Bạn đang đọc Tôi Là Tất Cả Của Tên Ấy – Chương 4
Chương 4
Tên người mẫu có vẻ như quen biết Tuấn Anh thì phải.
“Phải rồi… ở đâu nhỉ…”
Thái Dân hình như là tên của Bắp Thịt, hắn suy nghĩ vẻ rất lung.
“A, nhớ ra rồi! Phác Tuấn Anh!!”
“Nhớ ra rồi à?”
“Cậu không nhớ hả? Chính là hôm đó, hôm mà bọn mình đến Nhân Xuyên đánh nhau đó! Lúc ấy chẳng phải có một người đến giảng hòa sao? Nhớ ra chưa? Người đó hình như tên là Tuấn Anh… đúng chứ?”
“A, đúng rồi! Cậu có phải là… Tuấn Anh đó không? Nhìn cậu rất giống…”
“Là em. Lúc nhìn thấy các anh, em đã muốn chào hỏi rồi… nhưng không ngờ cái bà kia lại nói bậy bạ với các anh, chẳng còn cách nào khác nên đành giả vờ ngủ.”
Mẹ ơi… hình như bọn hắn quen biết nhau thật. Đột nhiên gương mặt tên Xương Sườn sáng lên:
“A… thảo nào thấy quen quá! Lúc đó cậu đã giúp bọn anh rất nhiều đó. Ha ha! Lúc nãy… xin lỗi nhé, gọi cô ta là con gái cậu! Tớ là Lý Vân Quân.”
“Gặp được cậu tớ rất vui. Tên tớ là Hi Thái Dân.”
“Cậu có nhớ không? Nhớ chuyện mắt kính tớ bị vỡ, chẳng nhìn thấy gì cứ đứng đó lóng ngóng luýnh quýnh không?”
Bọn hắn đứng đó ầm ĩ ồn ào. Con trai đúng là nực cười. Quen biết nhau lúc nào thế?
“Tuấn Anh, rất vui được biết cậu. Lúc đó nếu không phải là cậu giúp đỡ thì bọn anh không biết đã thương tích đến mức nào rồi. Anh là Khương Cẩm Thánh.”
Tên người mẫu cười rạng rỡ. Tên này là… Khương – Cẩm – Thánh. Khương Cẩm Thánh…
“Anh, vẫn đẹp trai thế nhỉ!”
Hả… giật mình… tôi giật mình thật đó! Trong từ điển của Tuấn Anh làm gì có hai chữ khen ngợi… vậy mà lại cười và nói với tên người mẫu… vẫn đẹp trai thế? Quái thật! Tuyệt đối phải ghi nhớ ngày đặc biệt hôm nay mới được. Tôi móc điện thoại ra, sửa tên Tuấn Anh trong danh sách người gọi là:
[Vẫn – đẹp – trai – thế]
Đến cái tên Tuấn Anh mắt cao hơn trời này mà còn khen hắn ta đẹp trai… sao đột nhiên lại thấy cái tên Khương Cẩm Thánh này càng đẹp trai hơn nhỉ. -_-;;
“Tuấn Anh, cô ấy là chị ruột của cậu à?”
Bắp Thịt hỏi.
“Phải. Xui xẻo quá nhỉ?”
“Ha ha. Sao lại xui xẻo chứ? Rất có cá tính, lại còn quá đẹp nữa… Vân Quân, không phải thế sao?”
“Cũng có hơi…”
“Tớ không có bạn gái thì tốt rồi… tiếc quá đi mất!”
Bọn hắn lại nói đến tôi rồi? Thái Dân còn nheo mắt đá lông nheo với tôi, phóng điện nữa chứ. Đúng là bệnh thần kinh!
“Tên là gì thế?”
Thái Dân lại hỏi thêm một câu.
“Phác Tuấn Hỷ.”
“Tớ phải nói với Na Lệ hôm nay trường cô ấy lại xuất hiện thêm một nhân vật nữa. Ha ha!”
Na Lệ? Chắc là bạn gái Thái Dân rồi. Cùng trường với tôi à? Sao lại có dự cảm không lành thế này nhỉ…
“Các anh em, cuối cùng đã tìm thấy một nửa của Khương Cẩm Thánh rồi.”
Đột ngột vang lên tiếng của Khương Cẩm Thánh. Nhưng chẳng biết do đâu mà nghe xong câu này, tim tôi đập thùm thụp loạn nhịp không ngừng. Thật là… sao không trấn tĩnh nổi thế này!
“Ê, Phác Tuấn Anh! Ta phải đi trước đây!”
Phải mau rời khỏi đây. Tôi không muốn bị bọn hắn phát hiện ra gương mặt đỏ bừng như cà chua của mình đâu!