Tôi Là Đạo Sĩ

Chương 67: Khách lạ hỏi kiếm


Đọc truyện Tôi Là Đạo Sĩ – Chương 67: Khách lạ hỏi kiếm

Một tiếng nổ lớn vang lên giữa đại sảnh căn nhà, cơn gió từ từ ngưng thổi chỉ còn lại không khí ảm đạm xen lẫn là màu u tối mịt mờ đến rợn người.

Tôi chầm chậm đi từng bước vào gian cửa chính của ngôi nhà, không có gì bất thường cả. Những bóng trắng nhờn nhợt bỗng nhiên biến mất như chưa từng tồn tại, bên trong căn nhà tỏa ra một mùi ẩm mốc như lâu lắm rồi không có dọn dẹp.

Đôi mắt tôi đảo xung quanh căn nhà, nhưng thật kì lạ, vô cùng kì lạ. Âm dương nhãn chẳng lẽ lại không phát huy tác dụng sao? Rồi tôi tiến lại gần cái bàn thờ lớn đã xập xệ vì thời gian, bát hương và giá nến bị bao phủ bởi lớp mạng nhện dầy đặc. Nhưng hình như có điểm gì đó không ổn, mọi thứ đều bị phủi bụi mà tại sao ảnh thờ lại như mới…

Tôi khẽ mỉm cười rồi lôi một lá bùa ra, dán chặt nó lên giữa khung ảnh thờ. Tấm ảnh thờ khẽ rung lên bần bật, rồi một màu khí đen tỏa ra từ trong tấm ảnh thờ. Tiếng thét kêu gào đến rợn người phát ra từ trong đó, từ thái độ dọa nạt, rồi đến thỏa hiệp, cuối cùng là van xin, tuyệt vọng. 

– Nếu biết trước có ngày hôm nay! Sao khi xưa còn đi hại người?

Tôi bình thản đặt khung ảnh thờ vào trong balo rồi bước ra khỏi căn nhà hoang, thở dài nhìn lại nơi đây lần cuối rồi thầm nhủ:

– Lần đầu độc hành bắt ma có lẽ cũng không tồi lắm! Giờ kiếm chỗ nào giải quyết nhu cầu mới được! 


************************************************

– Sư phụ xem thế nào….! Bắt bốn con ma chứ có phải ít đâu? Mà chưa kể là còn thức đêm thức hôm nữa! Hao tổn nguyên khí lắm thầy ơi!

Ông bác già không thèm nhìn tôi mà chỉ lạnh lùng buông lời:

– Thế người nghĩ tiền giấy bùa chú, hình nhân, lập pháp đàn rồi tiền ăn ở, di chuyển trong suốt mấy ngày vừa qua ở đâu mà ra? Trả cho người 2 triệu tiền bắt ma là ta đã nể tình thầy trò lắm rồi đấy! Đừng có mà kể nghèo kể khổ trước mặt ta! Chiêu này xưa rồi nhóc ạ!

Từ sau vụ ông bác già cứu tôi ra khỏi hang động trong núi Hòm thì mối quan hệ giữa chúng tôi đã cải thiện tốt hơn nhiều, một phần vì ông ta cũng đã cứu tôi 2 lần và dạy đạo thuật cho tôi, và lý do quan trọng nhất là tương lai ông ta sẽ trở thành bố vợ của tôi. Nên dù sao đi nữa tôi cũng không thể để nàng khó xử được.

Tôi nhăn mặt bóp vai ổng rồi thủ thỉ nói:

– Sư phụ ơi…Người nghĩ mà xem! Sắp đến noel rồi, mà có mỗi 2 triệu thì làm sao đủ để đi chơi và mua quà cho H được? Người không thương con thì cũng phải thương con gái của người chứ…?


Chưa kịp nói hết câu thì ổng gạt tay tôi ra rồi cắt lời: 

– Ta cho phép cái H đi chơi với nhà ngươi bao giờ? Cuối năm công việc bận rộn lắm, không có thời gian để các ngươi đi chơi la cà đâu….!

Tôi đơ ngươi không biết phải nói sao nữa? Chẳng lẽ lại thầm chửi thề: What the fuck? như hồi xưa thì lại không đúng thuần phong mỹ tục cho lắm… Đang trong cơn bí bách không biết giải tỏa kiểu gì thì cô thư ký bỗng gõ cửa bước vào:

– Thưa chủ tịch! Bên ngoài có người muốn gặp chủ tịch!

Ổng bác già lạnh lùng vừa nhìn vào tập hồ sơ vừa bâng quơ lên tiếng hỏi:

– Người đó là ai? Đến đây có việc gì?

Cô thư ký nhẹ nhàng lên tiếng trả lời:

– Một cậu thanh niên tên là Xao Jin! Nghe cậu ta nói là muốn hỏi về: “Phá Hồn Kiếm” gì đó ạ!



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.