấn Anh!! Anh chúc cậu đây, phải uống hết đấy nhé!” 
Thấy Vân Quân hình như bắt đầu lên cơn say rượu rồi, mà còn điên nặng nữa chứ. Tệ quá! Tuấn Anh bắt đầu từ lúc nãy đã uống mãi, lúc về nhà tôi lại khổ rồi. Haizzz ~ 
“Này, Khương Cẩm Thánh. Đừng để Tuấn Anh uống nữa.” 
“Tại sao?” 
“Lúc về tôi làm sao lôi nó nổi…” 
“Vân Quân! Tuấn Anh uống nhiều quá rồi. Đừng bắt nó uống nữa.” 
Giật mình! Tôi chưa nói hết mà hắn đã khuyên Vân Quân giúp tôi rồi. -0- Thật kỳ lạ!! 
“Em không uống ngụm nào à?” 
“Tôi không thích uống.” 
“Em uống một ly thôi.” 
“Không mà.” 
“Uống đi.” 
“Không.” 
Dường như bị tính cố chấp của tôi chọc giận, Cẩm Thánh ngồi bên cạnh uống như điên. Uống nhiều như vậy nhưng sắc mặt không hề đổi tí nào. 

“Ê! Chơi trò chơi!” 
Bàn rượu vốn đang yên tĩnh bị tiếng hét của Cẩm Thánh khuấy động, bắt đầu trò chơi khủng bố. Tôi nhất định không để bị thua. Nhất định không thua! Phác Tuấn Hỷ, cố lên!! 
A!! – -;; 
“Ha ha ha~!! Phác Tuấn Hỷ thua rồi!!! Ha ha ha~!! Cậu nãy giờ chẳng chịu uống một ngụm nào phải không? Tớ tuy say nhưng vẫn nhớ rõ đấy nhé~!! Mau uống!!” 
Xương Sườn chết tiệt! Tôi ngửa đầu uống cạn một ly lớn hỗn hợp bia và rượu trắng. 
“Ực!!” 
“Tuấn Hỷ, cậu rất giỏi uống rượu đó~!! *^^*” 
“Ha ha ha~!! Thật xin lỗi nha, Tuấn Hỷ!! Tớ đã đổ thêm một ly rượu trắng vào ly của cậu~!! Ha ha ha. Á… đừng liếc tớ. Tớ sợ lắm lắm đó~ TOT” 
Tên điên này… khốn kiếp… bị thiên lôi đánh chết đi!!! Tôi cố gắng ngồi thẳng. Khó… chịu… quá… dạ dày giống như bị đảo lộn ấy. Cảm giác như sắp chết! Làm sao đây. -0- Không được! Không được gục ở đây! Bọn họ sẽ coi thường mày! Phác Tuấn Hỷ! Mày tưởng tượng cảnh ngày mai Xương Sườn sẽ cười cợt mày đi. Đúng… nghĩ đến đó đi… -_-^ 
“Không sao chứ?” 
“Không sao.” 
“Dựa vào anh này.” 
“Không cần.” 
“Dựa vào đi.” 
“Tôi nói không cần mà.” 
Ớ… hình như tôi hét lớn quá rồi. Trong khoảnh khắc bọn họ đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn tôi và Khương Cẩm Thánh. Lúng túng quá đi! 
“Ê! Nha đầu thối!!!” 
Không nghĩ cũng biết đây chắc chắn là Y Giang Yến. -_-^ Nha đầu thối? -_- Tôi đang thắc mắc sao cô ta bỏ qua tôi như thế, thì ra bây giờ mới bắt đầu đây. Vừa nhìn đã thấy Phác Na Lệ uống say về phòng ngủ rồi… Một mình Y Giang Yến chẳng hiểu lấy đâu ra sức lực to lớn thế mà hoa tay múa chân hò hét với tôi bên kia. 
“Hồi nãy cậu nói tôi đấy à?” 
“Đương nhiên! Ở đây ngoài mày ra thì còn có ai là nha đầu thối nữa hả?” 
“Hà hà ~ Cậu đó! Không phải tôi, là cậu!” 
“Mẹ kiếp! Mày muốn chết à?” 
“Tôi không nói chuyện với người say rượu, cậu cứ tỉnh đi đã rồi tùy cậu sau.” 
“Con nha đầu này!” 
Chát! 
Có người tóm chính xác lấy tay Y Giang Yến đang vung lên. Lại là… Khương… Cẩm… Thánh… 
“Y Giang Yến, cậu đừng phá hoại không khí!” 
“Không mà! Buông ra! Con nha đầu đó ghê gớm cỡ nào mà dám lên mặt với em!! A! Không cần!! Em ghét cách nó đối xử với anh !!” 
“Biết rồi, đừng ồn ào nữa! Thái Dân, đưa cô ấy về phòng nghỉ đi.” 
Y Giang Yến cuối cùng cũng khóc nức nở. Ôi. Tâm tình khó chịu thật đấy. Giống như vừa làm điều gì sai… 
“Tuấn Anh, đi thôi! Phác Tuấn Anh!! Dậy mau! Trí Anh, Tiểu Mẫn, đi về!!” 
“Ừ, biết rồi… Đi thôi. Tiểu Mẫn, dậy đi!” 
Tôi mặc áo khoác đồng phục vào, lôi Tuấn Anh dậy. Chóng mặt quá… 
“Các anh, em đi đây. Mai gặp nhé.” 
“Tôi tiễn mọi người. Đi thôi.” 
“Được rồi. Anh không cần ra ngoài đâu. Bọn tôi tự về được.” 

Khương Cẩm Thánh vờ như không nghe tôi nói, mặc áo khoác vào rồi ra ngoài trước. Tên đó trước giờ luôn tự mình quyết định, muốn làm gì thì làm. 
“Tuấn Hỷ, tụi mình vẫy taxi về là được rồi. Mai gặp nhé.” 
“Ừ. Trí Anh, cẩn thận nhé, đưa Tiểu Mẫn về an toàn không đó?” 
“Được. Hôm nay tớ vui quá. ^^ Tớ đi trước đây~” 
“Bye bye.” 
“Cẩm Thánh, tạm biệt nhé.” 
“Tạm biệt.” 
Trí Anh và Tiểu Mẫn lên xe về trước rồi. Hơi lo cho Tiểu Mẫn. Hình như bạn ấy uống nhiều lắm. Haizzz~ – -;; 
“Đi thôi.” 
Khương Cẩm Thánh mở cửa sau, nói với tôi. Tuấn Anh nhìn nhìn chúng tôi rồi leo lên ghế trước ngồi. Uống say rồi mà vẫn đi bình thường thế… -_-;; Tôi chẳng còn cách nào đành ngồi vào ghế sau. Nhưng mà… 
“Này, anh lên xe làm gì đó?” 
“Anh nói đưa hai người về rồi mà.” 
“Đùa à, anh tưởng là tôi đến về nhà mình mà cũng không biết cách chắc?” 
Hắn lại không thèm trả lời. Tôi ngồi bên cạnh trừng to mắt, lưng ưỡn thẳng ngồi im, nhưng máy sưởi ấm áp khiến tôi buồn ngủ quá. 
Buồn… ngủ… quá… 
“Tuấn Anh, đây là nhà cậu hả?” 
Tôi mở mắt ra. Á!! -0- Lần đầu tiên để một người con trai khác ngoài Bố ra cõng tôi! Mà còn không phải là Tuấn Anh, là Khương Cẩm Thánh… đến cả Dân Hữu cũng chưa từng cõng tôi bao giờ… A, tôi điên thật rồi. Tôi chưa một lần để bọn con trai trông thấy bộ dạng thảm thương của mình… đáng ghét quá!! TT 
“Cho tôi xuống đi.” 
“Tỉnh rồi à?” 
“Này… tạm biệt.” 
Mất mặt quá!! Tuấn Anh đã vào nhà rồi. Tôi cũng phải mau vào thôi… 
“Đợi một chút…” 
“Làm gì? Ối…!!” 
Chuyện xảy ra quá đột ngột. Tôi không biết phải phản ứng thế nào. 

“Này! Cẩm Thánh! Ối…” 
Tên này đột nhiên dùng tay ôm chặt đầu tôi. -_-;; Tôi đã say rượu lúc ấy không cách nào thoát khỏi cánh tay hắn được. Chân tôi cũng nhũn cả ra… cái tên này… rất lâu sau mới buông tôi ra… 
“Này… anh… anh…!!! Cái đồ điên khốn kiếp!! Anh làm cái quái gì thế hả!!” 
Tôi vô cùng tức giận. Thật vô cùng vô cùng tức giận!!! Tên này có phải điên rồi không? Tên điên này còn cười nói với tôi một câu mà suýt chút nữa khiến tôi ói máu: 
“Sau này em hãy thích anh nhé.” 
Thật là!! Chuyện nực cười nhất thế gian. Thật nhảm nhí!! Cưỡng hôn người khác còn không nói lời xin lỗi, dám nói sau này em phải thích anh nhé nữa chứ… Tên này chắc chắn có bệnh rồi. 
“Đừng đùa nữa đi! Tôi tuyệt đối không thích anh được đâu!! Cái đồ khiếp kiếp anh…” 
“Mau vào nhà đi. Coi chừng bố mẹ lo lắng đó.” 
“Ha~ thật nhảm nhí!!” 
“Em nhất định sẽ thích anh thôi.” 
“Anh đừng có nằm mơ!! Nếu tôi mà thích anh thật thì đó là tôi đã điên rồi!!” 
“Phác Tuấn Hỷ… ngày em phát điên sắp đến rồi. Ha ha~” 
Tên ấy lại cười lên một cách bất ngờ. Sau đó lại nói một câu khiến tôi tức ói máu: 
“Anh đã quyết định để em làm người con gái của anh rồi. Bất chấp em có tình nguyện hay không, từ bây giờ em là người của anh.” 
“…” 
Ha~ Đây đúng là chuyện hoang đường nhất thiên hạ. Môi của tôi… ngoài Dân Hữu ra chưa từng có ai được phép hôn, một người cũng không có… không ngờ… tên khốn này dám… TOT 
“Sau này em hãy thích anh nhé.” 
“Em chính là người của anh rồi.” 
Sau khi vào phòng đã 30 phút rồi mà lời của hắn vẫn văng vẳng bên tai tôi. 
… Đồ điên. Chính xác, không điên thì căn bản không thể như thế được… -_-+


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.