Đọc truyện Tôi là Ê-ri – Chương 48
Ngôi nhà lớn
Khoảng thời gian tôi và anh chồng người Nhật Bản buộc phải mỗi người một nơi ấy khiến cho chúng tôi dần xa cách và đó cũng là nguyên nhân khiến chồng tôi vướng vào người phụ nữ khác, cô ta cũng là người Nhật Bản. Nhưng dù thế nào đi nữa, tôi cũng mong cho thời gian một năm trôi đi thật nhanh vì tôi rất muốn đi tìm gặp chồng. Tôi không quan tâm đến việc anh có người khác, lúc đó chỉ cần có thể quay lại sống cùng nhau là đủ rồi.
Và rồi một năm cũng đã sắp trôi qua. Chỉ còn bốn ngày nữa tôi sẽ được trở lại Nhật Bản. Dù tôi không chắc chồng tôi có vui mừng chào đón tôi trở lại với anh hay không, nhưng tôi vẫn chuẩn bị tâm lý trước rằng nếu anh không chào đón tôi nữa, tôi sẽ tìm một công việc khác để làm, không bán dâm nữa.
Bốn ngày dần trôi qua, tôi bận rộn chuẩn bị đi Nhật Bản, không ngờ số phận lại lần nữa đùa cợt với tôi, một việc xảy đến khiến tôi phải ngồi tù tại Thái Lan ba năm bốn tháng. Bắt đầu là sự bất lương của một người, sau đó là sự tiếp tay của nhiều bộ phận công quyền trong quá trình tố tụng đã khiến đời tôi bước sang những trang tăm tối.
Sau khi tòa tuyên án, chị gái tôi an ủi và hứa sẽ làm đơn kháng cáo cho tôi.
Tôi bị giam trong phòng giam của một đốn cảnh sát bảy ngày. Sau đó họ mới đưa chúng tôi lên xe tù có bọc lưới sắt chuyển tới nhà tù.
Vừa đến nhà tù đã gặp ngay màn thị uy của giám thị, chúng tôi còn chưa thay sang quần áo tù nhân đã bị họ quát mắng, sai bảo.
Và tôi đã hiểu ra nhà tù Thái Lan không giống như nhà tù Nhật Bản. Trước khi đưa chúng tôi vào phòng giam, giám thị kiểm tra rất kỹ lưỡng. Khi giám thị lệnh cho mọi người cởi áo ngực, tôi bắt đầu cảm thấy lạ, tự hỏi tại sao phải cởi áo và tôi còn nghe thấy một nhóm tù nhân thì thầm với nhau: “Hôm nay nó có móc không thế?”, càng nghe tôi càng thấy tò mò, không biết là chuyện gì.
Giám thị lần nữa nhắc lại lệnh cởi áo. Cho đến lúc đó, tôi vẫn chưa hết thắc mắc, liền quay lại xem những người bên cạnh thì thấy họ cởi hết đồ lót, chỉ quấn một mảnh vải đến ngực đứng đợi. Thậm chí chúng tôi phải lên nằm lên một cái giá, xoạc chân cho họ móc vào trong âm đ*o để chắc chắn rằng chúng tôi không lén giấu gì trái phép. Rồi cũng vừa đến lượt tôi phải lên nằm trên cái giá xoạc chân đó, họ khiến tôi đau ứa nước mắt. Các giám thị kiểm tra hết lượt rồi mới đưa chúng tôi về phòng giam.
Ngày đầu tiên sống trong tù, tôi không thể diễn tả chính xác cảm giác lúc đó được. Chỉ biết rằng nhìn thấy cánh cửa nhà tù vừa to vừa cao tôi đã muốn ngất đi.
Bên trong hàng rào cao to và dày chắc, chỉ có duy nhất một tòa nhà hai tầng được xây kiểu trường học mà thôi, đó là nhà ở của tất cả tù nhân. Ngoài ra tôi còn thấy có thêm một tòa nhà hai tầng khác được dùng làm nhà xưởng để tù nhân học nghề. Tất cả các tù nhân đều phải học việc và thành nghề trước khi ra tù. Tiếp theo là khu nhà bếp lớn, tất cả đồ ở đó cái gì cũng rất to, từ nồi cho đến chảo đều to y như nồi nấu cỗ trong chùa vậy. Ở chính giữa nhà tù là một cái sân to, có bể nước làm từ bê tông, bên cạnh sân là khu phơi quần áo. Tường bao cao ngất, ba người nối nhau vẫn chưa cao bằng, còn có cả sắt nhọn cuốn dây điện nữa, nghĩa là ở đây bạn đừng nghĩ đến chuyện trốn tù, ngay cả đào đường hầm cũng có khi gặp dây điện chôn ngầm.
Tôi buồn bã tự hỏi “Thế là mình phải vào sống, ăn, ngủ ở đây rồi sao?”. Nhưng mặt khác vẫn hy vọng “Anh em, họ hàng của mình sẽ không để mình phải rơi vào chốn địa ngục này!”. Chắc chắn họ sẽ giúp tôi kháng cáo bởi phạm nhân được kháng cáo trong vòng một tháng. Tôi tin chắc gia đình sẽ không bỏ rơi tôi, sẽ tìm cách bảo lãnh cho tôi.
Chúng tôi đi vào trong, các tù nhân cũ đang ngồi làm việc ở tầng trên của tòa nhà thò đầu ra nhìn chúng tôi và xì xào to nhỏ: “Ơ!… Có người mới đến kìa, hôm nay có người mới đến!”.
Tù nhân nhập trại hôm đó, ngoài tôi còn có bốn, năm người khác. Mỗi người có một dáng vẻ khác nhau, người thì khóc sướt mướt, người thì mặt mày ủ rũ, còn tôi vì đã từng ngồi tù tại Nhật Bản rồi nên thấy thắc mắc “Không biết nhà tù Thái Lan thì sẽ ra sao?” nhiều hơn.
Tôi được rất nhiều ánh mắt dõi theo, họ tò mò hỏi nhau: “Con bé này án gì vậy?”, bởi hôm đó nhìn tôi khá bắt mắt, tự tôi cũng cảm thấy mình xinh đẹp, duyên dáng đến mức thành lạ đối với bọn họ. Tóc tôi nhuộm xanh đỏ, quần áo rất mốt, giày cao gót theo đúng gout của người Thái Lan thời đó, cộng thêm khi ấy tôi mới hai lăm tuổi, đang độ rực rỡ.
Chúng tôi đi vào buồng giam cùng lúc tù nhân hết giờ lao động nên vô cùng hỗn loạn và lộn xộn. Người ta kéo nhau đến xem tù nhân mới. Có nhiều người hỏi tôi phạm tội gì.
Trong đó có ba người theo sát tôi nhất, quan tâm tôi một cách đặc biệt. Bọn họ tên là Kích, Đươn và Nói. Cả ba ngưòi đều đến nói chuyện với tôi nhưng người tên Kích xem ra nói nhiều, biết nhiều nhất nhóm và có vẻ quan tâm đặc biệt đến tôi nhất nên bắt đầu hỏi này hỏi nọ. Hỏi câu gì cũng cứ nhìn tôi chằm chằm không chớp mắt, giống y hệt trẻ con vậy. Kích hỏi tôi làm gì mà bị vào tù, tôi trả lời: “Bỏ thuốc mê cướp tài sản”, cô ta liền hỏi tiếp: “Ui… cô làm nghề gì? Hay là…” rồi Kích ngừng giữa chừng, không nói thêm gì. Tôi liền nói với Kích rằng tôi không làm gì cả, chỉ có chồng là người Nhật thế thôi.
Khi ngồi tù, tôi vẫn dùng tên cũ là Kunlanut và họ của Chin-ya chồng tôi là Usumi. Trong tù, người ta đều gọi tên thật của nhau chứ không gọi theo nickname, thế nên cả giám thị coi tù và các tù nhân khác đều gọi tôi là Usumi. Có thể bởi đó là một cái tên khá khác lạ nên mọi ngưòi cũng quen miệng gọi theo.
Tôi đoán rằng cả ba người đó tuổi cũng mới vào khoảng mười tám, mười chín, không quá hai mươi. Tôi mới nghĩ trẻ như vậy không đáng phải ngồi tù nên hỏi lại bọn họ: “Còn các cô vào tù vì tội gì?”, bọn họ trả lời tôi là án “xe cộ”. Mới nghe, tôi ngạc nhiên không hiểu, tội danh gì mà lạ thế? Kích liền giải thích cho tôi, cả ba người bọn họ bị vào tù vì cướp giật. Kích giật dây chuyền, Đươn lái xe máy đợi sẵn để tẩu thoát còn Nói mặc dù không trực tiếp tham gia nhưng lại cho hai người kia mượn xe máy để thực hiện hành vi phạm tội nên cũng bị vào tù cùng. Thường thì nếu phạm tội một mình đã bị ngồi tù mấy năm rồi, đằng này cả ba người cùng là đồng phạm nên thời gian ngồi tù nhiều hơn phạm tội một người.
Kích có vẻ là người hướng dẫn, giúp đỡ tù nhân mới vào là tôi sốt sắng nhất. Cô mang váy áo cho tôi mượn, rồi cả xà bông, kem đánh răng nữa bởi tôi không chuẩn bị gì cả. Đâu phải là đi cắm trại hay là đi chơi xa mà biết phải chuẩn bị những gì. Khi đã vào tù, tất cả tù nhân phải mặc áo tù. Vấn đề là bắt buộc phải mặc nhưng không phải được phát miễn phí, phải tự tìm lấy để mặc. Nếu muốn có đồ mới thì phải mua, lúc đó giá khoảng ba trăm năm mươi bạt. Nếu không có tiền thì tự đi kiếm những bộ quần áo cũ của tù nhân đã hết hạn tù để lại. Về phần tôi may mắn vì được Kích mang quần áo đến cho mượn, không phải đi loanh quanh tìm đồ để mặc nữa. Tôi là tù nhân mới qua tòa án sơ thẩm nên mặc bộ màu nâu, còn ai đã qua tòa phúc thẩm thì phải mặc bộ màu xanh, mặc bộ này cho thấy đã hết hy vọng kháng cáo.
Ngày đầu tiên ở tù, tôi lóng ngóng không biết phải làm thế nào, chỉ biết đứng xem họ làm. Tù nhân rất đông, tận mấy trăm người nên trật tự rất kém, thường xuyên tranh nhau chỗ ăn, chỗ ngủ, rất hỗn loạn. Nó khiến tôi vốn đã không hiểu rồi, giờ lại càng lơ mơ nữa nên ngày đầu tiên tôi không tắm, không thay quần áo.
Rồi cũng đến lúc đi ăn cơm. Nhà ăn kê đầy bàn ghế. Mỗi bàn ngồi được mười người, mỗi bên năm người, ngồi đối diện với nhau. Cả cơm và thức ăn đều được cho vào khay. Bữa cơm tù đầu tiên của tôi có món canh cá khô chua cay nhưng không hề ngửi thấy mùi tanh của cá một chút nào, ngược lại còn có mùi thiu hỏng, thậm chí có cả dòi nổi lềnh phềnh trên bát canh. Cơm là cơm đỏ lẫn cả dòi, cả thóc, tôi không nuôi nổi. Các tù nhân bên cạnh thấy tôi không ăn được bèn cho tôi biết ở đây cũng có cơm trắng và canh ngon, nếu có tiền thì mua mà ăn, không phải ăn cơm đỏ. Tôi mang theo được một ít tiền nên có thể mua cơm trắng ăn trong nhiều ngày.
Ăn xong là ngủ. Khi ngủ không bắt buộc phải mặc quần áo tù, muốn mặc gì cũng được, tự chọn màu, chọn kiểu theo ý muốn. Thường thì có màu xanh hoặc xanh da trời, hình Đôrêmon, hình gấu Pooh hay đủ các loại hình khác.
Tôi là người mới nên chỉ ngồi xem những người cũ làm gì thôi. Tôi nghe thấy tiếng chuông mà lúc đó là khoảng sáu giờ tối, các nhóm tù nhân ngồi quây quần im lặng, rồi đồng thanh đọc bài kinh gì đó. Lúc đầu, tôi cũng không biết là họ đọc kinh gì. Hỏi mọi người mới biết đó là kinh Jinapanjara Gatha[1], họ giải thích phải thuộc lòng bài kinh nay vì mỗi khi có tù nhân được giảm án bắt buộc phải đọc. Ngày đầu tiên mới vào tôi chưa thuộc đành cho qua, hôm nay coi như là chỉ xem trước. Sau khi tụng kinh Jinapanjara Gatha, họ lại đọc tiếp bài kinh gì đó mà tôi không thể nhớ được, rồi họ còn nói rằng thế vẫn chưa hết.
[1] Jinapanjara Gatha là bài kinh phổ biến trong các nghi lễ quan trọng, du nhập từ Sri Lanka. Các phật tử người Thái cho rằng tụng bài kinh này thường xuyên sẽ tránh được điều xấu và kẻ thù.
Đọc kinh xong tù nhân ngồi thành từng cặp để giãi bày tâm sự, nói chuyện với nhau xem ngày mai nên làm những gì, những ai chưa bị định tội thì bàn bạc với nhau như thế nào thì tốt, thôi thì này nọ kia khác đủ mọi thứ chuyện. Họ cũng kéo nhau tới hỏi tiểu sử của tôi, rằng tôi vào tù vì tội danh gì. Tôi cũng thuật lại quá trình khiến tôi vào tù cho họ nghe.