Tôi Là Linh Đương

Chương 5: Có thích ngồi trên bị côn thịt cắm vào không? [1278 từ]


Đọc truyện Tôi Là Linh Đương – Chương 5: Có thích ngồi trên bị côn thịt cắm vào không? [1278 từ]

Tay Ôn Ngôn nắm cổ Linh Đương, tay càng lúc thu càng chặt, giống như muốn bóp chết Linh Đương, đôi đồng tử sâu thẳm híp lại.

Yết hầu của Linh Đương bị bóp nên nói không ra lời, biết chuyện này rốt cuộc cũng không giấu được, nên cô chỉ có thể chọn nói thật, dù không nói thì thiếu gia cũng sẽ điều tra ra, đến lúc đó kết cục của cô sẽ thảm hại hơn.

“Thiếu gia đau quá….. Là học sinh mới chuyển đến hôm nay.. Tên Úy Trì Hoạch. “

“Học sinh mới chuyển đến?”

“Đúng vậy… Thiếu gia em không có nói dối.. Tan học em liền vào WC, ai biết Úy Trì Hoạch đó cũng cùng theo em vào WC.. Sau đó cưỡng gian em.”

“Cưỡng gian cô? Cô đang diễn kịch với tôi sao?”Ôn Ngôn hiển nhiên không tin.

“A a.. Thiếu gia, những gì em nói đều là lời nói thật…” Linh Đương ê ê a a, yết hầu vô cùng đau đau, cổ cũng đau, hít thở không thông, nhưng côn th*t của Ôn Ngôn đang ở trong tao huyệt động tác vẫn không dừng lại, khiến cô vừa thống khổ vừa dục tiên dục tử.

“Có phải cô câu dẫn hắn hay không? Không lẽ cô lại dâm loàng đến thế?”

“En không có.. Thật sự không có.” Linh Đương giãy giụa.

“Chuyện này tôi sẽ điều tra rõ, những lời này cô nói ra tốt nhất chính là nói thật.” Ôn Ngôn buông ta ra khỏi cổ Linh Đương, Linh Đương rốt cuộc cũng có thể ho khan một tiếng. Thiếu gia.. Thật là khủng khiếp..

côn th*t Ôn Ngôn được Linh Đương kẹp vô cùng thoải mái, nhưng hắn vẫn khắc chế chính mình, bàn tay to dùng sức đẩy Linh Đương ra, lâm vào trầm tư, cánh môi mỏng mím lại, hắn ngại cô bẩn. Ôn Ngôn mặc quần lại, hiển nhiên biến thành dáng vẻ của mỹ thiếu nhiên dịu dàng, từ trên nhìn xuống Linh Đương, mắt đen sắc bén nhìn chằm chằm Linh Đương.


“Em đang sợ tôi?”

Linh Đương run bần bật, cúi đầu khóc nức nở.

“Ngẩng đầu lên.” Ôn Ngôn ra lệnh.

Cả người cô run rẩy, trên mi mắt treo một giọt nước mắt trong suốt, cắn răng không cho nước mắt chảy ra, nhìn thẳng vào Ôn Ngôn.

Nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Linh Đương, sắc mặt Ôn Ngôn âm trầm, “Em sợ tôi?”

“Không có…”

“Phải không?”

“Phải.”

Cơ thể Linh Đương run rẩy bán đứng cô.

Bàn tay to của Ôn Ngô xoa gương mặt Linh Đương, nhẹ nhàng lau khô đi nước mắt, “Đừng sợ anh, anh…” Anh chỉ hy vọng em là của một mình anh, Ôn Ngôn đem Linh Đương ôm chặt trong lòng ngực, muốn nói lại thôi. Cô có biết hắn để tâm đến cô bao nhiêu.

“Anh phải làm thế nào với em đây.” Ôn Ngôn thở dài, biết cô bị người cưỡng gian, lòng hắn như muốn giết người, cô chỉ có thể là của một mình hắn thôi! Có điều Úy Trì Hoạch là ai, vì sao vừa mới chuyển tới liền phát hiện được bảo bối của hắn, Úy Trì, Úy Trì, cái họ này nghe thật quen tai.

“Tóm lại chuyện này anh sẽ điều tra rõ, anh không cho phép chuyện này phát sinh lần thứ hai, em là của anh, và chỉ có thể là của một mình anh. Đi tắm rửa sạch sẽ đi, anh không thích trên người của em có hương vị của người đàn ông khác.”

“Vâng, thiếu gia.”

Khi Linh Đương từ phòng tắm ra, trên mặt đã phiếm đỏ ửng, hai tròng mắt trong veo như nước, dường như trong con ngươi có những gợn nước nhộn nhạo, điềm đạm đáng yêu, tóc ướt khoác trên vai, thân hình trần trụi, đôi vú tròn trịa run rẩy chọc người cùng với dáng người ma quỷ, không có lúc nào là không hiện ra phong tình vạn chủng.

Ôn Ngôn nằm ở trên giường Linh Đương, mở to mắt, ngoắc ngoắc ngón tay với Linh Đương, ý bảo Linh Đương lại gần.

“Lại đây.”

Linh Đương bò lên trên giường. Nhất cử nhất động vô cùng câu dẫn Ôn Ngôn.


Vòng tay ôm Linh Đương lên, giúp Linh Đương ngồi trên bụng hắn. Cách lớp quần áo Linh Đương vẫn có thể cảm giác được côn th*t lớn đang căng phồng của thiếu gia, chạm vào nộn huyệt của cô.

“Giúp anh cởi quần.”

Linh Đương làm theo, sau khi cởi quần, côn th*t lớn kêu gào đứng thẳng, gân xanh trên thân gậy nhô lên, vừa thô vừa cứng.

“Ngồi trên làm,” hắn thích xem Linh Đương ngồi lên trên côn th*t hắn run rẩy, vú lớn cũng theo đó mà lắc lư, vừa dâm vừa phóng túng.

Linh Đương biết lúc này không nghe lời, sẽ khiến thiếu gia tức giận. Từ từ ngồi trên côn th*t của thiếu gia, thiếu gia ở dưới cũng dùng sức đẩy eo lên trên, khiến Linh Đương rên rỉ ra tiếng. Vòng eo vặn đến lợi hại, tao huyệt phun ra nuốt vào côn th*t lớn, vú run theo từng nhịp nhún. Biết thiếu gia thích nghe cô nói những lời buông thả, càng dâm đãng càng tốt, Linh Đương dâm đãng rên rỉ yêu kiều, “Thiếu gia.. Của anh thật lớn, a a a cắm Linh Đương sướng vô cùng.. A.. Đâm đến tử cung…”

“Lại dâm thêm một chút”

“Tao huyệt của Linh Đương sướng quá… Ân.. Muốn mỗi ngày đều bị thiếu gia làm, thao rách em… Căng quá… thao rách tao huyệt.. A tuyệt a thích a”

“Thật lẳng lơ”

“Linh Đương rất thích anh… A a a a nga…”

“Thích cái gì của anh?” Ôn Ngôn nghe xong ánh mắt lạnh nhạt lộ ra ý cười, chỉ cần là cô, cái gì hắn cũng đều có thể tha thứ.

“Thích tất cả a… Thiếu gia  thật lớn… Thiếu gia vô cùng đẹp trai.. A a a..”

“Có thích bị côn th*t của anh cắm không?”

“Thích… Rất thích bị thiếu gia cắm.. Rất thỏa mái.. Muốn cắm rách..”


Vòng eo Linh Đương mềm mại không xương, tao huyệt tầng tầng lớp lớp là thịt mềm kẹp côn th*t Ôn Ngôn sướng đến muốn bắn.

“Cắm chết em, cắm chết em, tiểu mẫu cẩu, lúc em bị người ta cưỡng gian có phải hay không cũng lẳng lơ thế? Hử?”

“Không có.. A a… Thiếu gia”

“Hắn thao em thế nào? Hửm?”

“Ôm em thao ở WC, không ngừng xoa ngực em…”

“Hình như em nhớ rất rõ ràng? Mau, quên hắn.” Ôn Ngôn thay đổi tư thế, banh đùi Linh Đương ra, cự long đột ngột cắm vào, vô cùng sâu.

“A… Ân… Chậm một chút, muốn cắm rách.. Thao chết em.. A a a..”

“Nếu có thể thao chết em thì tốt rồi… Tôi đây sẽ không thống khổ như thế.” Ôn Ngôn yêu thương nhìn khuôn mặt đỏ bừng tuyệt mỹ sau cao trào của Linh Đương thấp giọng nhỏ nhẹ nói, nhưng Linh Đương đang trong lúc cao trào nên nghe không thấy.

Ôn Ngôn nhẹ nhàng hôn lên môi Linh Đương, mắt, cằm, cổ, vú, bụng nhỏ, nộn huyệt, ngón chân, từng chút hôn cả cơ thể Linh Đương. Chỉ có lúc Linh Đương không chú ý, Ôn Ngôn mới dám biểu hiện ra thái độ chiếm hữu điên cuồng hữu dục ái dục này với Linh Đương.

Úy Trì Hoạch phải không, tôi nhớ kỹ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.