Bạn đang đọc Tôi Là Tất Cả Của Tên Ấy – Chương 60
Chương 60
Cốc cốc…
“Tuấn Hỷ, mẹ đây.”
“Dạ…”
“Con khỏe hơn chưa?”
“Sao ạ?”
“Nửa đêm qua con bị bệnh, lại còn sốt cao, mẹ lo quá, sao lại dầm mưa ướt hết thế chứ!”
“Chỉ là…”
“Thôi được rồi, đến bệnh viện đi!”
“Không cần đâu mẹ, nghỉ ngơi một lát là khỏe thôi mà.”
“Vậy thì uống thuốc đi. Mẹ đã gọi điện cho chủ nhiệm lớp con rồi. Mẹ phải đi ra cửa hàng đây. Có gì cứ gọi ẹ nhé. Biết chưa?”
“Con biết rồi.”
Thì ra tôi đã bị bệnh, như một đứa ngốc nghếch…
“Mẹ ơi!”
“Sao?”
“Tuấn Anh đâu rồi ạ?”
“Đi học rồi. Mà con với nó cãi nhau à?”
“Dạ không, không có. Mẹ đừng lo, không phải cãi nhau đâu. ^^*”
Chuyện chia tay với anh, chắc Tuấn Anh cũng biết rồi. Hôm qua, hôm nay không nói được câu nào với nó. Tôi trốn nó, nó cũng tránh tôi. Tôi sợ nhìn thấy nó lại nhớ đến anh. Cả người mệt nhừ. Hư~ tôi đâu nghĩ rằng mình lại ngốc như thế… Đây đâu phải lần đầu, nhưng dường như là lần đầu tôi cảm thấy mình buồn bã đau khổ đến vậy. Giờ đây tôi rời xa anh còn đau hơn, mệt hơn khi bị Dân Hữu bỏ rơi nữa. Đến nằm mơ cũng không nghĩ rằng lại có lúc tôi đau khổ buồn thương vì anh như thế… có lẽ tình yêu thay đổi con người chăng… vì anh nên mới thấy đau khổ?
Nhắm nghiền mắt. Vì không muốn mở mắt ra lại nhớ đến anh nên đành nhắm mắt lại. Cho dù là lúc ngủ… cũng muốn quên anh đi.
Đang nằm trên giường cố ru mình vào giấc ngủ thì di động réo vang.
“Alo, chào!”
[Tớ đây, Dân Hữu đây. Giờ tớ đang đứng trước cửa nhà cậu, ra ngoài chút được không?]
“Xin lỗi, Dân Hữu. Tớ đang mệt, không ra ngoài được.”
[Vậy thì tớ vào nhà nhé. Cậu mở cửa cho tớ được không?]
“Ừ được.”
Thời gian qua nhanh thật. Đã hơn 5 giờ rồi.
“Vào đi.”
Dân Hữu thấy bộ dạng tôi thì do dự một lúc rồi mới chịu vào. Cậu ta bị sao thế nhỉ…
“Vào đi, sao lại đứng đó làm gì thế?”
“Ừ.”
Chúng tôi cùng ngồi trên ghế salon, nhưng chẳng ai nói với ai câu nào. Giờ cũng lười nói chuyện nữa, chỉ muốn được ở một mình. Cảm thấy mọi thứ xung quanh đều quá phiền phức.
“Cậu nhìn tiều tụy quá.”
“Tàm tạm thôi.”
“Cậu và Cẩm Thánh…”
“Ừ, chia tay rồi.”
“Tại sao?”
“Chẳng tại sao cả. Thay lòng đổi dạ, thế thôi… Chuyện này ở tuổi chúng ta là bình thường mà.”
Tình yêu luôn thay đổi đến chóng mặt… nhưng xem ra lần này có vẻ không phải là loại tình yêu mà lứa tuổi chúng tôi thường trải qua. Luôn cho rằng sẽ dễ dàng lãng quên, không ngờ lại dằn vặt hành hạ tôi đến thế.
“Chẳng phải cậu từng nói rất thích hắn ta sao?”
“Chỉ là rung động nhất thời thôi.”
“Tuấn Hỷ, chắc không phải chia tay vì tớ chứ?”
“Không phải đâu, cậu đừng hiểu lầm.”
“Thật à, tớ cũng nghĩ chắc sẽ không có chuyện đó đâu. Nếu thực là chia tay vì tớ thì không chừng tớ sẽ thấy hạnh phúc lắm. Nếu bây giờ vẫn chưa được… thế thì qua một thời gian nữa, tớ và cậu trở lại như xưa được không?”
Có thể không? Dân Hữu đang hỏi tôi câu đó. Tôi đã từng mong mỏi nghe Dân Hữu nói thế, nhưng giờ thì đã quá muộn rồi. Ý nghĩ quay về thời đó đã không còn tồn tại nữa.
“Không được, không thể, tớ không muốn quay lại như trước kia nữa.”
“Vậy sao…”
Tình cảm hiện giờ của tôi đã quá sâu sắc rồi. Tôi đang đau khổ vì những thứ mình từng có mà không biết yêu quý. Vết thương lòng quá lớn khiến tôi chẳng thể chấp nhận bất kỳ ai khác nữa.
“Dân Hữu, tớ muốn nghỉ ngơi, cậu có thể về được không?”
“Ừ, tớ về đây, nghỉ ngơi đi nhé.”
“Ừ.”
Đầu đau quá, chóng mặt quá… thể xác cũng… tim cũng… đau đến nỗi muốn gục ngã, thật mệt mỏi!
“Cậu biết không? Cũng như cậu đó, không, không chừng… Khương Cẩm Thánh có vẻ còn thê thảm hơn cả cậu… Tớ không tin là cậu đã thay lòng. Tớ không hiểu vì sao cậu lại làm thế, nhưng mong cậu đừng lưỡng lự băn khoăn nữa, hãy trở về nơi thuộc về cậu. Nếu đã yêu thì đừng tránh né nữa, cậu mà thế thì cậu là kẻ ngu ngốc nhất thiên hạ!”
Dân Hữu vừa đi, những giọt nước mắt cố kiềm chế từ nãy giờ đã tuôn xuống như mưa.
“Huhu… huhuhuhu…”
Dân Hữu, anh ấy thê thảm lắm sao? Y Giang Yến sẽ ở bên anh ấy chứ… chắc thế… Giang Yến từng nói sẽ luôn ở cạnh anh… như thế tôi mới yên tâm được… Nếu chẳng ai ở bên anh, tôi sẽ đau lòng lắm. Mà nếu thế thật thì tôi biết làm sao đây?
Có lẽ, giờ đây tôi đang làm một chuyện ngu ngốc nhất trên đời. Vốn quyết định nắm chặt tay anh không buông rời thì sẽ giải quyết được mọi chuyện, nhưng tôi lại ngu muội từ chối cơ hội đó rồi.
Trong ký ức tôi chỉ còn là gương mặt anh và vô số khăn tay vàng, còn có cả sự thực rằng tôi sẽ không quay về bên anh được nữa . Cả đời tôi sẽ biết ơn thế giới này đã cho tôi được gặp anh. Tôi… sẽ làm thế…