Bạn đang đọc Tôi Là Tất Cả Của Tên Ấy – Chương 2
Chương 2
Á! Trễ giờ rồi! Xong phim! Ngày đầu tiên chuyển trường lại trễ học! Chính vì hôm qua lo dọn dẹp hành lý nên ngủ quá muộn, kết quả là sáng nay dậy không nổi nữa. Phác Tuấn Hỷ, mày là con ngốc! Tuy trễ rồi, nhưng tôi vẫn không thể vội vội vã vã đi học. Bởi vì để người khác nhìn thấy bộ dạng thảm hại thì chi bằng đập đầu tự sát cho xong!
Gội mái tóc xinh đẹp của tôi mất 20 phút, sấy khô tóc mất 20 phút, để giữ làn da trắng hồng của mình, mỹ phẩm làm ẩm da, dinh dưỡng cho da… mất 15 phút, mặc bộ đồng phục thật đẹp mất 10 phút. Bây giờ hoàn mỹ rồi. Ha ha! Nhưng… trong lòng vẫn thấy ngơ ngẩn… ờ, vì tôi đã trễ rồi.
“Ê, Phác Tuấn Hỷ! Mới sáng sớm mà bà đã đầu độc tôi rồi à?”
“Phác Tuấn Hỷ, bà mau rửa chén cho tôi đi! Trễ rồi.”
“Đầu của ngươi làm bằng gì vậy?”
“Cái gì? Bà muốn chết rồi phải không?”
“Bây giờ 7 giờ rồi, trễ rồi!”
“Cái bà này đúng là ngốc thật! Bà xem xem mấy giờ rồi? Nhìn đồng hồ đi! Ha?? -o-
“Hi hi…”
Kỳ thật lạ thật. Vừa nãy rõ ràng nói 8 giờ… nên mới gấp rút thế, thì ra mới 7 giờ. Hoang đường. Đúng là hoang đường. Vậy lúc nãy 7 giờ, thật ra là 6 giờ?? Lại bị Phác Tuấn Anh mắng một trận chẳng hiểu mô tê gì. Hừ! Nhưng may là vẫn không bị trễ giờ, a ha ha ha!
Tôi với Tuấn Anh cùng đến trạm để chờ xe buýt. Bố nói đến trạm đối diện với nhà rồi ngồi xe số 7 là có thể đến trường. Cửa hàng đại lý của bố rất gần trường, nên ông rất rành rẽ khu vực này. Trên đường đi, nhìn thế nào cũng thấy đồng phục trường Tuấn Anh đẹp hơn của chúng tôi rất nhiều, hắn mặc một cái áo có hoa văn xám, cà vạt xám đậm, thêm một chiếc jacket khoác ngoài nữa.
Nhìn ngược lại đồng phục của mình, toàn màu đen, y như có đám tang ấy. Ặc! Còn không bằng đồng phục trước của tôi nữa. Hừ! Thật không công bằng!
“Ê, lên xe đi!”
“Trả tiền đi.”
“Ê! Bà trả!”
Thấy tên đó bước thẳng lên xe thì biết hắn ta chẳng thèm đếm xỉa gì đến lời tôi nói. Tôi không còn cách nào khác phải trả thêm 700 đồng, đau lòng quá! 700 đồng của tôi! Đồ điên! T_T
Woa ~ Lên xe nhìn một thoáng thì thấy trong xe toàn là những người mặc đồng phục đen hoặc xám.
“Tuấn Anh, mình xuống phía dưới đi!”
Tôi thích vị trí cuối xe, thế là kéo Tuấn Anh đang chần chừ xuống phía dưới. Hàng ghế cuối là sáu nam sinh mặc đồng phục màu xám của Công Cao.
“I da ~ Dáng đẹp thật! Đúng không?”
“Woa ~ Ngon thật đấy! Vẫn là nữ sinh Thượng Cao đẹp nhất! Ha ha!”
Đúng là rác rưởi của xã hội. Mấy tên con trai phía sau đang to mồm bàn luận về tôi. Tưởng tôi điếc chắc? Nếu bọn hắn thì thầm to nhỏ thì tôi còn có thể xem như không nghe thấy.
“Tóc dài quá, tớ thích con gái tóc dài.”
“Tớ cũng vậy! Câu cô ta đi?”
“Mấy người như thế mà muốn câu tôi à? Có còn tự trọng không? Đúng là chuyện cười thế giới!”
Tôi nhịn không nổi hét to lên. Thật là, bọn hắn tưởng tôi dễ đùa chắc? Tôi quay đầu lại trừng mắt nhìn… Nhưng nói câu “Có lòng tự trọng không?” vừa nãy có lẽ sai càng thêm sai, tôi quên mất bọn hắn là nam sinh Công Cao.
Một tên có vẻ khỏe khoắn đẹp trai, kế bên là một tên mặt búng ra sữa. Tuy không phải đẹp trai xuất sắc nhưng vẫn tàm tạm. Chắc chắn được con gái ưa thích… Sau này gọi hai tên đó là Bắp Thịt và Xương Sườn đi. Ha ha ~ Bắp Thịt và Xương Sườn có vẻ hơi hoảng, kế bên bốn tên kia cũng thế.
“Bà muốn chết à. Đừng gây chuyện phiền phức thêm nữa.”
Tuấn Anh cau mặt thấp giọng nói. Hình như hắn tức giận rồi. Tôi sợ lại bị mắng nữa nên im tiếng. Nhìn ra ngoài cửa sổ, lại nghĩ đến Dân Hữu.
“Dân Hữu…”
“Em đẹp thật đấy!”
Lúc ấy phía sau lại vang lên một câu… Thật là, thế giới loạn rồi!
“Vừa nãy cậu nói gì đấy? Hả? Im lặng cho tôi nhờ!”
Tôi quay lại trừng mắt với cái tên vừa nói “em đẹp thật đấy!” một cái. Nhưng vừa nhìn, mẹ ơi!! Anh ta không cùng loại với Bắp Thịt và Xương Sườn lúc nãy! Tôi hơi hoảng. Vì cái tên này… hình như là người mẫu! Đẹp trai quá…
Ôi chao! Không hổ là nam sinh Công Cao T0T
“Cậu còn nói nữa là tôi đập bẹp cho đấy!” Lúc này tên Xương Sườn bên cạnh lên tiếng.
Tôi điên lên, đứng phắt dậy, tóm lấy cổ áo Xương Sườn. Đừng ngăn cản tôi!
“Là cậu nói đập bẹp tôi à? Sao? Tôi sợ cậu làm không được đấy! Cậu đập tôi thử xem!”
“Mẹ nó! Muốn chết à? Có phải cậu chán sống rồi không? Cậu biết tôi là ai không?”
“Tại sao tôi phải biết cậu?”
“Mẹ nó! Cậu học ở Thượng Cao mà lại không biết tôi hả?”
“Tôi chẳng việc gì phải biết cậu cả! Vậy cậu có biết tôi không?”
“Đương nhiên! Chẳng có ai ở Thượng Cao mà tôi không biết, cậu là đồ ngu à?”
“Há há, hôm nay là ngày đầu tiên tôi chuyển đến đây, ngu quá!”
“Mẹ nó!”
“Ha ha ha! Hôm nay có phải là ngày chuyên gia Vân Quân bị chôn vùi không nhỉ?”
Tên “người mẫu” vốn nãy giờ vẫn cười cười bây giờ lại ôm bụng cười to hơn. Tên con trai tên Vân Quân mặt đã đỏ y như ********* khỉ. Mất mặt quá đi, tiểu tử thối. Ha ha ha! Lần thứ hai tôi lại thắng nữa! Xương Sườn, tốt nhất đừng có chọc giận ta. Tên Tuấn Anh vốn chẳng quan tâm đến tôi sống chết thế nào nữa, hắn đã ngồi ngủ trên ghế mất rồi. Đúng là thế gian hỗn loạn!
Phía sau yên lặng một lúc, tôi nhìn thấy một bạn gái mặc đồng phục giống tôi đứng phía trước vẻ mặt tội nghiệp như sắp khóc đến nơi. Hây! Thì ra có một bàn tay đen đang mò mò phía sau mông cô bạn. Tôi khinh bỉ loại người này. Tức giận đùng đùng, tôi tóm lấy bàn tay đó giằng ra.
“Cái đồ biến thái này! Dám làm loạn ở đây à?”