Đọc truyện Tôi Là Ô Sin – Chương 25
Cô à, không có đâu. Con dám đảm bảo.
– Thật là không có?
– Dạ!
– Thôi được rồi. Vậy bây giờ chúng mày đưa tiền phòng tháng này cho cô đi. Không thì nội trong hôm nay dọn đi chỗ khác mà thuê. Phòng này có người hỏi rồi.
– Hả? Cô à, như thế là thế nào ạ? Ít ra cô cũng phải thông báo trước vài ngày để con có thời gian lo liệu chứ. Đột nhiên bây giờ cô nói hoặc con đưa tiền, hoặc con dọn đi thì con biết kiếm đâu ra tiền ạ?- nó khẩn khoản.
– Kiếm ở đâu ra tao không cần biết. Bay nghĩ lại đi, từ trước đến giờ có được mấy khi tụi bay trả tiền phòng đúng hẹn?
Bà ta liếc xéo nó. Bất chợt, ánh mắt dừng lại ở phía chiếc giường. Lúc này, gương mặt bà chủ nhà tối sầm lại.
– Cô à nhưng cô cũng phải thông cảm cho chúng con. Sinh viê… Cô à, cô, cô nhìn cái gì thế?- nó quơ quơ tay trước ánh nhìn không chớp mắt mà đầy nghi ngờ của bà ta.
Nó nhìn theo tia “lửa điện” ấy.
“OH MY GOD!” bà ấy nhìn chằm chằm về phía góc giường, hay chính xác hơn là… đôi chân của ai đó ở góc giường. Giờ thì nó cực cực kì ghét chân dài.
– Ơơ. Cô làm gì thế ạ?- nó nhảy ra trước mặt bà cô kia khi nhận thấy bà ta có ý định lật tẩy…
– Làm gì hả? Cô hỏi mày, cái gì kia?
– Cái… cái gì là sao chứ? Cô nói cái gì kia?- nó cố giả ngơ nhưng xem ra không làm người ta tin nổi. Trên mặt hiện rõ hai chữ “Nói dối” thế kia cơ mà.
– Không có gì che giấu thì sao phải lo? Rõ ràng là mày giấu cô chuyện gì.
Bà chủ nhà kia không nhiều lời nữa. Chưa để nó kịp phản ứng, bà ta đã lao thẳng tới, lật tung cái chăn ra.
– Á à! Thế mà dám nói là không có gì. Ai đây! Giỏi lắm, giờ chúng mày còn dám dẫn cả bạn trai về đây à?- bà ta lôi xồng xộc hắn từ trong đống bừa bộn kia.
Đau lòng quá. Giờ đây nó thật sự muốn băm vằm hắn thành trăm mảnh. Ai bảo khi không hắn đến đây. Ai bảo khi không hắn tự tiện vô phòng nó trong khi địa bàn của cô Tâm – bà chủ nhà, kị nhất là hai từ “Đàn ông”. Và ai bảo hắn… chân dài chứ.
– Cô nghe con giải thích đã. Thật sự không phải như cô nghĩ đâu. Cô hiểu nhầm con rồi.- nó khẩn khoản.- chẳng qua sợ cô hiểu lầm nên con mới giấu cô chuyện này..
– Được rồi đấy. My à, con biết không? Nếu như có mười người trọ ở đây bị ta bắt quả tang chuyện này thì có đến tám người nói như con. Giờ thì thu dọn đồ đạc, kiếm chỗ khác mà thuê đi!
– Nhưng thật sự là như vậy mà. Cô, sao cô có thể tàn nhẫn với con như thế?
– Cô tàn nhẫn với mày à, cô cho chúng mày ở không mấy tháng giời mà còn kêu cô tàn nhẫn à.
– Ơ. Không. Con không có ý đó. Ý con là cô hãy thông cảm cho con. Cô mà đuổi con, cô bảo con đi đâu bây giờ. Cô cũng biết là con đâu có ai thân thích ở đây. Nếu bây giờ cô tống cổ con ra ngoài, con đến nước đi lang thang mất cô à. Không lẽ cô muốn nhìn thấy con ngủ ngoài đường sao? Như vậy là tàn nhẫn với con quá mà.
Nhìn bộ dạng nó lúc này thật thảm. Làm cho bà cô kia cũng phải nhăn mặt mà xem xét.
Tưởng chừng như đã thành công được hơn nửa, chỉ cần van xin đôi ba câu nữa là xem như nó được “khoan hồng”, ấy thế mà người tính đúng là không bằng trời tính. Không, phải là người bình thường tính không bằng người thâm độc tính…
Hắn không chịu đứng yên mà tự tiện nói thay nó trong khi chẳng ai nhờ vả. Một câu nói ngắn ngủn của hắn mà đánh ngay vào cái gọi là sĩ diện của “cô Tâm” này.
– Đúng là mặt dày, không có tự trọng, việc gì phải cầu xin ở lại căn phòng bé tẹo lại còn tồi tàn chứ.- hắn nói nhỏ. Như kiểu nói một mình nhưng lại cố để cho người ta nghe thấy.