Tôi Là Tất Cả Của Tên Ấy

Chương 16


Bạn đang đọc Tôi Là Tất Cả Của Tên Ấy – Chương 16

Chương 16
Từ hôm đó, tôi tỏ ra đặc biệt mẫn cảm với những hành vi của Khương Cẩm Thánh. 
Hôm nay để luyện nhảy tôi đã đến trường từ sáng sớm. Trên đường chẳng có bóng người nào, nhưng trước cổng trường lại có một người đang đứng đó. Nhìn đồng phục giống trường Công Cao, người đó kéo cao cổ lên che kín nửa mặt dựa vào tường, dáng như đang ngủ. 
Người này chắc bị bệnh quá? Không ngủ ở nhà lại đến đây ngủ! Thật khiến người ta hoang mang khó hiểu! Lúc này lặng lẽ đi ngang qua mới là thượng sách! -_- 
“Này!” 
Giật mình… không phải chứ! Hắn đang gọi mình à? Tôi cẩn thận dè dặt quay đầu lại nhìn một cái… Vừa nhìn… mẹ ơi, hắn điên rồi hay sao thế? 
“Khương Cẩm Thánh, anh làm gì thế hả?” 
Chắc hắn uống nhầm thuốc quá! Làm gì mà mới sáng sớm đã đứng đây? 
“Sao mấy ngày nay em đến trường sớm thế?” 
“Buổi sáng tôi có chút chuyện.” 
“Phải làm tới bao giờ đây?” 
“Chỉ còn lại khoảng 5 ngày thôi.” 
“Thật à? Tuần trước sau khi đến nhà em rồi cũng chẳng gặp lại em nữa, nên mới đến đây thăm em đây.” 
Nói xong, hắn đột ngột đứng trước mặt tôi, nắm lấy vai tôi, nhìn chăm chú vào mặt tôi. Á! Làm gì thế? Chắc không phải… muốn… muốn… hôn tôi chứ? =_= Tôi bị nhìn đến mức mặt đỏ bừng lên. 
“Này này! Anh làm gì thế hả? Bị bệnh à?” 
“Được rồi, hôm nay xem như anh thấy được em rồi. Học vui vẻ nhé!” 
Thật là, có phải hắn cả ngày đều rảnh rang không có gì làm không. Nhìn thấy hai mắt hắn vằn máu, hình như không ngủ ngon, mới sáng sớm không ngủ thêm lại đến đây đợi tôi, chính là để nhìn tôi không đến 10 phút! Thật chịu hết nổi! Hắn thật lòng thích tôi sao? Thật lòng ? Haizzz~ tôi quả thật không đoán ra. -O- A, phải rồi! 
“Khương Cẩm Thánh!” 
Tôi kêu lại khi hắn đã đi xa. 

“Sao vậy?” 
“Anh!! Nếu đánh nhau mà để Tuấn Anh phải tham gia vào, tôi tuyệt đối không tha cho anh đâu.” 
Tên tiểu tử thối này không thèm trả lời, chỉ đứng đó cười. 
“Anh không được cười! Nghiêm túc chút đi.” 
“……” 
“Này!” 
“Yên tâm đi. Chắc chắn anh sẽ không làm chuyện khiến Tuấn Hỷ thất vọng đâu. Bye~” 
Phải đấy, không được làm tôi thất vọng, nhất định không được đánh nhau. Nghe Tiểu Mẫn nói Hữu Hàn Công Cao có quan hệ mật thiết với bang Nam Môn. Anh không sợ sao? TOT Anh chỉ là đại ca trong trường, bang Nam Môn lại là xã hội đen chuyên nghiệp đó. Hiểu chưa hả? Anh đúng là tên ngốc không biết trời cao đất dày là gì! -_-;; 
Ngày mai chúng tôi đã công diễn vũ đạo mà mấy hôm nay bán sức ra mà luyện tập rồi. Ha ha ha. 
BIBI~ 
“Tuấn Hỷ, điện thoại cậu reo kìa.” 
“Ô? Biết rồi.” 
Là tin nhắn Phác Tuấn Anh gửi cho tôi. 
[Hôm nay tôi về nhà trễ. Nói giùm ông Bố một tiếng. Còn nữa, khoan ngủ trước, đợi tôi gọi điện thoại thì ra mở cửa cho tôi.] 
Về trễ? Chắc không phải… đám con trai này tính đi đánh nhau chứ? Không phải chứ… Khương Cẩm Thánh, tôi đã nói với anh rồi mà, nếu anh đánh nhau tôi tuyệt đối không tha cho anh… 
“Tuấn Hỷ, mau đến đây! Tới tụi mình rồi.” 
Vì hôm nay dợt thử tiết mục nên căng thẳng hơn trước. Mặc kệ. Bắt đầu mở nhạc rồi. Tôi nhảy theo Tiểu Mẫn và Trí Anh. Lạ thật đó! Cho dù là những người đã diễn rồi hoặc chưa diễn đều đang chăm chú nhìn chúng tôi biểu diễn. 
Vẻ mặt của bọn họ đều muôn hình muôn vẻ. Cảm giác tuyệt thật ^O^ 

“Ôi chao! Nhảy đẹp quá!” 
Cuối cùng cũng nhảy xong rồi. Không biết đã nhảy thế nào đây. Nhưng nhìn vẻ mặt bọn họ chắc là cũng không tồi. 
“Hôm nay nhảy đẹp hơn mấy hôm trước, phải không? Ha ha.” 
Trí Anh kích động hét. 
“Chị Trí Anh, lần này cũng rất tuyệt đó ^^ Chị tóc dài ấy trước đây chưa nhìn thấy bao giờ, là ai thế?” 
“Tuấn Hỷ! Bạn cùng lớp. ^^ Nhảy đẹp chứ hả?” 
“Đúng đó! Mà không phải chứ! Hiện tại có rất nhiều nam sinh hỏi thăm chị đó đó.” 
“Ha ha! Đương nhiên thế rồi~ Ngày mai còn mặc đồng phục nhảy, chắc chắn đẹp mê ly luôn~” 
“Em cũng thấy thế. Ngày mai em sẽ mang hoa đến xem các chị biểu diễn đó *^^*” 
“Được thôi! Mai mà chị không thấy hoa thì em chết chắc !!!” 
“Không thành vấn đề! Chị Tuấn Hỷ, chị Tiểu Mẫn, cố lên^^” 
Ha ha~ Tôi cũng phải bắt tên Tuấn Anh mang hoa đến tặng mới được. Không biết hắn có đến không nhỉ? Nếu không đến thì hoa của tôi phải làm sao đây -_-a 
——————————————————————————– 
“Các chị em, đi thôi.” 
Chúng tôi hào hứng ra khỏi trường. Trên đường về nhà lại đụng Phác Na Lệ và Y Giang Yến đáng ghét. Y Giang Yến lại lườm tôi. 
“Phác Tuấn Hỷ! Nghe nói mấy ngày nay cậu rất nổi tiếng phải không?” 
“Gì?” 

“Nghe nói cậu sắp tham gia nhảy?” 
“Thì sao?” 
“A, chẳng có gì ~ Chỉ thấy hơi buồn cười thôi. Có phải cậu cho rằng chỉ nhảy một bài thì trong một đêm sẽ lặng lẽ nổi tiếng không hả?” 
“Hừ hừ. Mỗi lần gặp cậu tôi đều cảm thấy rất ấu trĩ.” 
“Phải, tôi ấu trĩ. Cậu mới biết hả? Tôi tuy ấu trĩ, nhưng tôi rất thành thực. Vậy nên tôi rất thành thực bảo cho cậu biết, tôi thấy hành động kiêu ngạo của các cậu mấy ngày nay, thấy buồn nôn muốn ói luôn.” 
“Thật à? Chỉ là vì chuyện cỏn con này thôi sao? Này, nếu thế thì các cậu cũng nên nghĩ giùm cho Trí Anh và Tiểu Mẫn chứ? Từ lúc cậu trở thành nữ thần rồi kiêu căng tự đắc, các bạn ấy đã phải nhẫn nhịn hơn năm nay rồi, cậu cũng thử nhẫn nhịn xem sao?” 
“Cái gì???” 
“Sao nào? Có phải tôi cũng thành thực quá rồi không? Hai người chúng ta rất thành thực, phải không? Tôi rất bận, đi trước đây.” 
Càng nhìn Y Giang Yến càng cảm thấy cô ta thực đáng ghét. Làm gì mà ngày nào cũng đụng độ với tôi, đúng là siêu đáng ghét mà. Tôi chẳng muốn chọc cô ta thì sao cô ta phải đấu khẩu với tôi chứ? 
Về đến nhà, chỉ có một mình tôi. Bố mẹ lát nữa mới về, còn tên nhóc Phác Tuấn Anh thì không biết khi nào mới về đây? A~ buồn ngủ quá! Hu… 
“Này!” 
“…” 
“Này!!!” 
“Hử? A… =_= Sao về sớm quá vậy? Chẳng phải ngươi nói về nhà trễ sao?” 
“Về lâu rồi. Sao ngủ nhanh quá thế hả?” 
“Ừ, ngủ quên mất.” 
“Mẹ nó. Phiền chết được.” 
“Chuyện gì đó?” 
“Thấy anh Cẩm Thánh quá ư là ngu ngốc.” 
“Tại sao?” 
“Hôm nay lúc đi uống rượu, tên Phác Thái Dân ngồi bàn bên cạnh. Thằng đó ngồi bên cạnh đã đủ bực mình rồi, không ngờ thằng khốn đó còn dám chửi anh Cẩm Thánh. Tôi tức muốn đập vỡ cằm nó, chẳng ngờ anh Cẩm Thánh lại bắt tôi phải nhịn. Không biết rốt cuộc anh ấy bị sao nữa. Chính anh nói tận tai nghe lời thằng khốn đó chửi thì sẽ không tha cho nó. Vậy mà lại bắt bọn tôi mặc kệ thằng điên đó đi!” 

“Thật à? Khương Cẩm Thánh nói thế thật sao?” 
“Ừ.” 
“Ôi chao~” 
“Bà ôi chao cái gì? Bệnh à?” 
“Không có gì… chỉ là… cảm thấy… không thể hiểu nổi. Hà hà~” 
“Cái gì?” 
“Cái gì mà cái gì? Chả có gì.” 
Ha ha~ tên đó nghe lời tôi thật sao? Ghi nhớ lời tôi nói không mong muốn thấy hắn ta đánh nhau thật sao? 
Tính cách kiêu ngạo của hắn, thế mà lại nhẫn nhịn cho qua? Khương Cẩm Thánh, anh nhớ lời tôi nói thật à? Phải thế không? Ừ, tốt, tôi tin anh rồi đấy. Tôi tin rằng anh thật lòng đó. Ha ha~ 
“Này, Tuấn Anh.” 
“Gì thế.” 
“Ngươi không có người nào ngươi thích à?” 
“Hừ. Sao bà có thể ở cùng nhà với tôi được nhỉ, cả chuyện này mà cũng không biết à?” 
“Không phải, ta cảm thấy ngươi cũng nên có bạn gái rồi.” 
“Tôi không làm chuyện chán ngắt đâu.” 
“Một người cũng không có à? Chẳng phải có rất nhiều cô bạn vừa tốt bụng vừa hiền lành sao?” 
“Sao bà tự nhiên lại hỏi chuyện này?” 
“Đâu có, chỉ là… chỉ là… hỏi chơi thôi mà.” 
“Làm gì mà ấp úng thế? Có phải là làm chuyện gì xấu xa không đó?” 
“Làm gì có. Ha ha ^^;;” 
Sao đột nhiên thấy nóng thế này. Thật không nên hỏi mới phải. Tôi chỉ hỏi hắn ta giùm Tiểu Mẫn thôi. Ha ha. Tuấn Anh nhìn tôi như nhìn một con ngố. Thật mất mặt quá. -,.-


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.