Đọc truyện Tôi Là Sói, Hắn Là Nai – Chương 2: Bệnh Nhân Mới
Quả thật nếu nói ra cuộc sống của tôi là một cuộc sống nhàm chán, không thú vị nhưng với tôi đó là một cuộc sống bình yêu.
Chắc tôi chưa kể về gia đình tôi cho người khác nghe nghỉ? Quả thật bản thân tôi cũng không muốn nói, giữ được từng nào hay từng ấy. Bí mật luôn luôn thú vị.
Ngày ngày tôi vẫn ngồi một góc nhìn phía trời. Không khí trong căn phòng này rất u ám, không có một chút nào gọi là sức sống. Chẳng biết ai là người có thể ra đi cũng chẳng biết ai là người có thể qua khỏi. Tôi biết người có sức sống duy nhất chính là tên biến thái nằm bên giường.
Công nhận là trong căn phòng này chỉ có tôi với hắn là hai người trẻ tuổi nhất, nhìn cũng đương đương tuổi nhau nhưng căn bản là tôi ngày ngày như một con ngốc vô hồn nhìn về một phía. Hắn lại rảnh ỗi đi chọc ghẹo mấy cô y tá ngoài kia. Rồi nhìn ai cũng nói”Cô xinh đẹp tựa thiên tiên, có đôi mắt dịu dàng như mẹ của tôi“. Quả thật lời ngon mật ngọt như vậy đều làm người ta xiêu lòng, tôi còn nhớ rõ có một ngày nắng ấm áp. Một cô y tá thực tập rất béo, ánh mắt híp lại, những mỡ thừa trên khuôn mặt đọng lại bên hai má nhìn không ra hình dáng.
Hắn lại mặt dày trêu ghẹo, cô gái kia liền thẹn thùng chạy đi không bai giờ thấy nữa. Vâng, ánh mắt cô ra rất dịu dàng, rất đẹp tựa thiên thần!!
Ngay cả khi hắn lên cơn bệnh vào ban đêm, miệng không van một câu, cũng không gọi bác sĩ. Bàn tay to lớn bấu chặt giường, miệng phát ra những tiếng rên rỉ khe khẽ chỉ có tôi mới nghe được. Từ đấy tôi liền thay đổi con mắt về hắn. Dù hắn đào hoa, đánh chết cái nết không chừa nhưng là một người đàn ông mạnh mẽ. Gần chết rồi vẫn nở nụ cười trên một. Ừm, gần gần như vậy.
Có một điều tôi không để ý cho lắm. Hắn chưa bao giờ động đến tôi dù chỉ một lần, nói chuyện với tôi cũng ít, nhiều khi hắn muốn buông trời trêu chọc đành nuốt xuống cổ họng. Chắc vậy, tôi đoán đã làm hắn hết hứng thú với mình rồi.
Hôm nay là một ngày mưa, mưa ào ạt, nhìn những hạt mưa nhỏ nhắn trong suốt đua nhau đổ bộ trên nền đất mát mát bỗng duwng tôi liền muốn đi hứng nó. Nhưng tôi bị bệnh, bị nhiễm phòng hàn nữa coi như là chấm hết.
Đèn sáng được bật lên, rất nhiều người ở phòng bệnh ríu ra ríu rít. Tôi bị phân tâm liền không nhìn ra ngoài trời nữa chỉ nhìn vào đoàn người. Chắc trong phòng này có người nào mới chết.
“Người nào, là người nào khen con tao xinh đẹp” Một người đàn ông mặc áo đen hùng hổ tiến vào, mắt đeo kính dâm, người ta cao chỉ nhìn ngoài thôi biết rất cường tráng. Đôi lông mày xếch lên nhìn qua là biết người hung dữ. Dậm chân từng bước thật mạnh như cố tình để họ nghe thấy.
Phía sau cũng là đoàn người mang áo đen, họ đứng trước cửa không vào, khoanh tay đứng lười nhác dựa vào như những tên du côn, đám bác sĩ y tá vây xung quanh cũng không dám vào.
Những ông già ở đây chuẩn bị lên cõi tiên cũng không có gì gọi là sợ hãi nữa. Ngồi hứng thú xem kịch, tôi không phải người già nhưng cũng là một phần tử trong số đó.
Đi bên là một cô gái mập mập lùn lùn, không phải là cô y tá bị hắn ta trêu ghẹo sao? Tôi rất hứng thú nhìn hắn chuẩn bị như thế nào. Dù sao hắn làm hắn chịu.
Tống Hàn Vũ mở to mắt ngồi dậy, ánh sáng chiếu lên gương mặt của hắn, dù môi đã bạc nhợt nhưng vẫn thấy rõ được đường nét của hắn. Mái tóc lâu ngày chưa cắt được hắn vén qua một bên, cười đến vô hại:“Là tôi”
Người đan ông kia tiến sát gần hắn, phả ra hơi thở nguy hiểm nói:“Là anh sao?” Rồi nhìn hắn từ trên xuống dưới.
Hắn vẫn không sợ hãi gật đầu. Rồi liếc cô gái đang núp sau người đàn ông kia.
Ngoài dự tính của mọi người, cứ nghĩ ông ta sẽ lôi hắn ra đánh một trận vì tội dói dối ai ngờ ông ấy sảng khoái vỗ vai hắn thật mạnh, miệng cười ha hả:
“Tốt, thật tốt, cuối cùng cũng có người nhìn ra được nét đẹp bí ẩn của con”
Nét đẹp bí ẩn? Tôi bỗng dưng lại muốn cười, ông ta cũng yêu thương con gái quá đi.
Cô y tá kia liền tiến lên, khuôn mặt đầy mỡ ửng hồng lên, đôi mắt tí hon cố mở to ra:“Cha, hắn nói đôi mắt của con giống mẹ hắn, rất dịu dàng”
Những cô y tá bị hắn trêu ghẹo liền cúi đầu xuống không nói. Câu nói này tất cả mọi người để đây nghe đến phát chán. Nhưng từ miệng cô y tá kia nói ra mọi người tất nhiên sẽ thấy hào hứng rồi.
Tôi có thể thấy khuôn mặt hắn cứng đờ, muốn cười cũng không nổi. Hắn chọc người cũng tốt nhưng chọc lại không đúng người rồi.
Người đàn ông kia dịu dàng xoa đầu con gái, quay qua nhìn hắn lần nữa rồi nói:“Cả thế giới chỉ có cậu là nhìn ra con gái tôi đẹp như thế nào. Đáng tiếc cậu là người sắp chết. Không sao, cậu đừng lo, vì con gái tôi, tôi sẽ không để người con rể như cậu phải chết đâu”
Không biết là hắn sợ chết hay là sợ lấy con gái ông ta đây nữa.
“Cha, đừng nói nữa, anh ấy ngại ngùng rồi kìa”
Tống Hàn Vũ như muốn hét lên, hắn có chỗ nào ngại ngùng, chỉ vì mọi chuyện xảy ra quá nhanh khiến hắn không kịp trở tay thôi. Khuôn mặt hắn khó coi đến cực điểm. Nếu từ chối kiểu gì ông ta sẽ náo loạn nơi đây. Còn nếu như đồng ý thì cuộc đời hắn thảm rồi.
Tôi chăm chú nhìn sắc mặt của hắn, nụ cười chưa bao giờ tắt. Tống Hàn Vũ nhìn một hồi rồi ánh mắt dừng trên người tôi. Rõ ràng là cầu cứu.
Tôi không phải người tốt, cũng không muốn làm người tốt. Những nhân vật chính bánh bèo tốt bụng luôn luôn có cuộc sống thảm hại. Tôi đưa hai ngón tay lên, đôi môi mấp máy nói rõ không phát ra âm thanh:
“Hai mươi triệu”
Hắn trợn to mắt nhìn tôi, rõ là gần chết rồi còn tham tiền.
Nhìn hắn không đồng ý, tôi liền quay đầu sang ngắm cảnh. Con người ai mà chẳng ham tiền. Dù thất tình đến mấy có tiền tiêu sài vẫn là ổn định nhất. Sau này cũng chẳng biết tôi có chết hay không!
Bỗng dưng nghe thấy âm thanh cắn răng thật mạnh ở phía sau. Tôi quay đầu lại mỉm cười nghe hắn nói câu:“Được“.
“Chú có phải là cha của tiểu bạch thỏ không ạ?” Giọng nói tôi rất dễ nghe hướng người đàn ông kia nói.
Ông ta lấy âm thanh lạ quay đầu qua nhìn.
“Chị, chị nói em là tiểu bạch thỏ” Cô gái kia mấp máy, nói lí nhí.
Tôi cười hiền hòa:“Đúng vậy, chị không biết tên em, nhưng nhìn em dễ thương nhút nhát như vậy chị liền nghĩ ra cái tên này”
Cô gái kia như nghe được có người lần đầu khen mình như vậy, hốc mắt đỏ lên bất chấp tất cả lao đến ôm chầm lấy tôi.
“Chỉ có chị là người nói em như vậy. Ai ai cũng nói em hung dữ, xấu xí, chị đúng là người tốt, hức hức”
Tôi cười cười vuốt lưng cục thịt mỡ đang nằm trên người. Cô gái này không phải người xấu, chỉ có hình dạng xấu hơn người bình thường thôi. Tôi khen cô ta là khen thật, đánh trúng điểm yếu. Còn hắn khen là khen giả tạo, chắc cô ta cũng nhận ra.
“Bảo bảo à, đứng khóc nữa. con xem con đè nặng chết người ta rồi kìa”
Người đàn ông kia dù có hung dữ với ai nhưng với con gái mình luôn là người dịu dàng nhất. Tôi chỉ nói một câu ánh mắt mọi người liền thay đổi. Cô gái kia cũng ôm chặt lấy tôi không buông như tìm thấy được báu vật. Nói nhiều không tốt bằng nói trúng tâm của họ!
Tôi mỉm cười hiền hòa, vuốt lưng cô như an ủi.
“Cô tên Bảo Bảo hả? Tên rất hay, cứ xem bản than mình là bảo bối, sống tốt là được rồi”
Ai nấy cũng trợn to mắt nhìn, Tống Hàn Vũ há hốc mồm nhìn cách ăn nói của tôi. Đúng là lời ngon mật ngọt cũng giết chết ruồi mà. Từ cảnh tưởng nhận bừa con rể vĩ đại đến cảnh tượng khóc sụt sùi sướt mướt.
Bảo Bảo mở tay ra, ánh mắt nhỏ nhỏ ủy khuất nhìn tôi, gật đầu liên tục:“Cảm ơn chị”
Tôi như người mẹ hiền vuốt tóc cô rồi chỉ sang người bên kia:“Em thích anh ta không?”
“Không” Bảo Bảo lắc đầu.
“Vì sao?”
“Anh ta nói dối, rõ ràng mắt anh ta to thế kia là di truyền từ mẹ. Còn mắt em rất nhỏ, hắn lại nói mắt em dịu dàng như mẹ hắn. Em biết mức độ của em như thế nào mà” Nói xong Bảo Bảo lại sướt mướt với tôi. Tôi khiêu khích nhìn hắn. Anh nhìn thấy chưa, nhìn rõ chưa, đâu có phải lời khen làm người ta hạnh phúc. Đôi khi lời khen ngợi lại là cơn đau khiến người ta ủy khuất.
Người đàn ông kia liền nhận ra lời Bảo Bảo nói, hèn gì thấy Bảo Bảo khác lạ liền tức giận quay sang nhìn hắn.
Tôi chỉ cười trừ:“Em đừng để ý, mắt của hắn từ nhỏ đã bị mù về nhận biết sắc đẹp của nữ giới là như thế nào. Trong ý thức của hắn chỉ có mẹ hắn là người mà hắn nhận thức được, vậy nên gặp người phụ nữ nào hắn cũng đều nói như vậy “
Chỉ một câu nói xóa bỏ mọi tội danh cho hắn, cũng giải thích được hắn vì sao hay trêu ghẹo phụ nữ và nói một câu kinh điển như vậy. Thì ra hắn bị mù.
Tống Hàn Vũ tức tối nhìn tôi. Cũng không phản bác được gì. Chuyện gì xảy ra ngày hôm nay đều do hắn mà ra. Biết trách ai được đây.
Bảo Bảo bán tín bán nghi quay đầu hỏi hắn một lần xác định cho rõ. Hắn cắn chặt răng đật đầu xác định.
Người đàn ông kia liền hiểu ra, cứ nghĩ sẽ tìm được một người để cho con gái gửi gắm cả đời ai ngờ ông nghĩ sai rồi.
“Bảo Bảo, chúng ta về nhà thôi”
“Không, con ở lại đây với chị, con chờ suốt mười mấy năm để tìm kiếm một người chịu hiểu con. Con không thể buông tay được”
Tôi chớp chớp đôi mắt. Sao giống như người yêu của nhau vậy nhỉ?
“Nhưng đây là bệnh viện, con biết đây là phòng nhào rồi đấy”
“Con biết”
“Vậy con về đi. Cha không muốn con bị ảnh hưởng bởi những thứ này. Cha chỉ có mình con là con gái thôi” Ông ấy nói rất tội nghiệp.
Bảo Bảo rưng rưng nước mắt tủi thân nói:“Con muốn ở đây” Rồi miễn phí dùng ánh mắt đưa tình liếc tôi một cái thật sâu.
Tôi bỗng dưng nổi da gà, lên tiếng:“Em về đi mai rồi đến thăm chị cũng không muộn”
“Lỡ như ngày mai chị phát bệnh chết rồi làm sao?”
Miệng mồm xúi quẩy.”Không có đâu, chị rất khỏe”
“Không được, em không yên tâm”
“Bảo Bảo à, cha sẽ tìm cách cứu cô ấy, con về đi” Người đàn ông kia hết kiên nhẫn liền nói.
“Cha hứa đấy nhé”
“Ừ”
“chị, em đi đây” Bảo Bảo nắm chặt tay tôi luyến tiếc rời đi, đến khi ra khỏi cửa ánh mắt vẫn không dời khỏi người tôi. Từng tầng từng tầng da gà nổi lên làm tôi không khỏi rùng mìm. Tôi cứ có cảm giác như đây chính là cảnh tượng Lưu Sơn Bá, Chúc Anh Đài khi chia tay nhau ấy.
Mọi người cũng dần giải tán ai làm việc nấy, chỉ có duy nhất ánh mắt một người mãi không rời khỏi tôi. Tôi khong sợ hãi quay đầu lại nhìn hắn:“Nhớ kĩ nhé, hai mươi triệu”
Hắn hừ hừ, tiền thì hắn không thiếu. Cái hắn thiếu chính là vinh danh một đời liền gặp một người hơn mình. Đây là lần thứ tư cô hơn hắn. Một đấng nam nhi như hắn sao chịu được cảnh này.
Tôi không để ý hắn nữa. Nếu hắn dám lừa tôi tôi liền có biện phám cho cô béo kia quấn quýt hắn cả đời.
Sáng tinh mơ ngày hôm sau Bảo Bảo đến thăm tôi thật. Hình như không phải đến thăm mà là dọn nhà đến đây ở. Bác sĩ, bảo vệ, y tá tất cả đều đứng ra ngăn cản. Bảo Bảo vẫn cứ ngông nghênh đi vào dưới sự yểm trợ của đám xã hội đen. Đến hùng hồn tuyên bố rằng:“Từ nay em sẽ ở đây với chị”
Và từ đó về sau, phòng bệnh của chúng tôi có thêm một bệnh nhân mới, tên là Trân Bảo Bảo.