Bạn đang đọc Tôi Là Tất Cả Của Tên Ấy – Chương 22
Chương 22
Buổi sáng cùng bọn Tuấn Anh, Cẩm Thánh, Vân Quân, Thái Dân, Chí Hồi đi học chung. Mấy hôm nay Thái Dân và Phác Na Lệ rất căng thẳng. Chắc là cãi nhau? Có cô bạn gái như Phác Na Lệ thì Thái Dân đúng là quá đáng thương.
Trên đường tôi thấy một bóng người quen thuộc đến bất ngờ. Tôi gặp ở đâu nhỉ? -_- Muốn chạy ngay lên đằng trước liếc xem rốt cuộc là ai quá. Nhưng tôi không dám làm thế trước mặt Cẩm Thánh. -_-; Nhưng người mặc đồng phục trường tôi đi phía trước kia thật quá giống một người…
Lúc này… Vân Quân hét lên…
“Ê! Kim Dân Hữu!”
Khoảnh khắc… Tôi nghi ngờ mình đã nghe nhầm. Không thể nào… chắc chắn không thể xảy ra chuyện này. Nhưng mà… nhưng… nam sinh đang quay lại nhìn chúng tôi đó… quả thực là Kim Dân Hữu. Chính là người mà tôi luôn muốn gặp mặt, ngày đêm mong nhớ… Kim Dân Hữu. Tôi không biết phải nói thế nào đây, phải phản ứng thế nào đây… cứ đứng tại chỗ ngốc nghếch giương mắt nhìn.
“Phác Tuấn Hỷ, làm gì thế? Sao đầu bà phát nóng thế?”
“Tuấn Anh… thì ra ngươi biết hết…”
“…”
Tuấn Anh im lặng, không nói câu nào.
“Chẳng trách hôm đó ngươi nói thế.”
“Bà không được làm anh Cẩm Thánh đau lòng. Nếu bà phản bội anh ấy tôi chắc chắn sẽ không tha thứ đâu.”
Quá đột ngột. Xúc động đến nỗi hô hấp cũng khó khăn. Ta hiểu. Phác Tuấn Anh. Ta hiểu mà. Nhưng giây phút này sao tim đau thế ? Tim đau quá. Đau đến nỗi không thể thở nổi. Bên cạnh tôi có Cẩm Thánh nhưng tim vẫn đau nhói.
Dân Hữu đứng trước mặt tôi.
“Tuấn Hỷ…?”
Dân Hữu hình như cũng cảm thấy kinh ngạc như tôi. Dân Hữu trước mặt tôi, ánh mắt ấm áp không thay đổi…. vẫn như trước kia. Vẫn là Dân Hữu một năm trước ở bên tôi. Thay đổi chỉ là bên cạnh cậu ấy không có tôi, và bên cạnh tôi cũng không còn cậu ấy.
“Dân Hữu…”
Thời gian hình như ngừng lại. Nhưng Lúc này tôi phải quan tâm đến cảm nhận của Cẩm Thánh. Cẩm Thánh lặng thinh đứng nhìn Dân Hữu, sau đó nhìn tôi bằng ánh mắt dò hỏi. Tôi trốn tránh ánh mắt của anh. Tôi không dám nhìn thẳng… tôi thật sự không dám.
“Kim Dân Hữu, làm gì thế? Hả? Cậu quen Tuấn Hỷ?”
Lý Vân Quân hình như đang tức giận.
“Lý Vân Quân. Cậu vẫn nhiều chuyện nhỉ?”
“Cái thằng này cậu vẫn chưa chịu rõ tình hình à~~ Có phải cậu lại không muốn đi học nữa không?”
“Nhờ phúc các người mà tôi vẫn nghỉ ngơi khỏe. Lần này đến lượt các người rồi.”
Thái Dân bị lời nói của Dân Hữu chọc tức lên.
“Cái thằng này cậu muốn chết hả? Bị đình chỉ học là do cậu tự làm, sao cứ đổ lỗi cho bọn tôi? Cậu đúng không hổ là tên ngốc hết thuốc chữa.”
Làm sao đây? Tôi đã có Khương Cẩm Thánh rồi… đột nhiên Dân Hữu kéo tay tôi lúc đó đang ngẩn ra bước đi trước. Lúc này có người túm lấy Dân Hữu. Là Tuấn Anh.
“Kim Dân Hữu, Tuấn Hỷ đã có bạn trai rồi. Trước mặt bạn trai bà ấy mà anh dám làm chuyện nhảm nhí này à?”
“Bạn trai? Ai?”
“Anh Cẩm Thánh.”
“A~ Khương Cẩm Thánh! Tôi mắc gì phải quan tâm đến hắn?”
“Nhẫn nại của tôi cũng có giới hạn thôi nhé.”
Tuấn Anh đã đến mức sắp kiềm chế hết nổi rồi. Nhưng Dân Hữu không phải là người chỉ có thế mà chịu buông tha tôi.
“Tuấn Hỷ, đi thôi.”
“Kim Dân Hữu, anh có biết tôi ghét anh lắm không? Tôi quả thực không hề thích anh chút nào. Anh đừng có mà làm tôi tức lên nữa.”
“Phác Tuấn Anh, cậu vẫn ghét tôi thế à?”
“Anh đã bỏ Tuấn Hỷ rồi sao còn làm thế này?”
“Chúng tôi chỉ nói chút chuyện thôi, không được à?”
“Còn nói gì nữa? Hai người còn có chuyện gì để nói?”
Họ đang nói gì thế? Tôi không thể suy nghĩ nổi, chỉ nghe thấy giọng Dân Hữu và Tuấn Anh luẩn quẩn bên tai. Toàn bộ sự chú ý của tôi đều dồn vào Khương Cẩm Thánh sắc mặt lạnh lùng đang bước ngang qua tôi. Cẩm Thánh, không phải như anh nghĩ đâu, chỉ như gặp lại một người bạn lâu rồi không gặp thôi mà. Chỉ thế thôi, thật đó.
“Ha ha~”
“Anh tốt nhất đừng làm càn ở đây. Tôi thật sẽ giết anh đấy. Phác Tuấn Hỷ, bà đi trước.”
“…”
“Tôi nói bà đi trước!”
Tuấn Anh điên lên quát vào mặt tôi, Dân Hữu lúc này mới buông tôi ra.
Tôi vào phòng học. Không biết tại sao lại xảy ra chuyện thế này. Tôi phải làm sao đây? Bây giờ tôi rốt cuộc phải làm sao mới được…