Bạn đang đọc Tôi Là Tất Cả Của Tên Ấy – Chương 85
Chương 85
Hôm nay, Cẩm Thánh và Vân Quân, Thái Dân lại đến nhà Chí Hồi. Vẫn tối om như cũ! Chẳng lẽ không gặp lại quay về ư? Lúc nào tôi cũng nhớ đến gương mặt tươi cười của Chí Hồi. Tôi đã nhớ đến vậy, thì chắc họ còn nhớ hơn… Chúng tôi khoác áo jacket, khoác thêm áo khoác to đùng, đứng đợi Chí Hồi ở Hồ Đông Lý nhưng tên ngốc. Lúc này…
“Ê! Đó chẳng phải là mẹ Chí Hồi sao?”
Nghe thấy tiếng hét của Vân Quân, Thái Dân vội vã chạy ngay lại.
“Đúng rồi! Là dì!”
Trong tích tắc sao lại vui đến thế. Cẩm Thánh vội cúi chào mẹ Chí Hồi.
“Dì ơi! Bọn cháu đến rồi đây!”
“Ôi chao! Đến tìn Chí Hồi à? Không lạnh sao? Đợi bao lâu rồi?”
“Chúng cháu không sao nhưng Chí Hồi đâu ạ?”
“Lạnh quá, vào nhà đi rồi hẵng nói, lạnh quá đúng không? Ôi chao, tay Tuấn Hỷ cóng rồi này, nhìn các cháu kìa!”
Tôi cảm thấy có gì đó bất thường, mẹ của chí Hôig gầy đi rất nhiều, như cso điều gì muốn nói. Sao nhìn bi thương đến thế?… Tóm lại đã xảy ra chuyện gì chứ?
“Cẩm Thánh, kỳ quá hả?”
“Đã có chuyện gì thế hả dì?”
“Cơ nghiệp của ba Chí Hồi sụp đổ nên mới thành ra thế này đây. Hư…”
Trong nhà có rất nhiều giấy niêm phong màu đỏ. Chúng tôi chỉ nghe nói niêm phong là chưa tịch thu tài sản nhưng chưa từng thấy bao giờ nên không biết phải nói lời gì để an ủi nữa.
“Trong lúc đó, ba Chí Hồi lại bị tai nạn giao thông phải vào bệnh viện phẫu thật…hu…”
Thì ra là thế, Chí Hồi đã gặp phải bao chuyện thương tâm mà chúng tôi không hề hay biết, đau lòng quá…
“Có nặng lắm không ạ?”
“Hu… có lẽ tuần sao lại phải tiến hành phẫu thuật lần nữa. Không biết sao mà xảy ra quá nhiều chuyện đột ngột thế này.”
“Dì ơi, càng những lúc thế này càng phải bình tĩnh. Dì còn có bọn cháu mà, đừng lo lắng quá.”
“Dì ơi, đừng khóc nữa, đừng khóc nữa.”
Tôi muốn nắm lấy tay mẹ Chí Hồi an ủi nhưng chỉ biết rơi nước mắt như một con ngốc.
“Thế Chí Hồi, Chí Yến đâu ạ?”
“Chí Yến còn nhỏ, không làm gì được nên gửi đến nhà chú nó rồi. Chí Hồi bảo nó lớn rồi, muốn đi làm kiếm tiền cho ba nó làm phẫu thuật nên đến Lãnh Đông Quảng làm việc, khuyên nó cũng không ích gì, bảo nó đi học cũng không nghe. Có cách gì không? Lần đầu tiên đứa con ngoan ngoãn, hiền lành của dì phải làm như vậy. Dì phải làm cách nào để bảo nó đi học đây?”
Ngốc quá… khóc một mình… khắc phục khó khăn một mình… đau lòng cũng một mình… Nghĩ đến đây đã thấy buồn muốn chết.
“Lãnh Đông Quảng ở đâu hả dì?”
“Muốn đến thăm hả? Nó sẽ không vui đâu…”
“Yên tâm, bọn cháu đều là bạn tốt mà dì.”
“Cảm ơn. Cảm ơn các cháu. Sau này nhà dì ổn đingj trở lại sẽ không quên các cháu đâu. Giúp Chí Hồi của dì với, cáu cháu biết Chí Hồi rồi chứ? Các cháu thân với nó nhất… biết Chí Hồi nhà dì là đứa trẻ như thế nào rồi phải không? Hu…”
“Dạ phải. Đương nhiên chúng cháu hiểu cậu ấy. Nhất định chúng cháu sẽ ở bên Chí Hồi, dì đừng lo lắng quá.”
Vân Quân nắm chặt bàn tay mẹ Chí Hồi cười khổ sở, mắt đỏ hoe.
“Chú sẽ khỏe lại mà, dì phải chú ý giữ gìn sức khỏe. Càng những lúc thế này thì càng phải chú ý.”
“Ừ, thật cảm ơn các cháu quá, đã ăn cơm chưa? Ăn đã rồi hãy đi.”
“Không cần đâu ạ, chúng cháu phải đi tìm tên kia đã, gặp hắn rồi cùng đi ăn luôn.”
“Chúng cháu đi đây.”
“Yên tâm dì nhé?”
“Ừ, tạm biệt.”
Chúng tôi ra khỏi nhà Chí Hồi, không chỉ tôi mà mọi người đều thấy buồn. Chí Hồi chắc là biết đầu tiên? Nhà cậu ấy xảy ra chuyện như thế… Chúng tôi đều hiểu, tai họa trên trời rơi xuống thế này sẽ để lại vết thương mãi không khép miệng.
Trên đường đi tìm Chí Hồi, Cẩm Thánh không nói năng gì, không biết anh đang nghĩ những gì, không một cảm xúc. Thực sự tôi sợ khi anh tức giận lên sẽ phạm phải lỗi gì đó.
“Con thỏ nhép, đồ đại ngốc!”
“Đồ ngu! Thỏ nhãi nhép mà nói với bọn mình thì ổn rồi còn gì!”
Dường như Vân Quân và Thái Dân quá tức giận nên co chân đá thùng rác.
Mẹ Chí Hồi đã nói địa chỉ Lãnh Đông Quảng cho chúng tôi biết. Chúng tôi thấy rất nhiều chú đang bận bịu làm việc, xem ra rất mệt nhọc, vẻ mặt không cảm xúc.
“Chú ơi, bọn cháu muốn tìm một người. Ở đây có học sinh nào tên Mẫn Chí Hồi không?”
Cẩm Thánh trịnh trọng hỏi một người khỏe mạnh không biết bao nhiêu tuổi.
“Mẫn Chí Hồi?”
“Phải.”
“A! Chắc là cậu thanh niên mấy hôm trước đến đây làm việc phải không. Cậu bé thư sinh nho nhã đoe mắt kính chứ gì?”
“Đúng rồi, cậu ấy giờ đang ở đâu ạ?”
“Cậu ấy ở kia, rẽ phải, cứ đi thẳng tới, phía kho đông lạnh lớn như một cái động kia kìa.”
“Cảm ơn chú nhiều lắm.”
Chúng tôi chạy đến hướng mà chú ấy vừa chỉ. Lúc này, tôi chẳng nghĩ đuợc gì, chỉ thấy thương xót. Nhỡ gặp Chí Hồi lại khóc thì sao? Không được khóc!
Bốn người chúng tôi đều đứng đờ ra nhìn cậu ấy, trên gương mặt Chí Hồi mất ngày đã không gặp, giờ đây đã nhuộm rõ vẻ mệt mỏi và mất sức, lại không ăn cơm đúng bữa… Trời lạnh thế này mà Chí Hồi lại dùng khăn để lau mồ hôi.
“Này! Tiểu tử thối!”
Giọng Thái Dân run run. Chí Hồi thấy chúng tôi thì mỉm cười… còn… còn… còn không quên mỉm cười lúc này nưuax, xem như là may mắn, may mắn rồi…
“Muốn gọi điện thoại từ trước rồi… Sao tìm đến đây được vậy?”
“Đồ thỏ nhép! Đừng cười!! Cậu là đồ khốn! Không được cười!! Mẹ nó!! Hu…”
“Hy Thái Dân, khóc cái gì, thằng này!!”
“Mẹ nó!! Xiiiii… Hu…”
“Í cha! Vân Quân cũng khóc à? A, bọn nhóc này, tự nhiên lại khóc? Nhớ tớ đến thế à!”
“Không phải, thằng nhóc này! Nhớ cậu đến mức muốn chết đây này!”
Tôi cố gắng kiềm chế để mình không khóc… cười đến phút cuối… kết quả là nước mắt vẫn không thèm nghe lời.
“Chí Hồi đã ăn cơm chưa?”
“Lần này thì đến Tuấn Hỷ khóc? Ngốc quá! Bây giờ phải đi ăn cơm rồi.”
“Đi ăn thôi!”
Nụ cười của Chí Hồi như che giấu nỗi đau trong lòng, cố gắng cười cho bọn tôi thấy, càng khiến chúng tôi đau lòng hơn.
Đến tiệm ăn, chúng tôi gọi năm bát canh sườn nóng hổi.
“Ui chao ~ ngon quá đi mất! Ăn nhanh đi! Woa ~ ngon thật đấy, thực sự, ngon quá sức tưởng tượng… Ăn … phù…”
Chí Hồi đặt bát đũa xuống, cuối cùng đã rơi nước mắt… Chí Hồi… Chí Hồi…
“Mẹ nó… đúng là ngon thật… hu hu…”
Tuy nước mắt chúng tôi rơi hoài không dứt… nhưng món canh sườn này rất ngon! Chúng tôi khóc đến nỗi mũi đỏ ửng lên nhưng vẫn cười, đến cuối cùng đã để bát canh nguội lạnh cả.
Mọi người trong quán đều ngẩn người , lén liếc về phía chúng tôi, nhưng chúng tôi vừa gạt nước mắt vừa ăn… rất chi là thú vị và ngon lành.
Món canh sườn khiến người ta ăn ngon lành, ăn đến rơi nước mắt. Thực sự là lần đầu tiên, chúng tôi ăn ngon lành đến thế.