Đọc truyện Tôi Là Ô Sin – Chương 7
– Không phải chứ?- Nó ngạc nhiên, trố mắt ra khi nhìn bóng dáng một thằng con trai cực kì là đẹp trai bước ra cùng một người phụ nữ trung tuổi, tay cầm một cái ba lô của con nít, nhìn vẻ bên ngoài cũng biết bà chị này thuộc tầng lớp thượng lưu. Trên lưng tên con trai ấy còn cõng theo một thằng bé chừng 4 tuổi đang gào ầm lên, nước mắt nước mắt đầm đìa. Ba người ra đến cổng thì thằng bé gào lên:
– Không! Không! Không! Không đi học đâu. Mẹ, con ở đây với cậu. Híc, cậu ơi, lên lớp cháu toàn bị cô giáo đánh đòn thôi.- Thằng bé nức nở.
– Có chuyện đấy hả chị? – Bấy giờ tên con trai đó mới đặt thằng bé xuống rồi quay sang người phụ nữ kia.
– Làm gì có! Có mà nó lười đi học nên dở chứng đấy. – Lúc này chị ta cúi người xuống tét vào mông thằng nhỏ mấy cái mặc kệ thằng bé càng gào to hơn. – Nào! Có thôi đi chưa! Nín ngay kiểu nũng nịu vô tổ chức ấy đi. Muốn mẹ đánh đòn hả? – Chị ta gắt lên, nhíu mày khó chịu.
Thằng bé nghe mẹ nổi giận thì chạy ra sau cậu nó, ôm chặt lấy chân cậu ta.
– Thôi được rồi!……. Cu! Ra đây cậu bảo. – Tên con trai lên tiếng.
Dứt khoát nhưng không có sự đáp lại từ phía thằng bé, tên đó liền kéo nhẹ thằng nhỏ
– Ngoan nào cu, phải đi học chứ. Lúc nào về thì qua cậu. Ok
– Nhưng mà chiều nay cậu phải đón cháu đi chơi cơ.- thằng nhỏ phụng phịu.
– Ok. – Cậu ta dơ tay phải lên ra hiệu, kèm theo đó là nụ cười hiền tỏa nắng…
Lúc bấy giờ, nghe được lời khẳng định từ phía bên kia thằng bé mới yên tâm để mẹ lôi vào chiếc taxi đỗ ở đó từ lúc nào…
Chiếc xe khuất bóng, cũng là lúc gương mặt kia trở nên lạnh tanh. Cậu ta dơ tay lên nhìn đồng hồ rồi nheo mày khó chịu, ngó nghiêng xung quanh tìm kiếm một thứ gì đó, rồh mới đi vào nhà.
– Gì? Gì thế này? Không phả là hắn chứ? Không lẽ mình hoa mắt hả? – Nó không tin vào mắt mình.
Vâng! Không sai, tên con trai mà nó vừa nhìn thấy đích thực là hắn-kẻ thù không đội trời chung với nó.
– Làm……làm sao đây? Hắn………… Sao lại ở đây? Không lẽ…..không lẽ. Không! Không thể nào. Đúng rồi! Nhỏ Trang, Trang – nó lắp bắp, nói không nên lời.
…- Nghe! Chuyện gì à? – phía đầu dây bên kia, là giọng của nhỏ.
– Này! Tên cha đó là gì? Học ở đâu?
-??????
– Tao hỏi tên “ông chủ” của mày là gì? Biết chứ? Cậu ta học trường mình hả?
– À………………………….ừ, tên là Việt. HOÀNG SƠN VIỆT ! Học trường mình đó. Sao? Sao? Sao? Chuyện gì?……………… A lô! A lô! Mày còn đó không?
Lúc này thì nó đảm bảo là mình nghe rõ. Không sai, đúng là tên khốn Hotboy Hoàng Sơn Việt đây mà. Sở dĩ nó biết được cái tên này là do nhỏ Lê nói. Cũng từng nghe qua nhỏ bảo nhỏ làm việc cho hotboy, nhưng thật sự là nó không ngờ tới việc này.
Hay thật! Trước đây thì đụng độ ngoài đường, người chịu thiệt là nó. Sau thì hết lần này đến lần khác đụng mặt trên trường và người chịu thua là hắn. Bây giờ thì lại đến nó làm ô sin cho hắn. Khỏi nói cũng biết ai sẽ nhục mặt rồi !….. Tỉ số hiện giờ là 2 : 1 tạm thời nghiêng về phía hắn. ……..Tên đáng ghét….
Nó tắt điện thoại, miệng lẩm bẩm “giờ sao đây? Nếu hắn biết được ô sin là mình thì sẽ hành mình đến chết mất. Sao đây? Sao đây?………?……….?……….?….. A! Đúng rồi! Chỉ còn cách này thôi.” Sau một hồi loay hoay một tia sáng chợt lóe lên khi nó nhìn thấy một chị lao công….. Quá đỗi vui mừng, nó chạy đến bên chị lao công, cảm ơn rối rít…
– Ơ hay! Cô này tránh ra! Bệnh hả? Vô duyên!
Mặc kệ ánh mắt đầy nghi hoặc của những người xung quanh, con bé vẫn tươi cười thản nhiên, vội chạy đi tìm một cửa hàng tạp hóa gần đó….
– Cô gì ơi, bán cho cháu cái này với ạ.- Nó cười tươi rói.
Sau khi mua xong thứ cần mua, nó lại tung tăng trở lại “Nhà của ông chủ” để nấu bữa sáng. Trên đường, một quán ăn bình dân đập ngay vào mắt nó. Chợt! Đầu nó lại lóe lên một tia sáng… Giơ tay lên xem đồng hồ, nó phán luôn một câu:
– 7h 12 03s?( 7 giờ 12 phút 03 giây) Thôi được rồi. Cũng không còn sớm nữa. Đành chịu lỗ vốn vậy.
…
……………….Ở nhà hắn………….
Thong dong ngồi trên ghế, hắn lại xem đồng hồ rồi lại nheo mày:
– Ô sin thời nay định làm bà hoàng chắc. Mấy giờ rồi chứ.. Ngày đầu đi làm đã vậy rồi sao?
Đúng lúc đó, tiếng chuông reo ầm ĩ do nhấn quá nhiều. Hắn khó chịu vác xác ra ngoài cổng…