Tôi Là Tất Cả Của Tên Ấy

Chương 78


Bạn đang đọc Tôi Là Tất Cả Của Tên Ấy – Chương 78

Chương 78
Dù ngủ được mấy tiếng đồng hồ nhưng tôi chẳng thấy mệt mỏi chút nào, ngược lại tôi còn mong tan học sớm để tiếp tục tập luyện. Còn bao lâu nữa nhỉ? tôi cứ nhìn đồng hồ, bị cô giáo phát hiện cốc vào đầu mấy cái.
“Nghiêm, chào!”
“Cảm ơn.”
Cuối cùng cũng tan học, tôi chạy như điên tới hội trường. Thời gian luyện tập tôi chờ đợi nãy giờ cũng đã đến. Tuy rất ghét Y Giang Yến nhưng cô ta biểu diễn đúng là tốt. Đến tôi rồi… hơi căng thẳng chút!
Châm rãi… dịu dàng… tự tin… quay về… giữ nguyên tư thế và quay trở lại chỗ cũ.
“Ôi mẹ ơi! Tuấn Hỷ tập nhiều lắm nhỉ? Tốt quá, phải không? Mỹ Doanh?”
“Ừ. Tuấn Hỷ. Tốt lắm.”
“Hi hi…”
Chị Mẫn Trân và Mỹ Doanh khen tôi quá chừng. Bây giờ tôi có rất nhiều sức lực mà chưa sử dụng hết. Lời của Cẩm Thánh đã giúp tôi rất nhiều.

Lúc mệt quá thì cứ động viên mình, luôn nói với bản thân mình rằng: mình có thể làm tốt… nhất định mình sẽ làm được… Lặp đi lặp lại như vậy, chỉ cần có lòng tự tin thì có thể làm được, nhất định sẽ làm được tất cả, đều phụ thuộc vào mình có chuyên tâm hay không thôi, biết chưa?
Tôi nở một nụ cười tươi rói với Cẩm Thanh. Vẻ mặt anh có vẻ rất hài lòng. Khương Cẩm Thánh, anh có biết, chỉ cần anh cười thôi đã cho em sức mạnh to lớn nhường nào không? Mỗi khi em khóc anh luôn mỉm cười, không biết vì sao nhưng… em càng muốn khóc hơn. Chắc anh không biết chuyện này đâu nhỉ? Mỗi lần nhìn thấy nụ cười ấm áp của anh, em càng yên tâm khóc hơn. Khóc một trận thỏa thuê trong vòng tay anh, tâm trạng em sẽ tốt hơn rất nhiều. Anh biết những điều này chứ?
“Các em, nghỉ ngơi một chút rồi tiếp tục tập nhé, đây là nước khoáng, đến đây lấy đi!”
Nghe lời chị Mỹ Doanh, chúng tôi có dịp nghỉ ngơi một chút. Tâm trạng hôm nay tốt thật, vô cùng nhẹ nhõm thoải mái.
“Từ hôm nay chỉ còn chín ngày nữa. Giờ thì ở đâu cũng ngập tràn quảng cáo về lễ Nữ thần, mọi người cố gắng nhé.”
“Dạ!”
Chắc chị Mẫn Trân cũng rất mệt,. Không, chị ấy còn căng thắng, gấp gáp hơn tôi. Chị à, em sẽ cố gắng làm tốt, xin chị cứ yên tâm.
“Thay quần áo rồi tập một lần là được, nhưng phục trang thì phải ba, bốn ngày nữa mới tới, cho đến ngày đó thì cứ mặc đồng phục tập thôi, hiểu chưa?”
“Dạ!”
Hôm nay cũng hơn chín giờ tôi mới được về. Tuy được khen ngợi nhưng vẫn không thể yên tâm nên tôi tạp thêm mấy lần nữa rồi mới ngủ. Từ đó, tôi luôn luyện tập tới nửa đêm, do đó trình độ cũng cao hơn rất nhiều. Ánh mắt của mấy đứa con gái hay chê bai sau lưng tôi dường như cũng đã thay đổi. Có người mỉm cười với tôi, cũng có người mua sữa cho nữa.
Thấy thế, Cẩm Thánh vẫn xị mặt ra, bắt chị Mẫn Trân dừng tập luyện, cứ than vãn là không thể, thật bướng bỉnh.
Thật là, hình như Cẩm Thánh cũng luyện tập khá nhiều nên biểu diễn rất tốt. Đại khái là qua mặt được mấy tên nam sinh cùng tập.
“Nếu tớ nhỏ hơn một tuổi thì tốt”
“Mẫn Trân, đừng nói nữa, Tuấn Hỷ đang nhìn cậu kìa.”
“Ha ha.”
Mấy hôm sau phục trang cũng đến, tôi phải mặc tất cả năm bộ, kể cả áo cưới. Phục trang đpej quá chừng, hu ra ~ yeah!
“Hình như trang phục năm nay đẹp hơn năm ngoái nhỉ?”

Chị Mẫn Trân xem qua rồi nói, sau đó bắt chúng tôi mặc thử. Lúc đó, tôi căng thẳng đến mức sợ mình sẽ làm rách trang phục nên dè dặt mặc thử. Trong đám đồ của tôi có bộ váy công sở màu đen, còn xẻ một đường nữa chứ, gợi cảm cô cùng.
“Hội trưởng! Thay bộ này đi, cái này là gì chứ!”
“Sao nữa đây? Đẹp thế này mà.”
“Đồ Tuấn Hỷ ặc quần hết đi!!”
“A ôi!”
Bộ dạng Cẩm Thánh tức giận thật đáng yêu. Đồ của Giang Yến là bộ váy công sở màu xám tinh xảo, rất hài hòa, xinh xắn. Mấy hôm trước cô ta đã cắt tóc ngang vai khiến gương mặt nhỏ đi nhiều, càng xinh đẹp hơn. Tôi liếc một cái. Hứ.
“Mời ~ Tuấn Hỷ, Cẩm Thánh, trang phục hôn lễ của hai bạn.”
“Hây hây!”
Đẹp thật, đẹp quá! Tôi vui tới nỗi mồm không khép lại được. Áo cưới trắng như tuyết không có điểm xuyết thêm trang sức lộng lẫy nhưng bản thân cô dâu mặc đã đủ đẹp, đủ hoàn mỹ rồi. Cái này là của tôi, còn trang phục của Cẩm Thánh cũng rất đẹp! Màu đen, cà vạt, lễ phục dạ hội, rất hài hòa, hợp điệu với dáng người cao lớn của anh.
“Mặc thử xem sao!”
Vì trang phục rất to nên chị Mẫn Trân và Mỹ Doanh cũng theo tôi vào phòng thay đồ để giúp đỡ.
“Mẹ ơi ~ lần này hơi bị hở nhỉ, hì hì!”
“Chứ sao, Cẩm Thánh chắc lại điên mất rồi!”

Chiếc váy cưới này là loại hở lưng. Tôi không biết đâu ~ làm sao khuyên được Cẩm Thánh đây, Đây là chiếc váy cưới với cổ yếm, đẹp thì đẹp nhưng hở quá!
“Không sao đâu, Tuấn Hỷ, choàng khăn voan lên là che được mà.”
“Ừ, áo cưới đẹp quá!”
“Em và Cẩm Thánh kết hôn ngay ở lễ Nữ thân luôn đi!”
“Gì cơ? Em ngại lắm chị ơi!”
“Tổ chức hôn lễ cho em sau khi chương trình kết thúc nhé”
“Chị này, thật là.”
Phần cổ phải cài chặt vào, nếu lỏng ra thì… mẹ ôi! Không dám nghĩ tới luôn. Ghê thật, oạch! Lúc mặc áo cưới hình như không cần mặc áo lót. Ai cha ~ phải cẩn thận!
Cuối cùng, cuối cùng, lễ Nữ thần của chúng tôi đã đến rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.