Bạn đang đọc Tôi Là Tất Cả Của Tên Ấy – Chương 6
Chương 6
“Có phải nam sinh Thượng Cao chẳng có ai nhìn được không?”
“Không hẳn… có một người cũng rất đẹp trai!”
“Ai thế?”
“Người mà mấy tháng trước chuyển tới đây. Nhưng hiện giờ đang bị đình chỉ học nên không thấy được đâu, mấy ngày nữa là có thể gặp được cậu ta rồi.”
“Thật à?”
Trí Anh nói đến đây, ánh mắt trở nên u tối. Có phải đã xảy ra chuyện gì không?
“Trí Anh, nhìn kìa, đó chính là Y Giang Yến và Phác Na Lệ đó!”
Tiểu Mẫn chỉ hai cô gái đối diện đang đi tới. Họ vai đeo túi, hình như là mới đến trường thì phải. Hai cô gái đều rất xinh. Một cô trong đó mặc quần áo màu nâu, thân người gầy gầy, nhìn đẹp hơn cô kia một chút. Nhưng không hiểu vì sao Trí Anh nhìn họ thấy không thuận mắt cho lắm.
“Thần kinh, tụi nó tưởng mình là minh tinh quảng cáo chắc? Làm gì phô trương dữ vậy? Phác Na Lệ không sợ Thái Dân biết à?”
Thái Dân…? Đúng rồi, tên là Na Lệ. Na Lệ chẳng phải là bạn gái Thái Dân đó sao?
“Ai là Na Lệ?”
“Cậu có nhìn thấy cô gái đi tướng rất điệu, nhìn là muốn ngứa mắt không? Thân người gầy hơn chút, đẹp hơn chút là Y Giang Yến, bên cạnh cô ta chính là Phác Na Lệ. Hai đứa đều đáng ghét như nhau!”
“Sao vậy?”
“Tụi nó tự tạo nên một nhóm rất ghê gớm… buồn cười quá hả? Lén lút làm sau lưng thầy cô thôi. Con điên Phác Na Lệ đó ỷ vào Thái Dân nuông chiều mà làm tới, cho nên mới kiêu ngạo như thế.”
Trí Anh nói , vẻ rất kích động. Tôi hiểu ra một chút rồi… hình như phức tạp lắm. Đầu to ra hẳn. Haizzz, chắc tôi không nên chen vào. Mấy chuyện này mà có người thứ ba thì càng rắc rối thêm. -_-^ Nhưng chẳng hiểu vì sao càng thấy tò mò với Phác Na Lệ hơn với Y Giang Yến… Tại sao vậy nhỉ?
“Thẩm Trí Anh ~! Cậu đi ăn cơm à?”
Na Lệ nói với Trí Anh.
“Phải. Cậu giờ mới đến lớp à?”
“Đến sớm làm gì? Đến sớm cũng ngủ thôi. Chi bằng ở nhà ngủ no say rồi đến lớp sau, để thời gian còn lại qua đi thú vị hơn chẳng phải tốt à? Phải không, Giang Yến?”
“Đương nhiên rồi.”
“Ha~ Không biết đầu cậu làm bằng gì nhỉ?”
“Ê! Thẩm Trí Anh có hứng thú với đầu của tớ từ bao giờ vậy? Sao đột nhiên quan tâm tớ thế?”
Trí Anh và Na Lệ cứ thế đấu khẩu với nhau. Không khí này đúng là căng thẳng quá… Nhưng mà… Y Giang Yến đó sao cứ trừng mắt nhìn tôi hoài vậy.
“Này, Thẩm Trí Anh. Người bên cạnh cậu hình như trước giờ chưa nhìn thấy. Ai đó?”
“Mới chuyển đến. Cậu đừng quan tâm đến người khác, lo thân mình đi được không?”
“Ê, tên gì đó?”
“Phác Na Lệ! Cậu muốn biết cái đó làm gì hả?”
“Cậu đừng có sáng sớm đã gây chuyện với tôi, Thẩm Trí Anh!”
“Trong mắt cậu thì bây giờ được coi là sáng sớm à?”
“Mẹ nó. Cậu thần kinh hả?”
“Na Lệ, đừng ồn nữa. Coi chừng lại bị thầy cô mắng bây giờ.”
“Ừ. Lần này tớ nhịn đấy.”
Y Giang Yến… Lại nhìn tôi nữa. Thấy khó chịu quá. -_-;;
“Này! Cậu tên gì?”
Y Giang Yến hỏi tên tôi, nhưng tôi không muốn trò chuyện với cô ta…
“Đi, ăn cơm thôi.”
Tôi mặc kệ cô ta, chỉ lạnh lẽo nhìn Y Giang Yến một cái rồi đi về phía nhà ăn. Phác Na Lệ hét lên đằng sau lưng chúng tôi cái gì đó, nhưng tôi thấy ấu trĩ quá đi mất. Trí Anh và Tiểu Mẫn bị tôi làm cho giật mình một phen đang hò hét nói:
“Tuấn Hỷ, tớ thích cậu hơn rồi đó! Ha ha~!! Woa aaa!!! Bọn mình cho tụi nó biết tay rồi!! A~ vui quá đi!!”
“Tuấn Hỷ, tuy sáng nay rất cám ơn cậu, nhưng lúc này còn cần cảm ơn hơn ~ cảm giác như vừa nhổ ra một cái gì đó tởm lợm ấy ~ ^0^”
Trí Anh và Tiểu Mẫn hình như trước đây bị hai đứa kia chọc giận rất nhiều thì phải. Nhưng điều khiến tôi không ngờ đến là sau chuyện này, tôi đã gây thù chuốc oán với Phác Na Lệ và Y Giang Yến. Điểm này là ngoài dự tính của tôi…