Đọc truyện Tôi Là Ô Sin – Chương 46
Thấm thoát đã qua một tuần, tay nghề nấu ăn của nó cũng nâng lên một vài bậc nhờ tài nghệ của nhỏ Vy. Nhìn tiểu thư vậy mà con nhỏ giỏi ghê. Chỉ trong một tuần mà biến một đứa “mù nấu ăn” như nó thành một con bé tự lập “bình thường”. Sự kiện này khiến My nó vô cùng tâm đắc, tự cho rằng bản thân là nhân tài bẩm sinh…
“Ní hảo. Hôm nay bổn tiểu thư đi fượt. Ngoan, ở nhà tự lo cơm nước nhé!”. Là tin nhắn của Vy. Nó đọc xong liền nhét di động xuống gối, rồi đứng dậy đi vào nhà tắm. Buổi sáng ngày chủ nhật thật vô vị… Bài luận án chưa làm, cơm chưa nấu, buổi chiều đi làm thêm, dọn dẹp nhà cửa nữa, mất tong ngày nghỉ đáng qúy của nó rồi… Thật đáng buồn!
Nếu ví công việc hôm nay như một đường tròn thì đường tròn này của nó thật không sao miêu tả nổi. Méo mó ra cái dạng gì không biết. Luận án quên làm, bữa trưa có thức ăn lại quên bắc cơm, đấy là còn chưa kể đến cậu học trò mà nó dạy thêm phá cỡ nào. Công việc dọn dẹp cũng không đủ thời gian, kết quả là bị hắn lôi ra giáo huấn… Số nó thế nào vậy?
…
“Ba ơi, mau gởi tiền cho con đi mà… Gần đây tụi con cần chi tiêu nhiều lắm đó.”
“Thật! Con đâu có tiêu xài hoang phí đâu?”
“Dạ, dạ… Vậy ba mau mau gởi cho con nha?”
“Ba à? Ba! Ba à?”
Nó nhìn vào màn hình đã tắt. Thở dài một hơi… Qua ô cửa sổ nó có thể thấy rõ không gian ngoài kia. Đêm nay mặt trăng sáng quá… Chợt, nó khựng lại. Dưới kia, ngay dưới cái cây kia, có một bóng đen đang loay hoay. Ma? Hay là một tên trộm?
Nó dụi lại mắt, thoắt cái mà đã không nhìn thấy bóng đen kia rồi. Chắc là nhìn lầm chăng? Phải rồi, là nhìn lầm. Nó ôm một mớ bất an leo lên giường. Không đầy năm phút sau, nghe tiếng “lộp bộp” phát ra từ phía cửa. Âm thanh ngày càng gần, mỗi lúc một to hơn. Nó run lên, trùm chăn qua đầu, cùng lúc nghe được tiếng “cạch” mở cửa. Tiếng bước chân tiến tới phía giường của nó… Một bước, hai bước, ba bước… Không phải ma qủy gì chứ? Không! Không phải! Là người. Chính xác là người. Nó nín thở, lấy hơi chuẩn bị hét lên…
Cái gì đó túm lấy chăn của nó, kéo lên. “A…” tiếng hét chưa kịp phát ra đã bị chặn lại. Một bàn tay thối tha bịt chặt miệng nó. Không, bàn tay người này rất thơm, hương bạc hà xộc lên mũi làm não bộ nó tê dại. Không những không thấy khó chịu, nó còn cảm giác rất thoải mái. Mở mắt ra, gương mặt quen thuộc đã lâu đập vào mắt. Dù trong bóng tối, nó vẫn có thể nhận ra gương mặt ấy. Mờ ảo, không giống thật…
Người kia đưa tay còn lại lên, ra ám hiệu im lặng. Rồi mới yên tâm gỡ bàn tay đang bịt miệng nó ra…
Nó vẫn mở to mắt ngạc nhiên. Không thể tin nổi.
– Anh… Tại sao lại… Anh muốn làm gì?