Tôi Là Tất Cả Của Tên Ấy

Chương 46


Bạn đang đọc Tôi Là Tất Cả Của Tên Ấy – Chương 46

Chương 46
Trên mặt bàn đầy những vỏ chai rỗng lăn qua lăn lại. Đã 11 giờ rồi, Trí Anh mãi không nói gì mà chỉ uống rượu. Nếu nói khoảng thời gian đó chỉ có tôi và Hàn Mẫn ầm ĩ cũng không phải là quá đáng. Giữa chừng tôi nghe điện thoại của Khương Cẩm Thánh mấy lần, và Hàn Mẫn cũng gọi điện cho Tuấn Anh vài lần. Cứ thế hai tiếng đã trôi qua. 
“Tớ thật ra… thật ra…” 
Sau một lúc lâu Trí Anh cuối cùng cũng chịu mở miệng. Rốt cuộc là chuyện gì mà khó nói thế chứ? 
“Trí Anh, chúng mình là bạn thân mà. Nên nói gì cũng không sao đâu. Tóm lại là chuyện gì? Cậu cố gắng nói hết cho nhẹ nhõm. Được chứ?” 

Hàn Mẫn khích lệ như thế nên Trí Anh mới từ từ kể. 
“Khi tớ học cấp 2, tính cách tớ lúc ấy khác hẳn bây giờ, là một đứa trầm lặng ít nói, lúc nào cũng u sầu. Lúc ấy tớ đã thích một người… nhưng cậu ấy thường chơi với đám bạn cậu ta, nên tớ không thể nào tiếp cận được, chỉ có thể đứng đằng sau len lén nhìn theo… Đó là tất cả những gì tớ có thể làm được. Chỉ có thể thế thôi… có lẽ… Nhưng có một ngày nọ, khi tớ bị mấy học sinh cấp 3 muốn cướp ví tiền của tớ, đánh tớ thì cậu ấy vừa hay đi ngang qua và nhìn thấy, thế là đã đánh ấy đứa đó một trận nhớ đời, sau đó cậu ấy nói với tớ nếu để bọn nó đánh cậu thì cậu đúng là đồ ngốc… Nếu cậu cứ im lặng tiêu cực thế thì bọn nó sẽ coi thường cậu, lừa gạt cậu, nên sau này nên cởi mở hơn, tích cực hơn chút đi… Cho tớ một lời khuyên như thế, nên về sau tớ càng thích cậu ấy hơn. Sau đó tớ càng cởi mở tích cực hơn xưa. Để thay đổi bản thân hoàn toàn, tớ cũng đã cắt phăng mái tóc dài, để tóc ngắn… Tớ đã hoàn toàn thay đổi… Cậu có biết cái ngày khiến tớ đau lòng nhất không?” 
Trí Anh cuối cùng không nhịn nổi đã bật khóc. 
“Hôm tốt nghiệp, là ngày mà tớ và cậu ấy phải chia tay… Hôm đó… tớ không nói là thích cậu ấy một lần nào cả, còn chưa kịp tỏ tình thì đã phải tốt nghiệp, sau đó học lên cấp 3. Có một ngày tớ thấy cậu ấy khoác đồng phục Đại Lâm Công Cao đang chơi đùa với đám bạn, lúc đó tớ vui đến mức muốn bay lên trời, ý nghĩ sẽ tiếp tục được nhìn và quan tâm đến cậu ấy đã khiến tớ rất vui sướng, một tư tưởng mới xuất hiện khi tớ muốn cậu ấy biết đến sự tồn tại của mình, đó là tớ đã tham gia hoạt động văn nghệ, sau đó gắng sức tập nhảy. Dịp lễ đó vì được lên sân khấu biểu diễn nên cậu ấy cuối cùng đã phát hiện ra, về sau lúc gặp nhau tớ đã có thể chào cậu ấy rồi, vui sướng quá chừng. Tớ muốn nói thật tình cảm của mình… luôn luôn muốn thế, nhưng cứ đứng trước mặt cậu ấy là tớ lại không nói ra nổi… Tớ cũng tự cảm thấy mình rất giống con ngốc.” 
Càng nghe tôi càng cảm thấy cậu ấy mà Trí Anh đang nói là Cẩm Thánh. Tim đập dữ dội. 
“Nhưng có lẽ tớ và cậu ấy có duyên vô phận thôi, ha, rồi cậu ấy có bạn gái. Tớ rất ghét con nhỏ học cùng trường đó, cô ta là người rất hoạt bát cởi mở, rất thú vị. Không biết từ lúc nào, cậu ấy bắt đầu buồn phiền vì cô ta, tớ thấy dáng vẻ cậu ấy mệt mỏi chán nản, nên tớ rất ghét con nhỏ đó, đứa con gái đã khiến cậu ấy đau lòng buồn bã… Phải, rất ghét rất ghét.” 
Trí Anh đã ôm mặt khóc hu hu rồi. Tôi cũng suýt chút nữa khóc theo, mắt đã ướt đẫm. Phải làm sao đây? Trí Anh quá đáng thương! 
“Trí Anh, tớ chỉ tiện đoán thôi… cậu ấy mà cậu nói có phải là Thái Dân không?” 

Hàn Mẫn đột ngột nói. Thái Dân? Tôi vốn không hề nghĩ đó là Thái Dân. Phải rồi, Thái Dân… nói vậy Trí Anh cãi nhau với Na Lệ, ghét cay ghét đắng Na Lệ đều là vì Thái Dân ư? 
“Ừ. Cậu ấy… là Thái Dân, Hy Thái Dân.” 
Thì ra là cậu ấy. Thái Dân, là Thái Dân. Làm sao đây? Bạn mình khó khăn lắm mới mở lòng bộc bạch tâm sự, nhưng tôi chẳng thể giúp được gì, chỉ càng ghét Phác Na Lệ hơn. Bạn không thể có được tình yêu… hư… câu này đặc biệt dùng cho ngày hôm nay càng khiến người ta đau lòng… 
Yêu… rất yêu người ta nhưng lại không thể chạm đến nỗi khổ của người ấy, hình như tôi cũng có thể từ từ hiểu ra rồi. 
“Lúc Thái Dân đánh Na lệ nói muốn chia tay với cô, thực ra tớ cũng thấy vui sướng chút ít. Tớ hư quá phải không? Thậm chí tớ đã nghĩ đến chuyện Thái Dân sẽ không buồn lòng vì Na Lệ nữa, sẽ hồi phục lại tự do xưa. Trong một năm rưỡi trở lại đây, Na Lệ ngày ngày hẹn hò với những đứa con trai khác nhưng không chịu buông tha cho Thái Dân. Cứ viện cớ bố mẹ ly hôn, nói nếu anh xa em thì em sẽ chết mất để làm lý do túm chặt lấy Thái Dân không chịu buông. Các cậu đã biết vì sao tớ ghét Phác Na Lệ rồi chứ?” 

Ôi… =_= Lúc này tốt nhất là nên ngậm miệng giả ngốc thôi. 
“Phải, tớ cũng hiểu Phác Na Lệ… bố mẹ ly hôn đã khiến cô ta rất đau khổ, nhưng chỉ vì chuyện này mà dựa dẫm, ỷ lại và đòi hỏi Thái Dân, thì cũng nên đối xử với Thái Dân tốt hơn chút chứ! Tại sao cứ toàn làm những chuyện ngốc nghếch để Thái Dân phát hiện ra rồi đau lòng? Nên tớ rất ghét cô ta, còn cả Thái Dân không thể xa cô ta nữa tớ nhìn thấy thế là đau lòng. Đau đến muốn chết đi…” 
Tôi cảm thấy rượu đúng là thứ không tốt tí nào. Trí Anh lại uống thêm một chai rồi bất chấp hình tượng khóc gào ầm ĩ, Hàn Mẫn ngồi cạnh cũng khóc theo. 
Nước mắt tôi suýt nữa cũng rơi ra, nhưng thấy dáng điệu hai người đang khóc lóc thế cũng nén nhịn lại! Tệ thật! -_-; Tình yêu của Trí Anh quá bi thương. Giờ phải làm sao đây? Ôi…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.