Bạn đang đọc Tôi Là Tất Cả Của Tên Ấy – Chương 88
Chương 88
Chúng tôi nấu mỳ ăn rồi ra ngoài. Định làm gì đấy?? Chính là chia đội để đá bóng. Trời lạnh, không thể đá ngoài bãi biển nên chúng tôi quyết định chơi ở sân thể dục.
“Tuấn Hỷ và Tiểu Mẫn kéo, búa, bao phân chia đi!”
“Biết rồi!”
Tôi nhất định phải thắng! Người đầu tiên tôi cần là tên ấy!
“Dao! Búa! Bao!”
Ha ha ha! Thắng rồi.
“Không cần nói cũng biết rồi chứ? Mau đến đây.”
Tôi vừa nói, Cẩm Thánh lặng lẽ đến bên cạnh. Sau đó thì thầm bảo:
“Ngoài quạ đen ra thì ai cũng được.”
“Hê hê … em biết rồi, cố lên!”
Đương nhiên Tiểu Mẫn chọn Tuấn Anh. Tôi tiếp tục chọn Thái Dân, Tiểu Mẫn chọn Chí Hồi, tôi chọn Trí Anh. Tiểu Mẫn chọn Diệp Ngân… Cuối cùng chàng quạ đen còn lại nổi điên!
“Chẳng ra gì cả! Các cậu!!! Các cậu ức hiếp tớ, tớ biết rồi nhé! Quá quắt thật! Quá đáng!!! Các cậu đều ghen tỵ với tớ!!”
“Lỹ Vân Quân là người thừa. Tuấn Anh, các cậu đem đi đi!”
“Anh Thái Dân, miễn phí cho anh đấy!”
“Đừng, đừng có nhường. Các cậu dẫn hắn đi đi.”
“Dứt khoát phải thế à?”
Tuấn Anh và Thái Dân làm vẻ mặt trầm trọng. Vân Quân liếc chúng tôi, sắc mặt ủ dột, đúng là thú vị.
“Ừ, ngại quá nhưng anh hiểu tâm trạng của cậu mà.”
“Suỵt, anh Vân Quân.”
“Hả? Hả?”
Tuấn Anh vừa gọi, Vân Quân đã vui sướng chạy đến.
“Làm trọng tài nhé.”
“Không làm, quá đáng!! Càng lúc càng chả ra gì!!”
Vân Quân rất đau buồn. Tuấn Anh lại phải bảo Vân Quân tham gia đội của nó vì Diệp Ngân cũng ở đó, như thế mới dỗ ngọt cậu ta được. Cuối cùng, chúng tôi bắt đầu đá bóng. Bên thua phải nấu cơm và dọn dẹp. Ha ha.
“Tuấn Hỷ, đón bóng” Tôi nhận bóng Cẩm Thánh vừa đá rồi chuyền cho Thái Dân. Thái Dân đón bóng rồi sút mạnh về phía Xương Sườn. Ha ha, 1 : 0
Tỉ số là 10 : 7. Nửa hiệp đầu chúng tôi thắng. Ha ha. Tuấn Anh không muốn nấu cơm nên vô cùng kích động. Nhưng bó tay rồi, chúng tôi quá mạnh, họ không thắng nổi đâu.
“Thôi kết thúc đi! Không cần đá hết trận! Ha ha!!”
Vẫn là chúng tôi dẫn trước. Gần đến phút cuối, Chí Hồi chuyền bóng cho Tuấn Anh. Tuy Tuấn Anh đứng hơi xa nhưng tôi nghĩ nó nhất định sút trực tiếp.
“Nhất định phải thắng!! Cố lên!!”
Binh!!
“Oác!!”
Xương Sườn đứng phía trước kêu toáng lên. Úi! Trái bóng đó đâoj trúng vào gáy cậu ta.
“Sao lại thế được!! Ui da ~ đau chết mất thôi!!”
“Anh, không sao chứ? Xin lỗi, em cố ý đó.”
“Cố ý thật á? Thật á?”
“Nói đùa mà, ha ha ha, anh không sao chứ? Haizzz! Hừ! Đúng là ý trời, chúng ta hình như có số nấu ăn rồi.”
Hôm ấy, chúng tôi thắng lợi hoàn toàn, bọn Xương Sườn đành tức tối chuẩn bị bữa ăn, ngày du lịch đầu tiên đã kết thúc như thế.
Hôm thứ hai. chúng tôi chơi trò Đông Đông Quái Bánh, tức là trò chơi không được phép nói gì. Lúc chơi, chúng tôi suýt nữa cười chết vì Tuấn Anh chẳng biết chơi trò gì cả. Tuy là em tôi nhưng buồn cười thật; ai cũng biết trò đó, chỏ nó là không biết phải nói gì nên do dự không chắc chắn, kết quả bị trùm chăn chịu đòn. Phải nói “thả” rồi đưa ngón cái ra, được cho phép mới được nói nhưng nó cứ nói luôn, tất nhiên không tránh khỏi ăn đấm rồi. Sau đó Thái Dân cũng bị tóm gọn. Cuối cùng có người đánh được cậu ta rồi, lúc Tuấn Anh đánh Thái Dân liền kêu toáng lên vẻ khoái chí nhưng chính nó cũng bị đám; giống thằng ngốc ấy, nhưng nhờ Tuấn Anh mà chúng tôi cười quá đủ rồi. Và cứ thế ngày nữa đã qua đi. Đến buổi tối, chúng tôi uống bia và rượu, hình như Diệp Ngân không uống được nên chỉ uống một ly đã lăn đùng ra ngủ. Thấy Diệp Ngân như vậy, lần đầu Vân Quân nói ra một câu đàng hoàng:
“Cô nhóc này, đáng yêu quá mà.”
Sau đó cố gắng bế Diệp Ngân đang ngủ say như chết về phòng. Tên này được lắm, hà hà.
Khi không khí dần đạt đến cao trào, tôi và Cẩm Thánh cũng đến bờ biển. Thật hứng khởi, không biết có phải do mặc áo jacket không mà không thấy lạnh mấy. Phải rồi, lần này chúng tôi đã mua áo jacket tình nhân/
“Thú vị chứ?”
“Ừ, thú vị lắm, ở bên đám nhóc ấy, càng thấy vui hơn.”
“Lúc cả đám chơi Đông Đông Quái Bánh, tên Tuấn Anh buồn cười thật.”
“Đúng thế mà! Em cứ tưởng cười chết đến nơi rồi chứ!”
“Đưa tay cho anh.” Cẩm Thánh xoa xoa bàn tay tôi rồi đút vào túi áo jacket của anh. Ấm thật. Mặc kệ cơn gió biển lạnh lẽo, chúng tôi hôn nhau rất nồng nàn. Hình như cơn gió biển cũng đang ghen tức với chúng tôi. Ha ha. Tôi muốn mãi mãi ở bên Cẩm Thánh, cho đến khi bạc đầu, răng giả cũng rụng hết mới thôi. Mãi mãi …. Em yêu Anh.
Ngày thứ ba, chúng tôi ăn cơm trộn. Ăn cơm trộn ở Phủ Sơn ngon tuyệt. Ha ha ~ Giá cả cũng rẻ nữa chứ.
Đến buổi tối. Tối nay là tiết mục đặc sắc nhất và cũng được mong chờ nhất, đến sàn nhảy! tuy là lần thứ hai nhưng vẫn có chút căng thẳng! Trí Anh và Tiểu Mẫn cùng Diệp Ngân về phòng, chúng tôi cùng nhau biến thân. Thay đổi lớn nhất là Trí Anh, tôi cũng bị bạn ấy mê hoặc mất rồi.
“Có phải cậu xinh đẹp hơi bị quá đáng rồi không?”
“Vẻ đẹp quả tớ có phải là chuyện ngày một ngày hai đâu.”
“Cậu biến về nhà đi.”
“A, ừ! Xin lỗi”
“Hey hey hey.”
Y phục của chúng tôi rất đẹp nhưng khiến mọi người bất ngời nhất là tóc giả của Diệp Ngân. Có thể áp đảo tất cả mọi người. Vốn Ngô Diệp Ngân còn bé, tóc cũng ngắn nhất nhưng không biết cô bé tìm đâu ra bộ tóc giả, lại còn đôi giày cao gót nữa!
“Ôi chao, hay thật!”
“Ha ha.”
Chúng tôi đã chuẩn bị xong nhưng đám con trai còn lợi hại hơn. Nhìn trộm bọn họ mặc thường phục, không biết thế nào mà vẫn thấy Cẩm Thánh đẹp trai nhất, oách nhất. Các bạn nghĩ tôi sẽ bảo cả đám đẹp trai hết chứ gì?
Chuẩn bị xong xuôi, chúng tôi cùng đến sàn nhảy. Chúng tôi căng thẳng đứng trước cửa quan sát động tĩnh, Thái Dân sau khi quan sát chúng tôi rồi, lên tiếng với vẻ bất an:
“Đến phía đó tuyệt đối không được hoảng hốt! Nhất định phải làm ra vẻ tự nhiên phớt lờ tất cả! Biết chưa? Nếu bắt phải xem chứng minh nhân dân, phải hét to lên với hắn!”
“Nếu đuổi chúng ta ra ngoài thì đánh gãy chân tên bảo vệ!”
Rốt cuộc chúng tôi có vào được sàn nhảy không? Hay là không được?
Đương nhiên là vào được rồi! Ha ha, anh chàng bảo vệ muốn xem chứng minh nhân dân, vẫn chưa kịp nói ra đã bị bộ dạng hung hăng của đám con trai dọa chết khiếp nên để chúng tôi vào.
Sàn nhảy, thật sự quá hay ho để diễn kịch nên mua bánh sinh nhật, sau đó, nói với anh bảo vệ là sinh nhật, bảo anh giúp chuẩn bị rượu sâm panh nhưng hôm ấy có phải sinh nhật gì đâu, tất nhiên là giả vờ cho người khác xem rồi.
Bài Dance kết thúc, một điệu nhạc dịu dàng mềm mại cất lên. Nếu ở Phủ Sơn mà Lý Vân Quân chịu ngồi yên thì chẳng phải là cậu ta rồi. Thế đấy, cậu ta đã cùng Thái Dân lên sân khấu nhảy. Ngắm dáng vẻ ưỡn ẹo của bọn họ, thật không hổ danh là quỷ nghịch ngợm. Nhưng xem ra bọn họ có vẻ vui sướng.
Bốn giờ sáng chúng tôi mới rời khỏi sàn nhảy. Chơi vui quá.
Đám con trai đã đi mua đồ uống. Lúc chúng tôi đợi bọn họ, có mấy tên đang tiến lại. Sắc đẹp của chúng tôi cũng chẳng hề bị suy giảm ở Phủ Sơn này sao!